Phản ứng khoa trương của Ân Phụng làm mọi người hoảng sợ, tựa như đột nhiên phát bệnh động kinh.

Tay chân co giật, lăn lộn trên mặt sàn.

Vừa rồi còn là một người bình thường, bởi vì một câu của Phỉ Tì liền thành người có tinh thần thất thường?

Trong miếng Ân Phụng đều là: "Đừng đánh tôi", "Tôi sai rồi", "Cầu xin cậu đó".

Nghe tựa như gã đang lâm vào sợ hãi cực độ.

Berkeley tiến đến gần Phỉ Tì, khen tặng: "Lão đại thật trâu bò! Một câu liền dọa người phát điên!"

Phỉ Tì nghiêng đầu, con ngươi màu xám bạc liếc nhìn anh ta.

Berkeley nhanh chóng dùng tay che miệng lại, dùng sức lắc đầu.

Ân Hải mới đầu cũng cho rằng Ân Phụng là bị tên tuổi của thái tử dọa sợ, nhưng qua lâu rồi mà gã vẫn kêu thảm thiết không ngừng.

Ý thức được lại tiếp tục nháo như vậy, khẳng định sẽ làm cho Thái Tử không vui.

Ân Hải nhanh chóng quyết định, kêu hai bảo an đi vào bịt miệng Ân Phụng.

Đồng thời, Ân lão gia tử cũng gọi một cuộc điện thoại: "Bác sĩ Hồ, lập tức mang mấy liều thuốc an thần đến phòng khách!"

Miệng Ân Phụng bị nhét một chiếc khăn, rốt cuộc cũng an tĩnh lại, chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô.

Lão gia tử xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận nhìn Phỉ Tì một cái, lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Trăm năm sau khi ông ta tung hoành thương giới, lại bị khí thế của một người trẻ tuổi ép tới mức không thở nổi, mất mặt thật sự.

Nhưng hiện tại không phải là vấn đề mất mặt hay không mất mặt, cho dù phải trả giá mọi thứ, chỉ cầu Ân gia hôm nay có thể vượt qua cửa ải khó khăn là được.

Bác sĩ Hồ tới rất nhanh, vừa vào phòng khách liền thấy hai người cầm quyền của Ân gia đang quỳ trên mặt đất, thiếu chút nữa đi không vững.

Hôm nay rốt cuộc là nhân vật lớn nào tới, mới có thể làm hai vị đại lão dậm một chân là có thể khiến thương giới rung chuyển quỳ xuống.

Ông đang muốn ngẩng đầu nhìn......!

"Mau, tiêm một mũi thuốc an thần cho Ân Phụng!" Ân Hải khẽ quát một tiếng, lôi suy nghĩ của bác sĩ trở lại.

Bác sĩ Hồ kinh sợ cúi đầu, trái tim như sắp nhảy ra ngoài.

Ông chạy chậm đến gần Ân Phụng, lúc này mới phát hiện Ân Phụng đang bị người giữ chặt, trong miệng còn nhét một chiếc khăn.

Đồng tử Ân Phụng co rút, dại ra vô thần, nước mắt và nước mũi chảy đầy mặt, phát ra thanh âm ô ô kinh sợ.

Bác sĩ Hồ bị trạng thái quỷ dị của gã làm cho khiếp sợ không thôi, tại sao vị đại thiếu gia không ai bì nổi lại biến thành dáng vẻ này?

"Tiêm đi!" Ân Hải thật muốn đá chết bác sĩ.

Bác sĩ Hồ không dám trì hoãn nữa, lập tức lấy kim tiêm chuẩn bị tiêm thuốc an thần cho Ân Phụng.

Chất lỏng trong suốt chậm rãi chảy vào mạch máu, thuốc có hiệu quả rất nhanh, dùng mắt thường cũng có thể thấy Ân Phụng đang bình tĩnh lại.

Tay chân gã thả lỏng, thân thể cuộn tròn mở ra, ngay cả đồng tử sợ hãi cũng khôi phục lại bình thường.

Chỉ là khóe mắt điên cuồng tuôn ra nước mắt của gã vẫn không thể dừng lại.

Ân Hải nhìn dáng vẻ này của con trai, không đành lòng, nhưng vẫn lấy chiếc khăn trong miệng gã ra, nghiêm khắc phân phó: "Mau trả lời vấn đề của Thái Tử!"

"Hà Hoan ở đâu?" Phỉ Tì hỏi lại.

Ân Phụng ngơ ngẩn nhìn Phỉ Tì, hai chữ Hà Hoan tựa như ma chú, có thể gợi lên sợ hãi nằm sâu trong lòng gã.

Gã mấy ngày nay chỉ cần vừa đi vào giấc ngủ liền sẽ mơ thấy những chuyện thảm thiết ngày mưa bão đó.

Ở trong mơ, gã không ngừng bị Hà Hoan tra tấn.

Tay, chân, bụng, đầu......!Không chỗ nào may mắn thoát khỏi.

Đánh xong, gã liền bị Hà Hoan kéo lê đi dạo trong vườn hoa mưa to tầm tã, hạt mưa giống như đá nện vào miệng vết thương gã, làm gã đau đến mức như đang bị dày vò trong khổ hình.

Nếu chỉ là mơ thấy mấy cái đó thì còn tốt, cố tình hết thảy trong mơ đều như thật sự xảy ra.

Gã ở bệnh viện ở ba ngày, vết thương không chỉ không khỏi, thậm chí còn càng thêm nghiêm trọng.

Hiện giờ, gã 24 giờ đều phải dựa vào truyền dịch để duy trì mạng sống, mạch máu ở hai tay cũng sắp bị chọc thành cái sàng.

Không chỉ như thế, gã còn phải luôn dùng thuốc kích thích làm chính mình bảo trì thanh tỉnh, không dám ngủ.

Gã đã ba ngày chưa chợp mắt!

"Hà Hoan ở đâu?" Phỉ Tì thấy Ân Phụng vẫn là bộ dáng ngu si, kiên nhẫn khô cạn.

Ân Hải vẫn luôn âm thầm quan sát Phỉ Tì, thấy hắn khẽ cau mày, trước lúc Phỉ Tì động thủ liền tát Ân Phụng hai cái: "Hà Hoan ở đâu? Mau nói đi!"

Ân Phụng bị ông ta đánh mạnh đến mức hai mắt biến thành màu đen, vừa đánh xong, thuốc an thần liền hết tác dụng: "Tôi không biết, không biết!! Tôi không biết......!Không biết......"

Ân Hải bị bộ dáng điên loạn của gã doạ tới mức tay run: "Con, con làm sao vậy?"

Nhưng ông ta rất nhanh liền bình tĩnh lại, cắn răng nói với bác sĩ Hồ: "Lại tiêm thêm hai mũi, hôm nay thế nào cũng phải làm nó nói ra Hà Hoan đang ở đâu!"

Bác sĩ Hồ không dám trì hoãn, lập tức tiêm thêm hai mũi thuốc an thần cho Ân Phụng.

Ân Phụng rất nhanh lại khôi phục bình thường, nhưng hai mắt thanh tỉnh vừa thấy Phỉ Tì liền nhớ tới câu nói "Hà Hoan ở đâu?".

như ma chú của hắn.

"Tôi thật sự sai rồi, tôi cũng không dám nữa......!Hu hu, cầu xin, cầu xin cậu buông tha tôi......!Hu hu hu......"

Ân Hải chỉ cảm thấy khí áp bên người càng ngày càng thấp, ông ta sắp nghẹt thở rồi.

Tuy nói ông ta đã sớm thất vọng với thằng con trai không ra gì này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của gã, ông ta vẫn đau lòng không thôi.

"Thái Tử điện hạ......!Cái kia, hình như con trai tôi điên rồi, tôi hiện tại sẽ phái người đến tất cả biệt thự trên danh nghĩa của nó điều tra."

"Đưa một phần danh sách gồm tất cả biệt thự trên danh nghĩa và địa chỉ mà hắn thường lui tới cho ta." Phỉ Tì lạnh lùng nói: "Ta tự mình tìm."

Trái tim Ân Hải chợt buộc chặt, nào còn dám từ chổi: "Tôi lập tức an bài."

"Đến địa điểm hắn xảy ra chuyện trước." Phỉ Tì vừa dứt lời, liền dẫn đầu ra cửa.

......!

Thấp thoáng trong rừng rậm đen nghìn nghịt, một lâu đài theo phong cách Gothic Châu Âu cổ, vừa nhìn nó liền tràn ngập dục vọng tìm tòi nghiên cứu.

Xuyên qua rừng cây rậm rạp, Phỉ Tì mang theo người mở cửa lâu đài.

Đại sảnh tráng lệ huy hoàng bị tàn phá hỗn loạn, dựa vào vết máu trải rộng trên sàn, nơi này đã từng xảy ra một sự kiện bạo lực.

Ân Hải nheo mắt nhìn, máu ông ta như đọng lại.

Ông ta không phân biệt rõ đây là người khác đánh Ân Phụng tạo thành, hay là Ân Phụng ngược đãi omega tạo thành.

Ân Hải biết con trai mình rất thích lấy danh nghĩa liên hôn, lừa omega tới tra tấn để tìm niềm vui.

Ông ta mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, Ân Phụng mặt ngoài đáp ứng rất khá, sau lưng lại còn làm loại hoạt động này.

"Lục soát!" Berkeley ra lệnh, hai mươi mấy binh lính liền vọt vào lâu đài.

Nửa chân của Phỉ Tì vừa bước vào đại sảnh, đột nhiên tạm dừng.

Hắn đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía tây nam rừng cây.

Berkeley thấy thế liền hỏi: "Làm sao vậy, anh phát hiện điều gì sao?"

Phỉ Tì trầm mặc một lát, nói: "Mùi hoa."

Một mùi hoa rất quen thuộc.

Berkeley:???

Anh ta có chút vô ngữ: "Sao em không ngửi được, mùi hoa này làm sao vậy?"

Trình độ nhạy bén của ngũ cảm có thể đại biểu thực lực mạnh yếu của alpha, điều này rất có ích lúc lọt vào đả kích, thật làm người cảm thấy hận.

Phỉ Tì lập tức đi về phía tây nam, bước chân càng lúc càng nhanh.

"Này?!" Berkeley nhanh chóng chạy theo.

Trong rừng sâu toàn là cây cổ thụ cao lớn, từng cây nối liền như không có chỗ cuối.

Trong không khí pha tạp mùi cỏ xanh, mùi hoa, cây cối, khí vị chim thú......!

Berkeley căn bản là không thể phân biệt chúng nó rõ ràng.

"Này Phỉ Tì, anh rốt cuộc là ngửi được mùi hoa gì? Anh cảm thấy hứng thú với thực vật khi nào vậy?"

Đột nhiên, anh ta thấy Phỉ Tì dừng ở trước một thân cây.

Đó là một gốc cây mảnh khảnh, nhưng tán cây cực lớn, sum suê xanh mát.

Lá cây màu xanh lục như tự giãn ra, lại giống như lá phượng, trông rất đáng yêu.

Đặc biệt là đóa hoa ở trên cành, giống như một cây quạt nhỏ màu hồng nhạt, vừa tinh xảo lại vừa xinh đẹp.

Vóc người Phỉ Tì cực cao, duỗi tay cũng đủ chạm tới ngọn cành, hái xuống một đóa hoa nhỏ, đặt dưới mũi ngửi.

Berkeley kinh ngạc một chút, la lớn: "Em nhớ rồi, trên vai anh có hình xăm hoa này!"

Lúc đang làm nhiệm vụ ở Ksburg, Phỉ Tì vì cứu bọn họ mà bị thú dị hình tấn công, lúc bọn họ trị liệu cho Phỉ Tì, đã từng nhìn thấy trên vai hắn có một hình xăm giống y như đoá hoa!

"Lúc trước còn hỏi anh giấu bọn em xăm người khi nào, anh còn nói không biết." Berkeley bất mãn bĩu môi: "Hỏi tên hoa anh cũng không nói, chẳng có tình anh em chút nào."

Phỉ Tì thưởng thức đoá hoa nhỏ trong tay: "Xác thật là không biết, nhưng mà......!Rất nhanh rồi sẽ biết."

"Có ý gì?" Berkeley hỏi.

Phỉ Tì đi đến trước cây, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve thân cây, đột nhiên, hắn xoay người nói với Berkeley: "Gọi người đào cây này mang về biệt thự riêng của tôi."

"Hả?" Berkeley cảm thấy nhất định là tai anh ta đã xảy ra vấn đề: "Anh vừa nói cái gì?"

"Đào cây." Phỉ Tì khó có dịp kiên nhẫn giải thích: "Đưa về biệt thự riêng của tôi, đặt ở mảnh đất trống sau nhà."

"Đào cây?" Berkeley kéo khóe miệng, có chút run rẩy: "Không phải chúng ta tới tìm Hà Hoan sao? Sao lại biến thành đào cây rồi?"

"Để người Ân gia tìm, chúng ta đi về." Phỉ Tì nói.

Lúc này, người của Ân Hải cũng chạy đến, tràn đầy mong đợi hỏi: "Thái Tử điện hạ, có phải là ngài tìm được manh mối gì không?"

Vì thế mọi người nghe được Thái Tử điện hạ nói một câu như này: "Đào cây này ra, không được làm một tia rễ cây nào bị thương, ngay cả một lá cây cũng không thể thiếu, xong rồi mang đến biệt thự riêng của ta."

"......" Đám người của Ân Hải.

Đào cây là chuyện gì? Nói là tìm người đâu?

......!

Trải qua nỗ lực ban ngày, cây thần bí không có tên này rốt cuộc cũng không tổn hao lông tóc gì mà đưa đến biệt thự của Phỉ Tì.

Hắn chỉ định mảnh đất trống ở sau nhà, sớm đã đào một cái hố to, lẳng lặng chờ đợi khách đến.

Berkeley và Phỉ Tì đứng ở trên ban công lầu hai, vừa lúc có thể nhìn thấy người làm vườn bận rộn đang trồng cây tưới nước.

Cây cũng không cao, nhưng tán cây vừa vặn có thể chạm đến ban công lầu hai.

Chỉ cần vươn tay, là có thể sờ được đoá hoa kiều diễm trên ngọn cây, cùng với mùi hoa thơm ngọt.

Berkeley hít hít: "Sao em lại cảm thấy mùi này có hơi quen thuộc nhỉ?"

Phỉ Tì vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng khảy đoá hoa hồng nhạt, tựa hồ là cảm thấy rất thú vị.

Berkeley nhịn không được cũng muốn sờ, tay còn chưa vươn tới lan can đã bị Phỉ Tì ngăn lại: "Không được chạm vào!"

"......! Anh có......"Berkeley không dám nói mấy chữ ở sau ra khỏi miệng.

Anh ta cảm thấy từ lúc Phỉ Tì nhìn thấy cái cây này, cả người đều không bình thường.

"Lập tức an bài người làm một lồng sắt hợp kim, như vậy sẽ không ai dám chạm vào." Phỉ Tì đột nhiên nói.

Berkeley tràn đầy chấm hỏi nhìn hắn, nhưng bộ dáng hắn lại giống như không phải đang nói đùa.

Thật đúng là không bình thường!!!.