"Có thể trả lại di vật của mẹ tôi chưa?" Hà Hoan hỏi Hà Huân.

Hà Huân đang cao hứng, làm gì còn tâm trạng để ý tới việc nhỏ này, ông ta không kiên nhẫn mà phất tay, giống như đang đuổi ruồi bọ.

Sắc mặt Hà Hoan lạnh như vùng cực bắc.

Sở Mỹ Huyên lại chạy ra diễn vai phản diện: "Tiểu Hoan, di vật của mẹ con là đồ quan trọng, trước lúc con kết hôn, vẫn là nên để chúng ta giúp con bảo quản.

Quan trọng nhất hiện tại chính là bồi dưỡng tình cảm với Ân tiên sinh."

Trước lúc chuyện thành, vì bảo hiểm, bà ta nhất định phải bóp chặt Hà Hoan trong lòng bàn tay, làm y ngoan ngoãn nghe lời.

"Bà thật sự không đưa đồ cho tôi?" Hà Hoan hỏi lại.

Hà Huân khô cạn kiên nhẫn, tàn khốc quát lớn với y: "Tao còn muốn đoạt chút đồ vật này với mày sao?"

Ân Phụng cười nhạo một tiếng, nói với Hà Hoan: "Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe tôi nói, muốn gì cũng có thể."

"Phải không?" Ánh mắt Hà Hoan không có độ ấm mà nhìn ba người bọn họ: "Một khi đã như vậy, mấy người vui vẻ là được."

Sở Mỹ Huyên bị y nhìn đến mức trong lòng phát run, nhưng tưởng tượng đến thân phận và thủ đoạn của Ân Phụng, cho dù Hà Hoan mọc ra bốn cái cánh, cũng đừng mong bay đi được.

"Ân tiên sinh, chúng tôi giao Tiểu Hoan cho ngài."

Ân Phụng nhìn Hà Hoan: "Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em ấy."

Ba chữ chăm sóc tốt bị gã nhấn mạnh, tựa như muốn phá huỷ Hà Hoan nuốt vào bụng.

Hà Hoan bỗng nhiên nở nụ cười, đuôi mắt tràn ngập mê người: "Được thôi, tôi cũng sẽ chăm sóc tốt cho ngài."

Ân Phụng bị tươi cười của y mê hoặc đến hô hấp cứng lại, quả thực là chờ không được, gã hiện tại rất muốn mang Hà Hoan trở về tận tình hưởng dụng.

......!

Hà Hoan vừa bước vào biệt thự của Ân Phụng, ký ức thuộc về nguyên chủ nhanh chóng sống lại.

Cảm xúc sợ hãi mãnh liệt tràn ngập khắp tâm trí Hà Hoan.

Nhìn từ bên ngoài, đây là một căn biệt thự rất xinh đẹp, phong cách gothic Châu Âu cổ, thấp thoáng trong rừng cây xanh mát, nóc nhà đá lởm chởm nhòn nhọn, tựa như lâu đài cư trú của bá tước quỷ hút máu thời Trung Cổ.

Rất phù hợp với âm u biến thái trong lòng Ân Phụng.

Nguyên chủ đã từng nhận hết ngược đãi trong căn biệt thự này.

Từ thân thể đến tâm lý, đều đã trải qua tàn phá cực kỳ tàn ác.

Nhốt lại không cho thức ăn nước uống, một mình lặng yên ở trong căn phòng nhỏ ba ngày.

Sau lại náo với Ân Phụng, bị nắm tóc đâm tường, bị roi da đánh, một thân vết thương bị ném vào trong mưa to......!

"Honey, làm sao vậy? Trở về có vui không?" Ân Phụng đứng sau Hà Hoan, cười biến thái hỏi.

Hà Hoan xoay người, cong môi cười với gã: "Rất vui!"

"Em vui là được." Ân Phụng vốn định ôm eo Hà Hoan, lại bị y cự tuyệt, gã cười cười, vẻ mặt thân sĩ khoan dung: "Tôi sẽ tôn trọng em, đừng sợ, tôi sẽ mời đầu bếp trong hoàng thất tới, hy vọng trù nghệ của ông ấy có thể phù hợp với khẩu vị của em."

Hà Hoan giơ chân dẫm lên tấm thảm thủ công dày nặng, trang hoàng trong đại sảnh xa hoa vẫn giống như mười năm trước.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, mỗi một tấc nơi này đều vô cùng rõ ràng

Cột nhà kia, đã từng lây dính vết máu trên trán nguyên chủ.

Chậu hoa bên cạnh chỗ ngoặt hành lang gấp khúc, thiếu chút nữa làm eo nguyên chủ gãy.

Bồn rửa mặt trong căn phòng nhỏ phía tây, từng rót đầy nước dìm mặt nguyên chủ xuống, thiếu chút nữa không thở được mà chết......!

Ân Phụng dẫn đường ở trước, mỗi lần đi qua một cảnh quan mini, đều có thể đánh thức oán khí trong linh hồn nguyên chủ, làm Hà Hoan đau đầu vô cùng.

"Honey, em muốn ở phòng trước kia, hay là ở phòng tôi?" Bước chân Ân Phụng dừng lại ở trước cầu thang, nghiêng người mỉm cười hỏi Hà Hoan.

Cầu thang này, nguyên chủ đã từng lăn xuống từ phía trên.

Hà Hoan ngửa đầu, đối diện với hai mắt tràn ngập dục vọng của Ân Phụng: "Tôi còn mấy màn diễn chưa quay xong, đạo diễn muốn tôi đến phim trường."

Ân Phụng như nghe thấy bạn nhỏ trong nhà trẻ lên tiếng, nhịn không được bật cười: "Hà Hoan, hình như em còn chưa hiểu tình huống hiện tại, đừng vọng tưởng lợi dụng sủng ái của tôi để làm tôi khó xử."

Hà Hoan nói: "Nếu tôi không đi đóng phim, đoàn phim sẽ kiện tôi vi phạm hợp đồng." Y nói, hơi hơi mỉm cười: "Tiền vi phạm hợp đồng của tôi rất cao."

Ân Phụng cười ha ha, trong đại sảnh quanh quẩn tiếng cười cuồng vọng của gã: "Thật đáng thương, tôi còn tưởng là chuyện ghê gớm lắm, tiền vi phạm hợp đồng của em là bao nhiêu?"

Hà Hoan nhẹ nhàng nói ra một số: "4000 vạn điểm tín dụng.

Đối với ngài mà nói, xác thật là không nhiều lắm."

Bộ phim của đạo diễn cấp quốc bảo, nhân vật của y lại là nam số 3, tiền vi phạm hợp đồng tự nhiên là cao đến thái quá.

Mặt Ân Phụng run rẩy trong chớp mắt.

4000 vạn đối với Ân gia mà nói thì chỉ là mưa bụi, nhưng đối với Ân Phụng thì lại là một số tiền không nhỏ.

Mấy năm nay gã làm vài chuyện khác người, cha gã đã đóng băng bớt thẻ ngân hàng của gã.

Lại nói, cho dù gã có 4000 vạn, cũng luyến tiếc hao phí số tiền lớn như vậy vì một ngoạn vật, cha và ông gã không đánh chết gã mới là lạ.

Nhưng gã lại luyến tiếc Hà Hoan......!

Rất nhanh, sắc mặt Ân Phụng lại chuyển biến tốt đẹp, gã đắc ý mà cười nói: "Cha em yêu thương em như vậy, nhất định sẽ nguyện ý bỏ ra chút tiền vi phạm hợp đồng của em."

Ý cười của Hà Hoan sâu hơn: "Vậy thật đúng là không thể tốt hơn, ngài hiện tại có gọi điện cho ông ta không?"

Ân Phụng dựa vào tay vịn trên cầu thang quanh co, lẳng lặng nhìn Hà Hoan.

Omega trước mắt gã, hoàn toàn không giống mấy năm trước.

Trong một chớp mắt, Ân Phụng thậm chí còn cảm thấy chính mình chưa từng quen biết Hà Hoan.

Hà Hoan nhướng mày: "Làm sao, ngại làm phiền ông ta sao? Nhưng tôi cảm thấy ông ta tựa như người hầu trung thành nhất của ngài, nói gì tuyệt đối sẽ nghe nấy."

Ân Phụng biết y ngầm có ý châm chọc, nhưng không thể không nói, những lời này vẫn chọc trúng chỗ ngứa của gã, làm gã rất hưởng thụ.

Vì thế gã mở quang não ra, gọi cho Hà Huân.

"Ân tiên sinh, làm sao vậy? Có phải là Hà Hoan không nghe lời không?"

Ngữ khí của Ân Phụng có thể nói là vênh mặt hất hàm sai khiến: "Hà Hoan về sau sẽ không đi đóng phim nữa, tiền vi phạm hợp đồng do các người thanh toán."

Hà Huân ở bên kia rõ ràng dừng một chút, sau đó mới cười gượng, nói: "Ân tiên sinh, Hà Hoan là người của ngài, đương nhiên là do ngài phụ trách."

Ân Phụng không để ý nói: "Nếu Hà Hoan là người của tôi, hợp đồng cũng không cần ông ký nữa, ông nói đúng không?"

"Ân tiên sinh, lúc trước đã nói rồi, dùng Hà Hoan đổi lấy quyền khai phá tinh cầu El!" Hà Huân cố nén tức giận: "Một chút tiền vi phạm hợp đồng mà thôi, đối với ngài mà nói thì cũng chỉ là một sợi lông."

Ân Phụng rất vô tình: "Tiền của tôi cũng không phải rớt từ trên trời xuống.

Chính ông nhìn xem rồi làm đi, Hà Hoan là do ông đón từ trạm không gian về, không có chút quan hệ nào với tôi cả."

Hà Huân chưa từng nghĩ tới tiền vi phạm hợp đồng, nhưng bộ phim của Tưởng Tân Thiên, tiền vi phạm hợp đồng tuyệt đối là con số thiên văn.

"Ân tiên sinh! Ngài lật lọng vi phạm hiệp ước! Chúng ta lúc trước......"

Ân Phụng không kiên nhẫn mà đánh gãy ông ta: "Được, tùy ông nghĩ như thế nào.

Ông trả tiền vi phạm hợp đồng, tôi liền ký hợp đồng với ông, ông không trả, liền tự mình đi gặp cảnh sát đi."

Hà Hoan nghe được thanh âm tức giận đến hồng hộc của Hà Huân ở đối diện, tựa như một tấm giẻ rách nát.

Sở Mỹ Huyên nhỏ giọng an ủi ông ta vài câu, lại lập tức nhỏ giọng nói nhỏ nhẹ với Ân Phụng: "Ân tiên sinh, Tiểu Hoan ưu tú như vậy, ngài trả giá một chút vì nó vẫn rất đáng giá......"

Ân Phụng trực tiếp treo điện thoại, sau đó gã đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt giống như sói mà trừng Hà Hoan: "Thật đúng là xem thường em!"

Hà Hoan cười xán lạn: "Cảm ơn ngài khích lệ."

Ân Phụng nháy mắt cảm thấy tươi cười của y không ngọt ngào nữa, sắc mặt gã trầm xuống, túm lấy cánh tay Hà Hoan, kéo y lên trên lầu.

Hà Hoan thất tha thất thểu mà bị gã túm đi, ý cười trên mặt lại càng thêm thân thiết, tựa như một đóa hoa nở rộ trong màn đêm.

Ân Phụng quay đầu lại nhìn mắt Hà Hoan, bị mị thái nguy hiểm trong mắt y nhìn đến mức trái tim run rẩy.

Dục vọng và tức giận giao triền, phát ra xúc động như dung nham.

Ân Phụng không nhịn được mà kéo cà vạt, lộ ra ngực đơn bạc, càng thêm dùng sức mà túm chặt Hà Hoan.

Gã muốn lập tức chiếm hữu omega này, hung hăng mà tạo dấu vết trên người đối phương.

Ngay lúc gã vừa bước chân lên lầu hai, đột nhiên nghe thấy Hà Hoan nói một câu.

"Tôi vừa rồi hình như biết được một chuyện."

Ân Phụng dừng chân, hỏi theo bản năng: "Chuyện gì?"

Hà Hoan nói: "Ngài vừa rồi nói, không có người biết tôi ở nơi này."

Ân Phụng nhếch miệng cười to, kiêu ngạo đến cực điểm, tựa như bá tước quỷ hút máu tà ác hiến tế trước khi ăn, cả người tản ra điên cuồng.

"Đúng vậy, Hà Huân lặng lẽ bán em cho tôi.

Không ai biết em ở trong tay tôi, không ai có thể tìm được em.

Honey, em trốn không thoát đâu."

Hà Hoan bỗng nhiên nói: "Trong phòng này có camera không?"

Mấy năm trước đã không có trang bị, bởi vì căn biệt thự này là căn cứ bí mật của Ân Phụng, thuận tiện gã làm các loại chuyện vô sỉ không lưu lại chứng cứ.

"Không có!" Ân Phụng híp mắt nhìn xuống Hà Hoan, rốt cuộc cũng lộ ra răng nanh hung ác: "Mấy thứ kia quá vướng bận, chúng ta có thể chơi càng thêm vui vẻ!"

Hà Hoan lộ ra một nụ cười xán lạn: "Xác thật là có thể chơi rất vui vẻ!"

Y vừa dứt lời, đột nhiên trở tay túm chặt cánh tay Ân Phụng, lại hung hăng vật gã qua vai.

Trước mắt Ân Phụng tối sầm, chỉ cảm thấy thân thể như tiến vào vũ trụ không trọng lực, một trận trời đất quay cuồng, bên tai là tiếng "Ừng ực, ừng ực" xa lạ, tiếp theo gã váng đầu hoa mắt mà ngã xuống mặt sàn.

Ân Phụng hơn nửa ngày mới phản ứng được gã ngã từ cầu thang xuống, gã chưa bao giờ dùng góc độ này nhìn ngắm trần biệt thự, trong lúc nhất thời còn cảm thấy rất mới lạ.

Nhưng gã rất nhanh liền nhớ tới chính mình là bị Hà Hoan đẩy xuống?!

Gã nhịn không được xoay đầu, một thị giác kỳ quái, gã nhìn thấy thân hình Hà Hoan cao lớn không giống như bình thường, chậm rãi đi xuống cầu thang.

Tiếng bước chân thanh thúy, theo mặt sàn mà truyền vào lỗ tai Ân Phụng, làm gã khẩn trương.

Gã một bên dùng dư quang khóe mắt nhìn Hà Hoan, một bên dùng cánh tay chống thân thể, đột nhiên một trận đau nhức làm gã lại té lăn trên mặt sàn một lần nữa.

Tay phải của gã gãy xương rồi!

Ân Phụng đau đến mức nhe răng trợn mắt, trên trán đều là mồ hôi lạnh.

Gã chỉ có thể vận dụng tay trái và hai chân để chống đỡ chính mình ngồi dậy.

Gã vất vả ngồi dậy, đột nhiên đỉnh đầu truyền đến một trận đau đớn bén nhọn, gã mạnh mẽ ngửa đầu nhìn —— Hà Hoan không biết khi nào đã đứng ở bên cạnh, đang hung hăng nắm tóc gã.

Trên mặt Hà Hoan còn mang theo ý cười.

Một hình ảnh vừa xa lạ vừa xa xăm đột nhiên hiện lên trong óc Ân Phụng.

Sau khi gã uống say, đạp Hà Hoan từ cầu thang xuống, sau đó nắm đầu Hà Hoan đâm tường, đâm cột......!

"Phanh!"

Đầu Ân Phụng đâm mạnh vào cây cột.

Gã chỉ cảm thấy đầu óc vang ong ong, như có trăm ngàn con ong mật đang bay múa bên tai.

Sau đó gã nghe thấy thanh âm Hà Hoan: "Ân tiên sinh, chơi vui không? Ngài có vui vẻ không?"

Ân Phụng cảm thấy một chất lỏng ấm áp chảy xuống từ trán, che lại đôi mắt gã, đỏ rực......!

Đây là, đây là máu?!

Ân Phụng nháy mắt hoàn hồn, kinh giận đan xen: "Mày! Hà Hoan mày dám......!A a......"

Hà Hoan túm tóc gã lên, nhìn mặt gã máu me nhầy nhụa: "Không chơi vui sao? Vậy chúng ta đổi cái khác đi."

"Tay của tôi! Tay của tôi đau quá! Đừng kéo tôi......" Ân Phụng rốt cuộc cũng luống cuống, gã phát hiện chính mình thế mà bị một omega dễ như trở bàn tay mà kéo lê trên mặt đất, tựa như kéo một con chó chết.

Đã từng, trên mặt omega này đều là sợ hãi, trong miệng không ngừng xin tha.

Gã chỉ cảm thấy thật phiền, một chân đá vào trên bụng omega, đá mạnh đến mức đụng vào chậu hoa.

"A a a a ——"

Ân Phụng cảm thấy xương cốt của gã nhất định đã bị gãy rồi, đau, quá đau! Trong đầu gã trống rỗng một đoạn thời gian, ngay cả trái tim cũng phải ngưng đập.

Trên mặt omega là tươi cười ngọt ngào, tựa như rượu ngon độc nhất trên đời.

Y đang đến gần gã, dùng sức kéo người gã.

"Đừng, đừng mà......" Ân Phụng không rảnh lo đau đớn trên người, vội vàng tránh né ra đằng sau: "Cầu xin cậu, đừng đánh tôi......!Đừng đánh......"

Hình ảnh lại lần nữa chồng lên nhau, omega mười mấy tuổi năm đó cũng cầu xin gã như thế này.

Nhưng sau đó gã làm cái gì?

Ân Phụng run rẩy đến mức hàm răng như sắp rơi xuống, gã dùng roi đánh omega......!.

Kiếm Hiệp Hay

"Ngài chạy cái gì? Không chơi vui sao?" Bước chân Hà Hoan dừng ở trước mặt gã, hơi hơi khom người: "Không ai biết ngài ở chỗ này, ngài trốn không thoát đâu, đồng dạng cũng không có bất kì chứng cứ nào, ngài vui vẻ không?"

Nước mắt Ân Phụng không ngăn được mà chảy xuống, cọ rửa vết máu trên mặt, thoạt nhìn càng thêm xấu xí.

Hà Hoan nắm chặt tóc gã, dùng sức làm gã ngửa đầu đối diện với y.

Kỳ thật Ân Phụng có một khuôn mặt không tồi, nhưng túng dục lâu dài, lại tâm lý biến thái, ngũ quan trở nên càng ngày càng vặn vẹo, dưới mắt đều là quầng thâm, thân thể đã bị đào rỗng đến mức không còn mảnh nào.

Loại rác rưởi này, ngay cả beta cũng đánh không lại, đừng nói là alpha.

Hà Hoan giống như ngại dơ, buông lỏng tay ra.

Ân Phụng ngã một cái thật mạnh, vết thương trên tay, trên lưng, trên bụng đồng thời bị va đập, đau đến mức làm gã lăn lộn không ngừng.

Lăn lộn lại đụng tới miệng vết thương, đau đớn gấp bội.

Đột nhiên, gã nhìn thấy trong tay Hà Hoan có thêm một nhánh cây, mềm mại thon dài, như không có lực uy hiếp nào.

Ân Phụng không dám khinh thường nữa, nỗ lực cuộn người.

"Đừng đánh tôi, đừng đánh......!A a a a, đau......"

Chuyện tiếp theo Ân Phụng không nhớ rõ, chỉ biết thân thể rơi vào trong đau đớn vô tận.

Mưa to tầm tã, hạt mưa vô tình rơi xuống, "Lộp bộp" nện vào người Ân Phụng, gã không ngừng co rút run rẩy, lại lạnh đến mức xương cốt cũng đau.

Trong mơ hồ, gã nghe thấy Hà Hoan đang nói chuyện với người nào đó.

"Tôi bị Hà Huân bắt cóc, bị bán cho......!Tạm thời không trốn được, tôi trộm gọi điện cho anh."

"Làm Hà Huân bồi tiền vi phạm hợp đồng, cụ thể bao nhiêu thì anh thương lượng với Tưởng đạo là được."

"Qua đoạn thời gian nữa tôi mới về được, đừng lo lắng......"

......!

Ba ngày sau.

Hà Huân và Sở Mỹ Huyên trong ba ngày này hoàn toàn không ngủ trọn giấc nào, lo lắng đề phòng mà sợ hãi Tưởng Tân Thiên tìm bọn họ đòi tiền vi phạm hợp đồng.

Không gọi được cho Ân Phụng, Hà Hoan thì vẫn luôn tắt máy.

Chỉ có thể cầu nguyện Tưởng Tân Thiên nhìn vào mặt mũi Muriel, đừng tới tìm bọn họ.

Nhưng mà lệnh triệu tập của toà án cũng không buông tha họ.

Khi người hầu đưa đơn đến tay hai người, Hà Huân thấy được tên ông ta ở chỗ bị cáo, cùng với số tiền mà ông ta quan tâm nhất —— 8000 vạn điểm tín dụng?!

"Mẹ nó, sao lại biến thành 8000 vạn?!"

"Trời ạ, tuyệt đối là có vấn đề, không phải là 4000 vạn sao, tôi, tôi......" Sở Mỹ Huyên trực tiếp ngất đi.

Đầu đề ngày hôm sau:

Hà Hoan ở trạm không gian bị Hà Huân bắt cóc, không rõ tung tích.

Hà Hoan mất tích, có khả năng bị Hà gia giam lỏng.

Hà Hoan vi phạm hợp đồng, Hà gia phải bồi thường 8000 vạn..