Hà Hoan gắt gao nắm chặt áo Phỉ Tì, mười ngón tay mảnh khảnh trắng bệch.

Y giương cổ, giống như măng mọc đầu xuân, yếu ớt đến mức nhẹ nhàng là có thể bẻ gãy.

Được tiêm vào tin tức tố, làm tuyến thể y trướng no như quả mọng, căng tròn đỏ ửng.

Mùi hoa hợp hoan vây quanh Phỉ Tì.

Phỉ Tì đứng dậy, khi răng nanh rời khỏi tuyến thể, còn dính chút tơ máu.

Hắn lại túm lấy cổ Hà Hoan, đáy mắt là hắc ám vô tận.

Hà Hoan nửa nhắm mắt, thủy sắc liễm diễm, không kiêng nể gì mà đối diện với Phỉ Tì: "Anh cắn hơi đau......"

Ngón cái Phỉ Tì vuốt ve mạch máu màu xanh nhạt, tựa như thợ săn thưởng thức con mồi hấp hối cầu xin.

"Đau đớn mới có thể làm ký ức em khắc sâu."

Hà Hoan cười khẽ, đầu lưỡi chậm rãi xẹt qua khoé môi: "Vậy lại sâu một chút......"

Phỉ Tì lau vết máu bên khóe miệng, đột nhiên cười.

Tiếng cười của hắn rất nhẹ, giống như cây kiếm ra khỏi vỏ, mũi nhọn khiếp người, tràn ngập nguy hiểm: "Sẽ sâu hơn."

......!

Bên ngoài xe bay.

Tám người tuy rằng đứng thành hai bên rõ ràng, nhưng đều ngồi xếp hàng nhìn về phía xe bay.

Thân ảnh trong xe bay khổng lồ lẳng lặng ngừng ở nơi đó, một đám cẩu độc thân lại như thấy được các hình ảnh hoa lệ.

Quý Trường Đông có chút ngượng ngùng cúi mặt xuống, lại bị Mại Luân vô tình châm chọc: "Chậc.

Tố chất tâm lý này của anh, cũng không biết tiến vào tiểu đội của anh tôi như thế nào."

Berkeley lạnh nhạt nhìn cổ hắn: "Còn hơn người nào đó bị omega bóp cổ quật ngã, cũng không biết nhập ngũ như thế nào."

Mại Luân: "......"

Nói đến cái này hắn liền ức chế, quỷ mẹ nó, một omega thế nhưng có thân thủ tốt như vậy, hơn nữa còn đang trong kỳ phát tình.

"Mấy người biết cái rắm gì, lực đạo kia của cậu ấy hoàn toàn không thua một alpha nào, hơn nữa tốc độ nhanh nhẹn mạnh mẽ, tôi hoài nghi cậu ấy không phải là omega!"

Mọi người cười nhạo, không phải omega thì chẳng lẽ là alpha?

Tin tức tố thuộc về mùi hoa này, không thể nghi ngờ là thuộc về omega.

Mại Luân che ngực, đối mặt với mười mấy con mắt "Cậu cứ tìm cớ đi, tôi tin thì chúng tôi thua", thật là có lý mà nói không rõ.

Thôi, cứ để bọn họ tiếp tục ngốc đi, sau này bị đánh họ sẽ hiểu.

Mại Luân dứt khoát hỏi chuyện hắn quan tâm nhất: "Hà Hoan quen biết anh trai băng sơn của tôi như thế nào?"

Berkeley chửi thầm, tôi cũng muốn biết, nhưng hỏi như thế nào thì Phỉ Tì cũng không nói.

Mại Luân cho rằng anh ta không muốn nói cho hắn, đang muốn dùng nắm đấm nói chuyện, bức ép những người này nói ra chân tướng.

"Lý Hạc Dương đi đâu rồi?" Hứa Nhất Hàm đột nhiên lên tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Nắm đấm của Mại Luân không tự giác thả lỏng: "Cái gì mà Lý Hạc Dương, không phải là Nghiêm Đình Vân sao?"

"Tớ kiểm tra xe Lý Hạc Dương mấy lần rồi, cũng dùng máy rà quét, nhưng không phát hiện bất kì dấu hiệu sinh mệnh nào." Hứa Nhất Hàm cầm máy rà quét trong tay, mở ra cho mọi người xem.

Trên màn hình đều là ánh đèn màu xanh lục, không có icon màu đỏ báo nguy.

Sắc mặt Hi Phất biến đổi, cánh tay chống đất, xoay người chạy tới chiếc xe của Lý Hạc Dương.

Berkeley nghiêm túc hỏi Mại Luân: "Không phải cậu tấn công xe Lý Hạc Dương sao?"

"Không phải tôi, lúc tôi tới xe liền nổ mạnh, tôi chỉ cứu Hà Hoan ra." Mại Luân dừng một chút, nói: "Lúc trước tôi đã đưa cho Hà Hoan một cái máy chặn tín hiệu, nó là của tôi, bên trong được trang bị máy định vị, tôi thông qua nó mới tìm được Hà Hoan."

Trong lòng Hứa Nhất Hàm chìm xuống: "Tuy rằng không biết xe nổ như thế nào, nhưng Lý Hạc Dương chạy trốn, gã khẳng định là đi tìm đồng bọn của gã."

Nhớ lại những lời Lý Hạc Dương đã nói với Hà Hoan lúc trước, gã tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ Hà Hoan.

Hi Phất không thu hoạch được gì, anh ta đi trở về, nhíu mày nói: "Phỏng chừng là gã sẽ nhanh chóng dẫn người trở về, chúng ta nên rời khỏi hay là nghênh chiến?"

Mại Luân nghe mấy lời của họ như lọt vào trong sương mù, rất là mờ mịt: "Xảy ra chuyện gì? Lý Hạc Dương là ai?"

Quý Trường Đông thấy không ai để ý đến hắn, thật sự có chút đáng thương: "Là thế này......"

Liền kể tóm tắt chuyện xảy ra lúc trước cho hắn.

Vừa mới nói xong, tiếng báo nguy bén nhọn liền vang lên, hai máy báo trên hai xe bay cấp tốc lập loè ánh đỏ.

Hi Phất theo bản năng chạy tới cửa xe bay, muốn mở cửa xe.

Ngón cái vừa định dừng ở trên màn hình giải khóa vân tay, đã bị Berkeley nắm chặt tay.

Berkeley ho nhẹ hai tiếng, chớp mắt với anh ta.

Hi Phất xấu hổ rút tay về, nhưng anh trời sinh tính nóng nảy, vẫn nhịn không được nhìn vào trong xe, cách một lớp kính.

Tuy rằng cái gì cũng không nhìn thấy.

Khuỷu tay Berkeley gác ở trên đầu vai Hi Phất, cười hì hì: "Sốt ruột cái gì, đừng phá đôi tình nhân hưởng thụ, khó có dịp......"

Đúng lúc này, cửa xe đột nhiên mở ra, thân hình cao lớn của Phỉ Tì xuất hiện ở cửa.

Mái tóc của hắn hỗn độn, cổ áo hằng năm đóng chặt mở một nút thắt, lộ ra một chút cổ, hơi che dấu vết hồng nhạt, trên áo đều là nếp nhăn.

Khí áp quanh thân Phỉ Tì trầm thấp, tựa như giông tố trước khi tới gần mây đen, sắp thổi quét phá hủy hết thảy.

Tin tức tố như vũ khí sắc bén tản ra, bức bách Berkeley và Hi Phất không thể không lùi về sau mấy bước.

Berkeley giơ tay rụt cổ: "Lão đại, tình huống đặc thù......"

Phỉ Tì nghiêng người, thanh âm lạnh lẽo: "Lên xe."

Berkeley chờ mãi câu này, lên xe tích cực hơn bao giờ hết.

Mại Luân cũng muốn lên xe, kết quả là mũi thiếu chút nữa đụng vào cửa, ừm, cửa xe lạnh băng vô tình mà cự tuyệt hắn.

"Đội trưởng thật thảm......"

"Bị omega cự tuyệt, lại bị anh trai của mình ghét bỏ."

"Ngay cả xe cũng không vào được......"

Mại Luân xoay người rống to: "Câm miệng!"

......!

Trong xe bay, trừ bỏ ghế điều khiển và ghế điều khiển phụ, giữa thùng xe còn thừa bốn chỗ ngồi.

Mà dưới đuôi xe, có một chiếc giường nhỏ, đặt đấy để người nghỉ ngơi.

Hà Hoan khoác một tấm chăn mỏng, lười biếng ngồi dựa trên giường nhỏ.

Đuôi mắt y ửng đỏ, thần sắc lười nhác cẩu thả, tựa như đoá hoa bị mưa rào tàn phá, vô lực nằm rũ trong vũng bùn.

Sau khi lên xe, Berkeley là người thứ nhất vọt tới ghế sau, anh ta ngày thường bị Phỉ Tì huấn luyện so chiêu, da rất dày, đã không sợ bị đánh nữa.

Mặt mang "ý cười xấu" mà chạy đến bên người Hà Hoan ngồi xuống: "Trên người cậu nồng nặc tin tức tố của lão đại bọn tôi, hắc hắc......"

Hi Phất ho khan hai tiếng, ý bảo anh ta đừng quá mức.

Sau đó trở lại ghế phụ, công việc của anh là phụ trách truy tung định vị và kiểm tra đo lường, là "La bàn" và "Thiên Nhãn" trong tiểu đội.

"Ở trên kia, có gần trăm người đang chạy lại đây, cách chúng ta khoảng 3 km......"

Phỉ Tì vẫn ngồi ở ghế điều khiển, không nói một lời mà nghe anh ta báo cáo.

Hi Phất dừng một chút: "Là rút lui hay là nghênh địch?"

Đúng lúc này, đằng sau truyền đến thanh âm không đúng đắn của Berkeley: "Lão đại của bọn tôi mạnh mẽ không? Cậu không biết đâu, có rất nhiều omega muốn bò giường lão đại, lại không có ai thành công."

Hà Hoan nhướng mày: "Nói như vậy, tôi rất vinh hạnh sao?"

Berkeley cười ha ha: "Là lão đại của bọn tôi vinh hạnh mới đúng, rốt cuộc cũng có omega phá thân cho anh ấy."

Trong xe lâm vào trầm mặc quỷ dị, thái dương Hứa Nhất Hàm và Quý Trường Đông treo đầy mồ hôi lạnh.

Nhưng trong lòng của bọn họ, lại đồng thời nhịn không được chờ mong Berkeley lại hỏi thêm mấy câu, a a a, thật sự giống như biết vừa rồi đã xảy ra cái gì.

Berkeley quả nhiên là không phụ sự mong đợi của mọi người, hoàn toàn không bị không khí quỷ dị ảnh hưởng, có lẽ da mặt anh ta đã dày hơn tường thành rất nhiều.

Anh ta làm mặt quỷ với Hà Hoan, chế nhạo hỏi: "Cậu mau nói đi, cảm giác thế nào?"

Hà Hoan nở một nụ cười, kéo chăn mỏng xuống một chút, phơi bày tuyến thể của mình cho Berkeley xem: "Mạnh mẽ hay không thì tôi không biết, nhưng kỹ thuật kém là sự thật."

Trên tuyến thể toàn là dấu răng thô bạo, xung quanh lây dính vết máu đỏ tươi, tuyến thể đáng thương có vô số miệng vết thương, thật đúng là thảm không nỡ nhìn.

Berkeley hít hà một hơi, cho dù là anh ta lúc trước, cũng không có làm ra chuyện ác liệt như vậy.

"Lão đại! Anh thật cầm thú!"

Trường hợp lại lâm vào xấu hổ, biểu cảm của đám người Hứa Nhất Hàm phong phú đến mức có thể chế thành một gói meme.

Cuối cùng vẫn là Hi Phất đánh vỡ trầm mặc: "Quân địch còn cách chúng ta 1 km, đội trưởng, là rút lui hay là......"

Môi Phỉ Tì nhấp chặt thành một đường thẳng, nói ra hai từ lạnh như băng: "Tấn công!".