----

"Ba, ba nghĩ xem, nếu như con và Mạnh phó lữ thành đôi thì ba cũng không cần vì chuyện của anh trai mà rầu rĩ nữa."

Anh ruột của Lâm Ôn Ôn là Lâm Huy, ước mơ từ nhỏ của anh ấy là tòng quân.

Anh ấy cảm thấy làm quân nhân rất vinh quang, nhưng anh là một người mù màu đỏ và màu xanh, nếu như đăng ký nhập ngũ như bình thường thì lúc kiểm tra sức khỏe nhất định sẽ bị loại.

Lâm Vĩnh Hoa vì đứa con trai này mà đã vận dụng quan hệ khắp nơi, nhưng vẫn không có kết quả.

Đột nhiên nghe con gái nói như vậy, dường như chuyện này đã có hi vọng...

Nếu như chuyện này thành công thì Lâm gia chẳng khác nào nhặt được miếng bánh từ trên trời rơi xuống.

Nếu không thành thì cũng không có tổn thất gì.

...

Trên bàn cơm, Lâm Ôn Ôn gắp thức ăn cho Mạnh Tu Viễn, Mạnh Tu Viễn không từ chối, hơn nữa lúc ăn cơm còn ném ánh mắt "nóng bỏng" về phía Lâm Ôn Ôn.

Trong lòng Lâm Ôn Ôn cực kỳ vui sướng, hai má cũng đỏ ửng lên, gắp thức ăn càng ân cần hơn.

Một lát sau, Mạnh Tu Viễn mở miệng nói: "Bộ quần áo này của cô rất đẹp."

Lâm Ôn Ôn sửng sốt: "Hả?"

"Mua ở đâu?" Mạnh Tu Viễn hỏi.

Anh hỏi quá đột ngột, Lâm Ôn Ôn vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc ngượng ngùng kia, đầu óc nhất thời không suy nghĩ kịp.

"Là đặt mua của một thợ may." Lâm Vĩnh Hoa trả lời thay cô.

"Thợ may? Thợ may nào?" Mạnh Tu Viễn tiếp tục hỏi.

Lâm Ôn Ôn không biết vì sao anh lại hứng thú với quần áo của mình như vậy, kinh ngạc hỏi ngược lại một câu: "Làm sao vậy?"

"À..." Mạnh Tu Viễn mơ hồ nói: "Tôi cảm thấy rất đẹp, muốn mua cho em gái một bộ."

"Anh còn có em gái sao?"

"...Ừ."

Mạnh Tu Viễn không có em gái, lý do này là anh bịa đặt ra, anh là con một trong nhà.

Hỏi thợ may là bởi vì loại vải của bộ quần áo này cũng là vải bông thô.

Hiện nay vải kaki, lụa polyester đang thịnh hành, hầu hết các cô gái trong thành đều mặc quần áo làm từ chất liệu mới này, rất ít khi mặc vải bông thô.

Ngoại trừ nữ sinh đứng dưới tán cây ngày đó thì Mạnh Tu Viễn chỉ nhìn thấy một số công nhân trong nhà máy mặc loại chất liệu này.

Trên người Lâm Ôn Ôn này cũng mặc một chiếc váy liền làm bằng vải bông thô màu trắng, thế nhưng kiểu dáng lại có chút khác với kiểu dáng của nữ sinh kia mặc.

Váy của nữ sinh kia rộng hơn, ngoài ra thì không có điểm gì đặc biệt.

Còn váy của Lâm Ôn Ôn lại dán sát vào người, hơn nữa phần eo còn dùng dây thắt lại, từ thắt lưng đi xuống, làn váy dần dần xòe ra, vô cùng phù hợp với dáng người cao gầy của cô.

Tuy rằng kiểu dáng không giống nhau, nhưng chất liệu lại giống, anh thầm nghĩ, liệu đây có phải là trùng hợp hay không? Cùng một thợ may? Nếu như thông qua thợ may kia thì liệu có thể tìm được nữ sinh kia hay không?