----

Khương Bảo đoán nhất định là mọi người đã biết chuyện cô bị Mạnh Tu Viễn ly hôn, đây là đang cười nhạo cô.

Khương Bảo vừa mới đi đến cửa nhà thì đã nghe thấy tiếng cha dượng mắng chửi ở trong phòng, tiếng gầm lớn đến nỗi dường như chỉ hận không thể xốc cả nóc nhà lên.

"Sao bà ngu ngốc thế? Cái vật trên cổ bà không xoay chút nào sao? Cậu ta nói muốn xin một cái khoá trường sinh, bà liền cho cậu ta? Bây giờ Đại Bảo bị từ hôn, toàn bộ người trong thôn đều đang cười nhạo chúng ta, bà có biết hay không!"

Giọng của mẹ Khương Bảo nhỏ như tiếng muỗi kêu, vừa khóc vừa nói: "Tôi nào biết sẽ như vậy! Lúc đầu nó cũng đâu có nói là muốn từ hôn, chỉ nói muốn gì đó! "

"Cậu ta muốn là bà cho à!?" 

"Người ta là lãnh đạo lớn trong quân đội, là đảng viên, đưa tay xin tôi, tôi đương nhiên sẽ cho.

"

"Cho dù có lớn hơn đi chăng nữa thì cậu ta cũng đã đính hôn với Đại Bảo, là con rể của bà, bà sợ cậu ta cái gì!"

"Tôi! "

Mẹ Khương Bảo bị mắng một trận, hoàn toàn không muốn biện hộ cho mình dù chỉ một câu, thậm chí cảm thấy chuyện này thật sự là do mình sai, cảm giác áy náy tự trách xông lên, khóc càng lớn hơn.

"Khóc đi! Khóc tiếp đi! Bây giờ hôn sự thất bại, vậy ai sẽ sắp xếp công việc cho Đăng Nguyệt đây? Năm nay nó cũng đã lên cấp ba rồi, chẳng lẽ bà hi vọng về sau con trai cũng sẽ ở nông thôn trồng trọt giống như bà sao?!"

!

Tiếng mắng chửi xen lẫn với tiếng khóc nức nở trong phòng vẫn kéo dài, Kim Mỹ Hồng và Khương Bảo đứng ở bên ngoài, trên mặt không giấu nổi vẻ xấu hổ.

"Đại Bảo, cái kia! Chị đẩy xe về trước đã.

" Kim Mỹ Hồng tìm cái cớ, muốn rời đi trước.

"Được, chị Mỹ Hồng cất xe xong rồi lại đến đây ăn cơm nhé.

" Trên mặt Khương Bảo vẫn tươi cười như cũ, dường như không hề bị hai người đang cãi vã trong phòng ảnh hưởng.

"! Được, chị sẽ quay lại ngay.

"

Kim Mỹ Hồng nói thì nói như vậy, nhưng có đến hay không thì cũng không chắc.

Dù sao hai vợ chồng người ta đang cãi nhau như vậy, tuy rằng cô nghe không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này mà xen vào thì e là không tốt lắm, nói không chừng còn liên lụy luôn cả bản thân mình.

Kim Mỹ Hồng vừa rời đi, Khương Bảo liền bình tĩnh tự nhiên đi vào nhà chính.

Gia đình cô rất nghèo, bốn vách tường nhà đều là làm bằng đất, mái nhà lợp cỏ tranh, mưa xuống thì trong nhà chẳng khác gì một cái bãi bùn, chỗ nào cũng dột, mùa đông gió thổi mạnh một chút cũng có thể làm thủng tường.

May mà bây giờ là đầu thu, thời tiết không nóng không lạnh, cũng không đến mức quá khó chịu.

Sau khi Khương Bảo vào nhà, Trịnh Hữu Mặc lúc nãy còn đang không ngừng rống lớn bỗng nhiên im lặng.