Tra Thiên Ân mơ mơ màng màng cảm thấy cơ thể mình bị thay đổi kì lạ và rất mệt mỏi. Cô không biết tại sao mình lại có một cảm giác xa lạ với gian phòng mà cô đang ngủ, đôi mắt cố gắng mở ra nhưng cứ như một vật nặng đề lên mắt cô như cảm giác mất ngủ một vì đêm lao động vất vả vậy.

5 phút trôi qua cô đã từ từ mở mắt được và khi mở được mắt cô đã thất kinh nhìn bốn góc của gian phòng dưới ánh đèn mập mờ. Một gian phòng màu xám nhìn rất nam tính và một mùi hương nam tính xộc thẳng đến mũi cô khiến nàng tỉnh táo hoàn toàn ngồi bật dậy nhìn xung quanh một lần nữa cô nghĩ đây là mơ. Lập tức cô xoay người bước xuống giường cô mới cảm thấy chân mình lạnh tanh khi đặt trên nền đất cảm giác ấy đã khiên Thiên Ân rất đỗi kinh hồn đưa tay lên đánh *Bốp* thật mạnh vào má mình. Cảm giác đau đớn từ cái tát ấy truyền đến cô khiến cô tin rằng đây không phải là mơ mà là thật.

Trước những việc này cô thật thắc mắc tại sao lại ở phòng nam nhân? Lại một cảm giác lạnh lẽo truyền đến toàn cơ thể cô giờ cô đây mới nhìn thấy cơ thể mình không có một mảnh vải che thân cô bất ngờ và quay nhìn về phía chiếc giường hình ảnh một nam nhân nằm ngủ say đập vào mắt.

Thật không thể tin được những thứ đang xảy ra. Cô thấy quần áo vung vãi dưới đất nàng liền quyết lấy quần áo của mình mặc vào rồi bỏ đi nhưng khi nhìn những bộ quần áo ở dưới đất cô lại không tìm thấy quần áo của mình liền quơ đại một chiếc áo đầm trắng nằm trên sàn mặc vào và chạy một mạch vào trong nhà vệ sinh. Bước tới gương nhà vệ sinh cô liền hét to vì nhìn trong gương không phải là nàng mà là một cô gái có gương mặt nhỏ nhắn cùng với mái tóc ngắn ngang vai hơi rối, đôi môi nhỏ đỏ nhìn rất mê người, đôi mắt sáng trong, cái mũi thẳng nhưng nhỏ nhắn, hai má điểm lên một màu hồng nhẹ quả thật là một mỹ nhân. Cô xuyên rồi sao? Cô là ai đây?

Chưa kịp định thần một nam nhân gương mặt tuấn mỹ, bán khỏa thân mặc một chiếc quần jean đã đứng trước cửa nhà vệ sinh nhìn chằm chằm vào cô. Cô né tránh ánh mắt của hắn, hắn liền tiến tới nâng cằm cô lên, bắt cô nhìn hắn:“Tiểu Châu em sao vậy? Thấy ta bộ không vui sao “ giọng nói trầm nhưng đầy lạnh lùng. Hắn gọi cô là Tiểu Châu, vậy có phải là Ngô Mạn Châu không? Nhân vật nữ phụ có số phận bi thảm, vậy hắn là Lục Khương Du người mà Mạn Châu yêu và cũng là người mà nàng ta làm chuyện hoan ái lần đầu.Ôi không cô là Ngô Mạn Châu!Nhưng lỡ xuyên rồi. Vậy đây mới là thời gian đầu thôi chưa hãm hại nữ chủ vậy là có thể cứu vãn.

Lục Khương Du cắt dòng xuy nghĩ của cô “ Tiểu Châu em làm gì ngẩn người ra vậy? Có phải nhớ đến những hành động hoan ái lúc nãy của hai chúng ta không?” hắn cười tà mị.

Nụ cười này của hắn khiến cô tức giận vì cô đâu có muốn làm việc này với hắn chứ là Ngô Mạn Châu chứ không phải cô.

Nhìn cô nhăn mặt, không nói lời nào làm hắn thật rất ngạc nhiên. không phải Tiểu Châu của hắn rất thích hắn sao? Sao lại có thái độ tức giận cứ như không muốn ở cùng hắn? Bàn tay vẫn đang nâng cằm cô càng nắm chặt hơn, tay kia kéo đầu cô lại gần.Môi hắn kề môi cô một hồi sau mới thả ra cho cô thở.

Cô bị cưỡng hôn!

Nên đã tức càng thêm tức liền đưa tay tát hắn.Tiếng *Bốp* vang lên,cô định thần lại trong lòng thầm nghĩ “Ôi không mình đã mất bình tĩnh mà tát hắn,hắn không phải là một nam chủ độc ác đùa giỡn rồi sau này hãm hại Mạn Châu sao? Quả thật mới xuyên đã vào địa ngục rồi sao?!!