Tiêu Thần lao đến trước mặt La Quân Trạch, nắm chặt cổ áo anh ta, kéo lên. Giọng anh đầy hy vọng, cẩn thận hỏi: “Lạc Lạc đâu? Có phải cô ấy đã rút lui trước rồi không?”

La Quân Trạch đã sớm tỉnh lại, nhìn thấy chỗ Lâm Lạc biến mất trống rỗng, chỉ còn lại một khẩu s.ú.n.g lục màu đen sáng bóng. Cả người anh ta như mất hết sức sống, cổ họng nghẹn lại, lòng như tro tàn.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

“Thật xin lỗi.”

Tiêu Thần mặt không dám tin nhìn La Quân Trạch, anh không dám chấp nhận sự thật này, anh nhất định là đang mơ. Điều này không thể là thật, Lạc Lạc chắc chắn vẫn còn sống.

Tiêu Thần tinh thần hoảng loạn, não bộ trống rỗng, anh chỉ biết liên tục vung nắm đ.ấ.m vào mặt La Quân Trạch.

“Tại sao không bảo vệ cô ấy. Tại sao?”

“Xin lỗi!” La Quân Trạch vẻ mặt c.h.ế.t lặng. Anh ta thẫn thờ, để mặc cho nắm đ.ấ.m của Tiêu Thần rơi xuống mặt, xuống người mình, như thể anh ta không còn biết đau đớn là gì nữa.

La Nguyệt Nguyệt, Trần Đồng và Tôn Hướng thấy Tiêu Thần đang dần mất kiểm soát, mọi người vội vàng chạy tới ngăn cản.

“Lão đại, đừng đánh nữa.”

“Bình tĩnh lại, lão đại.”

Lam Khả Hân ánh mắt khó đoán, cô liếc nhìn vẻ mặt điên cuồng của Lê Ưu. Cô đã thấy khoảnh khắc Lê Ưu ra tay, nhưng cô không có ý định ngăn cản, cứ để mặc cho cô ta đẩy Lâm Lạc ra ngoài.

Chỉ cần cô giả vờ không biết thì có thể thoát thân một cách dễ dàng, phải không?

Trong khi đó, Lương Xuyên và Tăng Vĩ sau khi dọn sạch lũ Zombie trong sân cũng kịp thời chạy đến. Họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy bầu không khí căng thẳng vô cùng.

Lương Xuyên bước đến bên cạnh La Nguyệt Nguyệt đang đau khổ, nhìn gương mặt đang âm thầm rơi nước mắt của cô nàng, anh nhẹ nhàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

La Nguyệt Nguyệt nức nở không thành tiếng, trả lời: “Tiểu Lạc Lạc mất rồi, hu hu hu... Là em đã không bảo vệ tốt cô ấy, đều do em.”

Lương Xuyên nhìn La Nguyệt Nguyệt đang chìm trong đâu khổ tự trách, anh cũng cảm thấy lòng mình đau theo, anh không thể chịu được khi thấy cô gái luôn tràn đầy sức sống này rơi nước mắt.

Anh kiên nhẫn nhẹ nhàng an ủi, trên khuôn mặt vô tình hiện lên nét dịu dàng hiếm thấy mà có lẽ ngay chính anh cũng không nhận ra.

Sau khi phát tiết một hồi, Tiêu Thần dần dần bình tĩnh lại, anh nhắm mắt, nghiến răng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ mọi thứ cho tôi nghe.”

“Khi chúng tôi rút lui, nửa đường đã bị đám Zombie tấn công. Mọi thứ ban đầu đều ổn, nhưng khi chúng tôi sắp ra khỏi đó, chỉ trong chớp mắt, chị dâu đã ngã vào giữa bầy Zombie.” Trần Đồng đau khổ nói.

“Khi chúng tôi định lao lên cứu người thì bị cây hòe c.h.ế.t tiệt này tấn công.” Tôn Hướng buồn bã nói, anh hối hận không thôi.

Lão đại đã giao chị dâu cho các anh bảo vệ, nhưng kết cục lại không bảo vệ được cô ấy.

Nhìn Tiêu Thần đau khổ như vậy, không ai dám mở miệng an ủi, tất cả chỉ dám im lặng cúi đầu.

“Anh nói Lạc Lạc đột nhiên ngã vào đó sao?” Ánh mắt Tiêu Thần dần trở nên u ám.

“Phải, tôi nhớ rõ Tiểu Lạc Lạc luôn ở bên cạnh tôi, xung quanh đều là người mình. Chúng tôi cũng không phát hiện ra, cô ấy đã ngã vào đó bằng cách nào.”

La Nguyệt Nguyệt cố gắng nhớ lại tình hình lúc đó, sau khi suy nghĩ kĩ càng, cô chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.

Đám Zombie vẫn còn cách họ một khoảng, dù có đứng không vững cũng không thể ngã vào giữa bầy Zombie được, trừ khi...

Chưa kịp để mọi người suy nghĩ thêm, Tiêu Thần quay người, bất ngờ bóp chặt cổ Lê Ưu. Ánh mắt anh đỏ ngầu, biểu hiện tàn nhẫn, toàn thân tràn ngập sát khí đáng sợ.

“Là cô!” Đó là một câu khẳng định, không phải câu hỏi.

Tiêu Thần biết rõ đồng đội của mình sẽ không bao giờ làm hại Lâm Lạc, vậy người còn lại, có xung đột với họ chỉ có Lê Ưu.

Lê Ưu bị Tiêu Thần bóp cổ, gương mặt cô ta nháy mắt trở nên khó thở, mặt mày tái nhợt. Cô ta cố gắng giãy giụa, đập tay vào cánh tay đang siết cổ mình.

Tiêu Thần nới lỏng lực một chút, không khí đột ngột tràn vào cổ họng khiến Lê Ưu ho sặc sụa. Sau đó cô ta bật cười lớn, khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ.

“Là do cô ta đáng chết! Nếu không phải vì cô ta, tôi cũng đâu biến thành bộ dạng nửa người nửa quỷ thế này. Tất cả đều tại cô ta!”

“Bây giờ cô ta c.h.ế.t rồi,! Chết tốt lắm! c.h.ế.t rồi thì không thể quyến rũ anh được nữa, ha ha ha ha.”

Tiêu Thần nhìn Lê Ưu đang chìm trong điên loạn, anh tuyệt vọng buông tay.

Làm sao anh có thể để cô ta c.h.ế.t dễ dàng như vậy được? Nỗi đau mà cô gái nhỏ của anh phải chịu đựng, anh sẽ bắt cô ta trả lại gấp trăm ngàn lần.

Nhưng dù hành hạ cô ta thì thế nào, Lạc Lạc của anh sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Nỗi buồn sâu đậm nhấn chìm lấy Tiêu Thần, cộng thêm việc sử dụng tinh thần lực quá mức và dị năng tiêu hao quá độ khiến anh không thể chống đỡ được nữa. Anh ngã xuống, hôn mê bất tỉnh.

"Lão đại."

"Đội trưởng."

"Tiêu Thần."

"Thiếu gia Thần."

...

Ý thức của Lâm Lạc cứ chìm nổi không ngừng, lúc thì nóng, lúc thì lạnh, kèm theo đó là cảm giác đau đớn như toàn thân bị tháo rời rồi lắp lại.

Không biết đã qua bao lâu, cơn đau tan biến, nhiệt độ cơ thể trở lại bình thường. Sau đó là cảm giác như được ngâm mình trong nước ấm, toàn thân ấm áp dễ chịu.

Khi Lâm Lạc khôi phục lại ý thức, đã là một tuần sau. Cô chống đỡ thân thể còn yếu ớt của mình, đưa mắt nhìn xung quanh nơi mình đang ở.

Hóa ra, lúc đó bị đẩy vào giữa bầy Zombie, cánh tay cô đã bị Zombie cào. Mắt thấy sắp bị cắn, cô vội vã trốn vào không gian.

Khi vừa bước chân vào, virus Zombie nhanh chóng lan khắp cơ thể, khiến cô nháy mắt liền mất đi ý thức, triệt để ngất đi.

Nghĩ đến vết thương trên tay, Lâm Lạc vội vàng nhìn vào cánh tay của mình.

Hả? Vết thương đâu rồi? Rõ ràng là tay trái bị thương mà, chẳng lẽ là cô nhớ nhầm?

Nghĩ vậy, cô giơ tay phải lên kiểm tra, không chỉ không có vết thương, mà thậm chí không có vết đỏ nào.

Thật kỳ lạ, chẳng lẽ lúc đó quá hoảng loạn nên cô đã tưởng nhầm?

Lâm Lạc lặng lẽ nhìn tay mình, cố gắng tập trung suy nghĩ. Đột nhiên, đầu ngón tay phát ra một luồng sáng trắng ấm áp.

Lâm Lạc tò mò đưa tay chạm vào, ánh sáng trắng mềm mại vô cùng, rất dễ chịu.

Biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Lạc dần bị sự hưng phấn thay thế. OMG!!! Cô đã có dị năng! Không ngờ bị Zombie cào lại có tác dụng này.

Cô thử dùng ánh sáng trong tay tấn công chiếc cốc trước mặt, nhưng chiếc cốc vẫn không hề lay động, không có phản ứng gì.

Sao lại thế này, sao lại không có tác dụng gì nhỉ? Nói thật, đây là dị năng gì vậy, trong sách cũng không nhắc đến dị năng màu trắng nha!

Nghĩ đến vết thương biến mất, mắt Lâm Lạc dần mở to, chẳng lẽ đây là dị năng chữa trị?

Lâm Lạc chạy vào bếp, lấy con d.a.o nhỏ, cắn răng rạch một vết nhỏ trên đầu ngón tay. Sau đó, cô nhịn đau, tập trung ánh sáng trắng vào vết thương.

Ánh sáng lóe lên, cảm giác đau đớn biến mất ngay lập tức. Lâm Lạc lau vết m.á.u trên đầu ngón tay, phát hiện ngón tay đã hoàn toàn bình phục, như chưa hề bị thương.

Lâm Lạc hưng phấn, nụ cười rạng rỡ tỏa ra từ đôi mắt. Cô không ngờ mình lại thức tỉnh dị năng chữa trị, thật là may mắn khó tin.

Cô nhớ trong sách, ngay cả khi kết thúc câu chuyện, cũng chưa từng nghe nói có ai thức tỉnh dị năng này.

Xem ra, từ nay cô cũng có thể giúp đỡ anh rồi.