Ngao Thiên Bình ngồi nhớ lại điều đại ca của mình nói thì cười nhạt, dù là huynh đệ ruột thịt thì sao chứ? Nếu có giá trị, người này vẫn sẵn sàng hy sinh người đệ đệ này thôi. Hoàng đế và Tam Vương gia, cả hai đều là người không thể đắc tội mà ngặt nỗi chả hiểu tại sao họ cứ canh chàng mà chơi. Nói thì nghe tàn nhẫn nhưng phụ thân vừa mất nói thật chàng đau khổ thì ít mà vui mừng thì nhiều… Người mất đi thì chàng có thể trốn khỏi nơi thị phi này ngay lập tức nếu không phải đại thọ Thái hậu thì… mãi mãi chàng không bao giờ về lại nơi này.

“Người vẫn như xưa nhỉ, Bát hoàng… à không Bát Vương gia!”

Ngao Thiên Bình buông sáo xuống mỉm cười nhìn xuống người tổng quản già bên dưới thản nhiên đáp – “Ông cũng đâu khác xưa đâu Đường Tổng quản. Lúc nào ông cũng tìm được ta cả.”

Đường Tổng quản nhún vai – “Người khi có tâm sự luôn trốn lên cây thật không giống sinh trưởng trong gia đình đế vương.”

“Đôi khi ta nghĩ sinh ra cung cấm này là phúc hay họa?”

“Nếu người trên vạn người thì là phúc mà bằng ngược lại thì là họa.” – ông thản nhiên đáp – “Sống nơi này thì bất kỳ ai cũng phải tâm niệm điều này, từ một cung nữ đến bậc chí cao vô thượng.”

Ngao Thiên Bình mỉm cười đáp – “Một Tổng quản không nên nói lời phạm thượng như thế.”

“Đã sinh ra trong bậc vương giả thì người cũng không nên giấu mình như thế.”

Chàng cất sáo vào áo nhảy xuống đất nói – “Ông không thay đổi nhỉ? Cứ luôn dạy đời ta như thế mà ta hôm nay không có tâm trí nghe đâu.”

Đường Tổng quản cúi đầu cung kính nói – “Tiểu nhân nào dám!”

Đáp lại ông chỉ là sự im lặng. Ông đưa mắt nhìn người hoàng tử mình chăm lo từ bé thì cười nhạt, Bát Vương gia về tư chất đều hơn Hoàng đế và Tam Vương gia lại là người mà Tiên hoàng yêu thương nhất nhưng tại sao người lại không được chọn kế vị? Ông từng nghe có 1 bản di chiếu bị mất ngay đêm Tiên hoàng lâm chung về người kế vị thật sự nhưng chưa ai kiểm chứng được đó là sự thật hay tin đồn do Tam Vương gia tung ra… Nếu nó có thật thì mọi cục diện sẽ thay đổi.

Ngao Thiên Bình dạo quanh hậu hoa viên khẽ lắc đầu – “Nơi này thay đổi mà người con gái đó cũng không còn.”

Chàng nhớ lại lần đầu tiên gặp Phương Kiều Mai năm nàng sáu tuổi, một cô gái vô tư với nụ cười hồn nhiên đã khiến chàng xao xuyến… Ở nơi cung cấm đầy âm mưu này chỉ cần một nụ cười không toan tính cũng đủ làm người ta ấm lòng nhưng chẳng hiểu tại sao sau này khi gặp lại, Kiều Mai lại trở thành 1 đứa trẻ đa đoan với nụ cười giả tạo không khác gì những người phụ nữ nơi cung cấm. Cách đây 2 năm khi đi săn cùng Tam ca, chàng thật không ngờ chỉ mới 14 mà cô gái này lại toan tính như thế, tự lấy tên đâm lên tay mình lấy lòng huynh ấy lại chơi lạt mềm buộc chặt đùa giỡn cùng người ca ca kiêu ngạo này của chàng. Đúng là thật đáng sợ mà!

“Đúng là mình không thích hợp ở kinh thành này.”

Ngao Ứng Thiên nghe tên thuộc hạ cấp báo thì khẽ nhíu mày, yêu cầu của Phương Kiều Mai này đúng là không đơn giản mà. Tuy nhiên càng khó thì càng kích thích chàng hơn, Tướng quốc tiểu thư này ngoài là người chàng yêu cũng là một con cờ quan trọng của chàng. Chỉ cần có nàng ta thì có được Tướng quốc trong tay, thế cục sẽ thay đổi và chàng không cần tìm bản di chiếu bị mất kia nữa.

“Vương gia có tâm sự gì sao?” – Kiều Mai lên tiếng hỏi.

Chàng mỉm cười bình thản đáp – “Không có gì… Nàng quả có chút quan tâm ta nhỉ?”

“Không hẳn, tối rồi. Tiểu nữ xin phép về trước!” – nàng cung kính đưa tay hành lễ.

“Ta đưa nàng về.” – Ngao Ứng Thiên đáp.

Kiều Chi Thượng mỉm cười đáp lại – “Không phiền Vương gia, tại hạ sẽ đưa biểu muội về phủ”. Chàng thủ lễ rồi lấy tay nắm chặt tay Kiều Mai biểu thị cho người đàn ông đối diện biết mối quan hệ của 2 người.

“Ngươi…” – Kiều Mai đưa mắt nhìn kẻ đang ngang nhiên nắm tay mình sau lại liếc nhìn kẻ thù của mình. Giờ đại cuộc là quan trọng không được để ý tiểu tiết.

Ngao Ứng Thiên liếc nhìn thái độ của người đàn ông trước mặt thì cười nhạt, xem ra quan hệ của Kiều Mai cùng biểu huynh của mình thật không đơn giản… Một cô gái sinh ra trong gia đình quan lại có mối quan hệ cùng người trong giang hồ thì quả là rất thú vị. Sau chàng liếc nhìn thoáng thấy thái độ chống đối của Tướng quốc tiểu thư dù chỉ chốc lát nhưng gương mặt đó quả thật rất đáng yêu không còn kiểu cách như bộ dạng thường ngày nữa…

“Hoa đẹp tất có nhiều người tranh” – Ngao Ứng Thiên thầm nghĩ.

Chàng lên tiếng – “Ta không phiền 2 người.”

“Cáo từ!”

Liếc thấy bản thân đã rời khỏi tầm quan sát của Ngao Ứng Thiên, Kiều Mai kéo tay ra khỏi bản tay của kẻ cả gan nắm tay mình – “Ngươi quả là không có phép tắc.”

“Nàng đã bị ta ôm thì còn ngại gì cái nắm tay chứ?” - Kiều Chi Thượng đáp lại, chàng thật không hiểu nổi mấy khuê các tiểu thư này. Sau đó chàng chỉ vào hàng kẹo hồ lô bên đường mỉm cười hỏi – “Nàng ăn không?”

“Ta không thích ăn mấy thứ rẻ tiền này”. Bất chợt 1 viên kẹo ngọt lịm rơi vào miệng nàng, Kiều Mai cầm lấy cây kẹo bị tên ma giáo nhét vào miệng ra.

“Rẻ tiền chưa chắc không ngon miệng.”

Kiều Mai lặng lẽ ăn từng viên kẹo hồ lô. Đúng là ngon thật, hèn chi nhiều người lại thích nó như thế… Bất chợt nàng dừng lại ở một cây sáo.

“Chuyện gì?” – Kiều Chi Thượng nhìn thái độ của cô gái đi cùng mình cứ nhìn chăm chú cây sáo hỏi – “Nàng thích nó sao?”

“Không có gì, chỉ là nó nhắc ta nhớ đến 1 tiếng sáo ta từng nghe.”

“Tiếng sáo đó hay đến khiến nàng nhớ mãi sao?”

“Không, nó từng khiến ta khắc cốt ghi tâm.” – Kiều Mai rảo bước nhanh hơn lướt qua cây sáo – “…nhưng không còn gì quan trọng nữa.”

Nàng nhớ kiếp trước mỗi khi cùng cha đi vào hoàng cung nàng từng nghe tiếng sáo da diết đó… Nghe nó có chút gì đó cô độc lại pha chút khao khát tự do, nếu không phải vì nó thì khi ấy Kiều Mai nàng không yêu Ngao Ứng Thiên kia như thế… Đáng tiếc, một kẻ độc ác như thế lại có tiếng sáo tuyệt vời đến nhường đó. Tuy nhiên có 1 điều khiến nàng không hiểu, tại sao giờ đây khi đi vào hoàng cung kiếp này nàng không nghe lại tiếng sáo ấy nữa?

Tiểu Hương mở to mắt nhìn tiểu thư mình bị một kẻ phàm phu tục tử ném xuống đất rồi hắn ngã lăn quay ra sàn nhà bất tỉnh. Chuyện gì thế này?

“Tiểu thư không sao chứ?”

Ngân Trúc hốt hoảng nhìn vị cứu tinh duy nhất trong thế giới này của mình bị bất tỉnh vội hét lên – “Gọi đại phu ngay cho ta…”. Hắn mà chết là coi như công ty bảo hiểm của cô phá sản, mới 2 thằng như thế rồi huống chi 10 thằng thập kiếm hợp bích.

“Dạ…” – Tiểu Hương hốt hoảng nghe theo – “…nhưng tiểu thư cho nô tì xin lại yếm.”

“Ta cho con heo rồi!” – Ngân Trúc kéo chân Diệc Ưng lên sàn nhà hét lên – “Ngươi đừng có quan trọng mấy tiểu tiết ấy chứ? Chuyện chính là cứu người này, không có hắn... ta không sống nổi đâu.”

“Người… sức mạnh hội hoa đăng thật đáng sợ.” – Tiểu Hương kinh ngạc khi nghe tiểu thư của mình tha thiết muốn cứu ý trung nhân của mình. Thật không ngờ có mối tình chỉ gặp một lần đủ khiến người ta khắc cốt ghi tâm – “Nô tỳ đi ngay.”

“Ma…” – Diệc Ưng lẩm bẩm trong vô thức.

“Ngươi… ngươi muốn gì?” – Ngân Trúc cuống quýt hỏi.

“Màn thầu…” – anh không ngừng lẩm bẩm – “Tàu hủ…thúi…”

“Đệch mẹ ngươi, lúc thập tử nhất sinh mà ngươi chỉ nhớ mỗi mấy cái đó thôi hả?” – cô gắt lên – “Đệ nhất sát thủ gì mà chỉ nhớ mấy món rẻ tiền thế?”

Cô kéo Diệc Ưng đỡ lên giường rồi ném thanh sắt gỉ mà anh ta đeo xuống sàn. Người này không thể chết được, nếu hắn mà có die thì phải cho cô biết đệ nhị sát thủ hay tập đoàn sát thủ của thế giới này ở đâu để cô thuê chứ? Nếu không đời cô đi tong…

“Tiểu thư, đại phu tới rồi!” – Tiểu Hương kéo một vị đại phu già nhễ nhại mồ hôi vào phòng hét lớn.

Vị đại phu vội ngồi xuống xem xét gương mặt rồi bắt mạch người thanh niên trên giường, ông ta khẽ lắc đầu – “Người này quả thật trúng độc rất nặng…”

“Ông cứu được không?”

“Tiếc là lão phu không biết người thanh niên này trúng độc gì… Xin thứ lỗi.”

“Ông không có cách gì sao?” – Ngân Trúc rung rung nước mắt hỏi. Giờ cô biết tìm đệ nhất đại phu ở đâu đây? Mấy ông già đó thường quy ẩn giang hồ phải thông địa đạo đầy rắn rết mà cô bước khỏi Hồng gia trang này là bị đám nam thần mần thịt theo nghĩa đen rồi.

“Thật đáng tiếc… lão phu hết cách” – ông khẽ lắc đầu nhìn gương mặt thất thần của cô gái trước mặt vì đau lòng ý trung nhân thì có phần thông cảm – “Tuy nhiên…”

Biết ngay là có “tuy nhiên” mà. Đây là 2 từ thần thánh trong phim kiếm hiệp…

“Nếu cô tìm được Tướng quốc công tử thì may ra…” – ông nói tiếng.

“Tướng quốc công tử?”

“Lão phu nghe nói ngài ấy có học chút y thuật của thần y Dược Vương nên có thể cứu được người này.”

“Ý, cái này ta giúp được cô nè.” – tiếng hệ thống vang lên – “Tin tốt là giờ hắn đang bất tỉnh ở Tàng kiếm sơn trang đó. Chỗ đó không xa nơi này lắm đâu.”

“Ủa, sao ngươi tốt đột xuất thế? Mà ta có gọi đâu.”

" Mà hắn không có bị em gái hắn chi phối với con đó thương anh mình lắm. "

" Vậy chỉ cần ta lấy hắn thì an toàn phải không ? " - Ngân Trúc nhớ lại Phương Thiên Bảo, hàng cũng ngon ăn. Nói chung đẹp trai, giàu có lại giỏi võ là đủ yêu cầu soái ca rồi.

" Tạm nói là vậy… Khửa… Khửa… Khửa…"

" Thay đổi kế hoạch, thằng này chết kệ mẹ nó. Giờ mục tiêu số 2 cua Phương Thiên Bảo. "

" Cô đến gặp hắn được mới sợ. "

" … "

" Giờ hắn giống như hàng trưng bày cấm lại gần ấy, cô mà xớn xác lại gần là tạch ngay… Mà Tàng kiếm sơn trang có Thượng Quan Phong là một trong dàn giai của Phương Kiều Mai đó. "

" Vậy ngươi báo cho ta làm gì ? "

" Thì đó là tin xấu đó. Thấy người chơi đau khổ là niềm vui của hệ thống mà… Khửa khửa khửa… "

" Chết tiệt " - Ngân Trúc thầm nghĩ, cô đưa mắt nhìn gương mặt đen lên vì trúng độc của Diệc Ưng mà chực khóc… Sao 2 vị cứu tinh của cô đều xa vời thế này.