Hai ngày sau vào một buổi tối mát mẻ, Thiệu An vừa tan làm, cậu đi thang máy xuống sảnh tầng 1 của công ty, hôm nay Thẩm Lạc không tới đi làm, chắc là bận việc gì rồi.

Thiệu An đi bộ bên lề đường để đi tới bến xe buýt, bỗng một chiếc xe sang trọng quen mắt xuất hiện đỗ ở bên đường.

Cửa kính xe hạ xuống, Thẩm Lạc ngồi ở hàng ghế sau nâng mắt lên ra hiệu cho cậu lên xe.

Thiệu An chợt nhớ tới ba năm trước, cũng một lần như vậy, khi đó cậu định chạy trốn sau đó bị Thẩm Lạc trước mặt toàn bộ bạn học vác qua vai đưa lên xe vô cùng mất mặt mũi.

Lần này cậu không ngu ngốc như vậy nữa, cẩn thận mở ra cửa xe đi lên, còn không quên nở nụ cười lấy lòng nam nhân bá đạo kém cậu hai tuổi kia.

Thẩm Lạc thấy thái độ của Thiệu An trở nên ngoan ngoãn hơn nên tâm trạng cũng tốt lên, cậu ta nói với tài xế " Đi thôi, tới Thẩm gia".

Thiệu An khó hiểu nghiêng nhẹ đầu " Đi Thẩm gia làm gì?".

Thẩm Lạc quay sang nhìn cậu, một tay gác lên lưng ghế đưa người lại gần " Anh định nuốt lời?".

Thiệu An rụt người sát vào cửa xe, hai tay chắn phía trước ngực " Tôi đâu có".

" Anh đã hứa sẽ về Thẩm gia với tôi mà" Thẩm Lạc lại tới gần thêm một chút.

Thiệu An tròn mắt " Là ngày hôm nay sao?".

Thẩm Lạc "Ừm" một tiếng xong lại tiến lại gần thêm một chút, Thiệu An chống tay lên ngực cậu ta chặn lại " Vậy tôi đi là được, cậu tới gần như vậy làm gì".

Thẩm Lạc nhìn hai tai Thiệu An đỏ lên thì trầm giọng trêu chọc " Vậy sao anh phải tránh, hay là sợ ba ba sẽ ăn mất hay sao?".

Nếu có thể thì Thiệu An thật sự muốn bốc khói l3n đỉnh đầu, cậu nhớ lại chuyện hôm đó bản thân bị Thẩm Lạc lừa lọc bắt gọi cậu ta là ba ba, thật sự quá mất mặt, cậu chỉ đành tìm một chủ đề khác để thay thế cuộc hội thoại xấu hổ này " Tôi...!tôi mặc như vậy đi có ổn không? liệu có mất lịch sự hay không?".

Thẩm Lạc thừa biết ý tưởng của Thiệu An nhưng cậu ta vẫn thuận theo cậu mà đổi chủ đề, Thiệu An mặc là một bộ vest công sở chuẩn mực, mặc như vậy đi cũng không vấn đề gì nhưng lại thiếu đi điểm nhấn.

Thẩm Lạc lấy ra trong túi áo một cái ghim cài áo bằng vàng đính đá quý ngọc lục bảo cài lên túi áo trước ngực của Thiệu An " Như vậy là hoàn hảo rồi".

Thiệu An ngồi im không dám động đậy, lúc Thẩm Lạc đeo lên cậu để ý trên cúc áo cổ tay của cậu ta cũng cài một cái y hệt như vậy, hình như là một cặp " Sau buổi tiệc, tôi sẽ trả lại cho cậu".

Thẩm Lạc nhìn kiệt tác của mình cảm thấy thật quá đẹp đẽ, nhất thời không để ý tới lời Thiệu An nói mà không nhịn được bất ngờ cúi xuống hôn lên đôi môi mềm mại đang đóng mở nói chuyện kia.

Thiệu An đã quen dần với kiểu tấn công bất ngờ của Thẩm Lạc, cậu cũng không phán kháng nữa mà thuận theo cậu mà dây dưa môi lưỡi.

Trong một khoảnh khắc, Thiệu An nhận ra trên xe còn có tài xế, cậu vội quay mặt đi khiến môi Thẩm Lạc lướt tới bên tai, hơi thở phả vào khiến Thiệu An rùng mình khẽ rên lên.

Thẩm Lạc vui vẻ rời đi, mỗi lần cùng Thiệu An hôn môi cậu ta cảm giác như năng lượng trong người được bơm đầy vậy.

Thiệu An xấu hổ chỉnh lý lại ngoại hình, không lâu sau xe cũng đã dừng ở trước cổng Thẩm gia.

Sinh thần gia chủ của Thẩm gia đáng lẽ phải tổ chức thật lớn nhưng trên thực tế bọn họ không thích phiền phức nên chỉ mời một số thân quen tham dự.

Ngoài gia đình anh em nhà họ Thẩm, còn có cả người của Kỳ gia và một số người Thiệu An không đoán ra là ai.

Thẩm Lạc vừa xuất hiện ở cửa nhà thì ba nhỏ của cậu ta, Thẩm Mặc, đã phát hiện ra rồi chạy tới ôm chầm lấy con trai lớn của mình rồi.

Thẩm Kỳ đi tới vỗ vai Thẩm Lạc rồi nhìn sang Thiệu An đang ngơ ngơ ngác ngác đứng bên cạnh.

Mọi người đều không có gì là quá kinh ngạc khi Thẩm Lạc trở về cả, Thiệu An cảm thấy có gì đó không đúng nhưng tay cậu bị Thẩm Lạc giữ lấy kéo đi vào bên trong.

Trên bàn dài đã ngồi người, gần như toàn bộ nhân vật trong cốt truyện đều xuất hiện ở đây, Thiệu An đếm nhẩm trong lòng: Thẩm Mặc, Thẩm Kỳ, Thẩm Hà, Thẩm Quân, Vincent, Kỳ Gia Phóng, Kỳ Mộng Nhiên, Kỳ Phong, Văn Xuyên, Văn Hoắc,...!Mấy người này đều là nhân vật trong truyện, còn có một số người cậu không nhớ nổi tên nữa, chỉ ở lúc này cậu mới cảm nhận rõ ràng nhất bản thân đang sống trong một cuốn tiểu thuyết.

Bên trái Thiệu An là Thẩm Lạc, bên phải cậu là Thẩm Đường, tiếp theo đó là Thẩm Đằng và một cậu bé so với cậu trông còn ngơ ngác hơn.

Thiệu An để ý tới hành động giữa cậu nhóc này với Thẩm Đằng hình như có mờ ám.

Thiệu An không quên là Thẩm Đằng đã dụ dỗ cậu khuyên Thẩm Lạc về nhà, Thiệu An quay sang hỏi nhỏ Thẩm Đường " Anh trai cậu về mà sao bọn họ không ngạc nhiên lắm vậy?".

Thẩm Đường khó hiểu hỏi lại " Tại sao phải ngạc nhiên? Anh ấy vẫn hay trở về mà, anh không biết đâu, ba lớn em cực kỳ khó tính, vừa đủ tuổi trưởng thành ba em đã đuổi bọn em ra khỏi nhà, kêu cái gì mà tự mình lập nghiệp, tuổi còn trẻ muốn làm gì thì cứ làm, mấy năm sau quay về gánh vác gia nghiệp cũng không muộn, hiện tại em cũng phải ra ngoài ở, thỉnh thoảng mới về nhà, còn bị ba lớn chê phiền vì mỗi lần bọn em trở về ba nhỏ đều giành hết thời gian bên bọn em đấy".

Thẩm Đường lâu lắm mới có người để tâm sự về chuyện này, nói một lèo xả hết bức xúc ra mới thôi.

Còn sắc mặt của Thiệu An ngày càng đen lại, cậu liếc sang Thẩm Đằng rồi lại liếc cái tên vô liêm sỉ bên cạnh mình, là người này hùa nhau lừa gạt cậu.