3 năm sau...

Thiệu An đã hoàn thành toàn bộ chương trình đào tạo đại học và nhận được bằng tốt nghiệp loại xuất sắc ngành hội họa, trở thành một họa sĩ có chút tiếng tăm trong ngành.

Cậu gần như đã quên mất bản thân đang sống trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết, cậu đã coi nơi này như một kiếp sống mới, một kiếp sống mà trước kia bản thân đã luôn mơ ước, được đi học đàng hoàng, có công ăn việc làm tử tế, là người có khả năng kinh tế không phải lo bữa nay bữa mai như trước nữa, lại còn được theo đuổi ước mơ làm họa sĩ ấp ủ đã lâu.

Thực ra từ khi chuyển tới nước ngoài, ngoài việc khó khăn học tiếng thì Thiệu An cũng cố gắng duy trì tiếp tục học hai chuyên ngành một lúc, cậu không nỡ để sự cố gắng của nguyên chủ là vô nghĩa cho nên một năm trước cũng đã lấy được bằng tốt nghiệp ngành công nghệ thông tin rồi.

Phải nói rằng quãng thời gian này Thiệu An vẫn không thể quên được hình ảnh thiếu niên ba năm trước của Thẩm Lạc, cậu chỉ đành vùi đầu vào việc học cả ngày lẫn đêm khiến cho bản thân không nhớ tới chuyện đó.

Không biết bao nhiêu lần Thiệu An nghĩ tới liệu khi phát hiện bản thân trốn đi mất thì Thẩm Lạc có tức giận hay không, có buồn hay không nhưng mỗi khi như vậy thì cậu lại tự khuyên nhủ bản thân rằng Thẩm Lạc sẽ sớm quên đi thôi, xung quanh cậu ta có nhiều hoa bướm như vậy, cậu thì tính là cái gì cơ chứ.

Điều đáng kinh ngạc là một năm trước, Thiệu An vô tình phát hiện Thẩm Lạc vậy mà còn dấn thân vào giới giải trí trở thành vị ảnh đế trẻ nhất lịch sử chỉ với một năm xuất đạo, dù sao với gia thế của cậu ta cộng thêm năng lực xuất chúng nữa thì chuyện này cũng không phải quá khó tin.

Cũng là bởi vậy mà Thiệu An mới có liều thuốc an thần, cậu thường lén xem phim do Thẩm Lạc đóng, bởi vì quá nhớ nhung nên thường cảm thấy tủi thân mà lén rơi nước mắt.

Cũng may phim Thẩm Lạc đóng đều là phim hành động, không hề có cảnh yêu đương, nếu không Thiệu An sẽ không nhịn được mà ghen mất.

Cậu là người lựa chọn rời đi nên cậu không thể nào gặp lại Thẩm Lạc được nữa, cũng không có quyền ghen, càng không có quyền đánh giá Thẩm Lạc, chỉ có thể gặm nhấm trong lòng mà thôi.

Hôm nay Thiệu An xách theo vali về nước, chương trình học đã hoàn tất, cậu cũng nên quay về nước trả ơn cho Thẩm gia rồi.

Thiệu An ăn mặc đơn giản xuất hiện ở sân bay thành phố B, đập vào mặt cậu ngay điều đầu tiên là đâu đâu cũng thấy banner và bảng quảng cáo in hình Thẩm Lạc, có thể nói cậu ta lúc này chính là đại minh tinh quốc dân người người nhà nhà đều biết.

Thiệu An đeo kính râm đi qua cửa an ninh.

Trong lúc chờ đợi, trên màn hình lớn xuất hiện một đoạn phỏng vấn của Thẩm Lạc.

" Xin hỏi, anh vốn là đại thiếu gia Thẩm thị, tại sao đột nhiên lại muốn thử sức gia nhập giới giải trí vậy?".

Thẩm Lạc ánh mắt như hồi tưởng lại chuyện gì mà nói " Tôi muốn bản thân thật nổi tiếng, xuất hiện khắp mọi nơi để cho người nào đó dù đang ở nơi đâu cũng có thể nhìn thấy tôi, không thể nào quên đi tôi".

" Oa! người này thật có phúc, anh có thể tiết lộ thân phận người đó có được không?".

Thẩm Lạc trùng mắt xuống không vui " Không".

" Xem ra đây là một người rất quan trọng với Thẩm ảnh đế rồi".

Thiệu An nghe mà kinh ngạc " Người đó chắc không phải là mình đâu nhỉ?", biết đâu mấy năm này cậu ta đã có người yêu mới rồi cũng nên.

Thiệu An trước khi về nước đã đặt cọc một căn nhà trong thành phố, cậu trước tiên đi tới đó để xem nhà, đây là một căn hai tầng, có một phòng khách, phòng bếp và một phòng ngủ ở tầng 1, tầng hai chia làm 3 căn phòng trống.

Thiệu An cũng rất ưng nên liền trả tiền mua luôn căn nhà này.

Lúc vừa vào nhà liền có một dì lớn tuổi ra tiếp đón " Cậu Thiệu đến rồi à, tôi đã chuẩn bị xong cơm nước rồi, mau vào thôi!".

Dì Tần là do Thiệu An gặp khi còn học ở nước ngoài, con trai dì qua bên đó học nhưng gặp biến cố mà qua đời, dì Tần con gái nhỏ đến đó để xác nhận nhưng lại bị người ta lừa tiền, mất hết giấy tờ nên không về nước được, cuộc sống vô gia cư vô cùng khổ cực, Thiệu An có lòng tốt nên thu nhận bọn họ vào ở tạm với mình, lại giúp làm thủ tục để bọn họ có thể về nước an toàn.

Sau khi về nước, dì Tần rất biết ơn Thiệu An nên thường xuyên gọi điện hỏi thăm, hoàn cảnh của dì ở trong nước cũng không tốt lắm.

Trước khi về nước mấy hôm thì Thiệu An liền nghĩ tới việc mua nhà, lại đưa dì Tần cũng con gái tới sống chung, thay vào đó dì Tần sẽ coi như là người giúp việc trong nhà, Thiệu An không chỉ không tính phí sinh hoạt của họ mà còn trả lương hàng tháng đầy đủ.

Dù sao mặc dù trong một tháng ở cùng nhau ở nước ngoài, cậu cũng nhận ra dì Tần là một người phụ nữ thôn quê hiền hậu, chất phác, rất có cảm giác gần gũi như gia đình.

Thiệu An quyết định nộp CV cho một công ty con của Thẩm thị với vị trí lập trình viên, đương nhiên cậu vẫn muốn theo đuổi nghề nghiệp họa sĩ của mình cho nên lên ý định cải tạo một căn phòng ở tầng 2 làm phòng vẽ.

Dì Tần và con gái ở chung một căn phòng ở tầng 1 để tránh làm phiền tới Thiệu An.

Còn dư lại một căn phòng sẽ làm phòng ngủ cho khách.

Căn nhà được trang trí theo phong cách sở thích của Thiệu An nên xung quanh đều mang màu gỗ sáng và chậu cây cành xanh rờn đẹp mắt..