6.

Việc sống chung của tôi và Tống Yến Xuyên cũng chuyển từ ngày đầu ngượng ngùng thành có thể nói chuyện phiếm vài câu như hiện tại.

Anh hỏi tôi: “Bác sĩ không cần đi làm sao? Sao ngày nào cô cũng ở nhà vậy?”

Tôi giải thích: [Tôi đang xin nghỉ.]

Sau khi tôi thay thuốc cho Tống Yến Xuyên xong, anh bỗng mở miệng hỏi tôi:

“Thứ cho tôi bạo hỏi, người câm cũng có thể làm bác sĩ sao?” Anh hơi dừng lại, có vẻ như đang nghiêm túc lựa lời để tránh xúc phạm đến tôi: “Ví dụ như cô giao tiếp với bệnh nhân thế nào?”

Không hiểu sao tôi nảy lên suy nghĩ muốn trêu chọc anh, viết lên giấy: [Hành động.]

Tống Yến Xuyên khẽ nhíu mày: “Lúc ở phòng phẫu thuật muốn y tá lấy dụng cụ gì cũng cần dùng hành động sao?”

Tôi nhướng mày, hơi kinh ngạc vì sao anh biết tôi là bác sĩ ngoại khoa, dường như anh đọc hiểu được tâm tư của tôi.

“Tôi chú ý thấy cách rửa tay của cô, rất giống cách rửa tay tiêu chuẩn của một bác sĩ ngoại khoa.”

Anh vươn tay, khuỷu tay hướng lên trên, bắt chước bộ dáng bác sĩ ngoại khoa rửa tay.

Tôi nhìn động tác của anh, khóe môi vô thức cong lên.

Tôi cầm bút viết: [Người câm không thể làm bác sĩ.]

Tôi cụp mắt nhìn mấy chữ kia, đúng vậy, người câm không thể làm bác sĩ.

Đột nhiên có người gõ cửa, vẻ mặt Tống Yến Xuyên chớp mắt trầm xuống.

Tôi đứng dậy đi mở cửa, phát hiện là trợ lý của Tống Yến Xuyên, xách theo một đống đồ ăn ngon bước vào.

Tôi nghi hoặc nhìn về phía Tống Yến Xuyên, Tống Yến Xuyên nhún vai: “Rốt cuộc thì tôi không thể chịu trứng khét được nữa.”

7.

Nhờ phúc của Tống Yến Xuyên, tôi được ăn một bữa tối ngon miệng.

Nhìn đẹp mắt, mùi vị cũng ngon.

Tôi mở chai rượu vang đỏ, rót cho Tống Yến Xuyên một chút, anh hỏi tôi: “Tôi có thể uống rượu sao?”

Tôi viết: “Uống một chút cũng không ch.ết người đâu.”

Tống Yến Xuyên nâng ly rượu lên cười nhạt: “Bác sĩ cũng bảo tôi uống, vậy thì tôi đành uống thôi.”

Cả một chai rượu vang đỏ gần như bị một mình tôi uống hết, sau khi men say ập đến, tôi bắt đầu hơi mơ màng.

Tống Yến Xuyên thấy tôi uống quá nhiều: “Có muốn tôi đỡ cô về phòng nghỉ ngơi không?”

Tôi gục đầu, lung lay, đầu tôi hiện lên hình ảnh từng múi cơ bụng rắn chắc của Tống Yến Xuyên, khiến m.á.u người khác nóng lên.

Không biết khi chạm vào thì có cảm giác thế nào…

Tống Yến Xuyên thấy tôi không trả lời, đứng lên đi đến bên cạnh tôi, vỗ vai tôi.

Tôi cúi đầu lấy giấy ghi chú trên bàn, viết:

[Có phải anh mạnh hơn cả gia súc không?]

Tống Yến Xuyên cúi người nhìn tờ giấy, sau khi thấy rõ nội dung trên giấy, cả người anh ngây ngẩn, xấu hổ quay đầu nhìn về phía tôi.

Tôi ôm mặt anh, hôn lên.

Trong thế giới của người trưởng thành không có chuyện thử, chỉ có đẩy thẳng xuống thực hành.

Cả người Tống Yến Xuyên hoàn toàn cứng đờ, sau đó đẩy tôi ra, hô hấp hơi dồn dập: “Cô uống nhiều rồi.”

Tôi quay đầu tức giận viết lên giấy: [Anh không lên được à?]

Tống Yến Xuyên nhìn tờ giấy thì tức quá hoá cười, giây tiếp theo anh ôm ngang bế tôi lên phòng ngủ chính, đặt tôi xuống trên giường, sau đó anh đè lên.

Anh bắt đầu hôn từ cổ tôi, từ từ di chuyển lên trên, tôi bị ép phải ngửa đầu, không nhịn được mà phát ra những tiếng r3n rỉ vụn vặt.

Động tác của Tống Yến Xuyên hơi dừng, cười khẽ: “Hoá ra không phải hoàn toàn bị câm à.”

Một tay anh đẩy để bản thân ngồi dậy, nắm lấy tay tôi đặt lên cổ anh.

Tôi ôm cổ anh, lòng bàn tay có thể cảm nhận được yết hầu đang nhúc nhích.

Giọng nói của Tống Yến Xuyên nhiễm d*c vọng: “Nếu thấy khó chịu thì nhéo cổ tôi, tôi sẽ dừng lại.”