1.

Sau khi kết thúc ca phẫu thuật với viện trưởng, tôi kéo thân thể mệt mỏi đi theo sau viện trưởng, ra khỏi phòng phẫu thuật.

Nhìn thấy Tống Yến Xuyên đang dựa vào tường nói chuyện điện thoại ở ngõ rẽ, tôi ngơ ngác, hoài nghi có phải bản thân vì mệt nhọc quá độ mà xuất hiện ảo giác hay không.

Lúc tối qua gọi điện thoại người còn đang ở trong nước, bỗng nhiên xuất hiện tại bên kia đại dương, ai mà không ngơ.

Tống Yến Xuyên nhìn thấy tôi, cúp điện thoại đi về phía tôi.

Viện trưởng nhìn thấy anh còn nhiệt tình hơn nhìn thấy ba ruột, bắt tay anh, hàn huyên với anh vài câu.

Tống Yến Xuyên hào phóng quyên tặng dụng cụ và thiết bị cho bệnh viện, còn tặng thêm một số tiền.

Trong một khoảng thời gian ngắn, tôi trở thành người mà viện trưởng nhìn thấy cũng phải tươi cười chào đón.

Lúc đầu tôi có chút không vui, tôi không muốn bị người khác coi trọng vì tiền tài của Tống Yến Xuyên, nhưng viện trưởng lại vỗ vai tôi đầy ẩn ý, nói với tôi:

“Hưởng thụ lợi ích mà tư bản đem đến cho cô đi, người khác muốn đặc quyền này, nhưng bọn họ không có bạn trai giàu có hào phóng như cô đâu.”

Sau đó, tôi dần thản nhiên chấp nhận chỗ tốt từ tiền tài của Tống Yến Xuyên mang lại, dù sau cuối cùng tôi cũng gả cho anh.

Ánh mắt anh dừng trên người tôi, hơi lạnh lẽo, mặt mày mang theo lệ khí như bão táp sắp đến.

Trên đường về, anh không nói một lời, tôi có cảm giác sắp bị giông tố tấn công.

Quả nhiên vừa vào phòng, anh đã áp sát lại gần tôi, tôi giãy giụa muốn trốn, anh giữ chặt gáy tôi, khiến tôi không thể trốn được.

Tôi buộc phải chịu hành động mang theo ý trừng phạt của anh, bị hôn đến mức không thở nổi, tôi muốn đẩy anh ra, nhưng anh hoàn toàn bất động.

Tôi chỉ có thể tàn nhẫn quyết định, răng không chút khách khí cắn xuống, răng cắn rách môi, giữa môi và răng nếm được mùi m.á.u tươi nồng nặc.

Tống Yến Xuyên buông ra tay, tôi giương mắt đối diện với con ngươi đen nhánh của anh.

Giọng nói trầm thấp lãnh đạm, mang chút khàn khàn vang lên: “Chốc nữa đừng hối hận.”

Tôi bị anh bế ngang lên ném xuống giường, anh từ trên cao nhìn xuống tôi, vẻ mặt lãnh đạm: “Thích cắn? Lát nữa cố mà cắn cho anh.”

Anh đè lên người tôi, lần sau còn tàn nhẫn hơn lần trước, hết lần này tới lần khác tôi liên tục bị đưa lên mây.

Tôi vừa kết thúc ca phẫu thuật dài 12 tiếng đồng hồ, hoàn toàn không còn sức, nhưng Tống Yến Xuyên mãi vẫn không có dấu hiệu buông tha cho tôi.

Eo tôi vượt quá giới hạn chịu đựng, hai mắt vô thức ngấn lệ.

Tách.

Giọt nước mắt chảy xuống giường đơn, tạo ra một vệt nước ái muội.

Tống Yến Xuyên cúi đầu hôn lên nước mắt trên mặt tôi, giọng nói mang theo chút tức giận: “Người khác tặng hoa cho em, em cũng dám nhận cơ mà, còn phải khóc làm gì?”

Trong chớp mắt tôi bỗng hiểu, tại sao anh lại đột nhiên đến đây, tại sao anh lại tức giận như thế.

Tối hôm qua có một đồng nghiệp tặng hoa tỏ tình tôi, tôi từ chối, nhưng người đồng nghiệp kia lại nhét hoa vào tay tôi rồi đi mất hút.

Trước khi đi còn nói: “Ai quy định rằng có thủ môn thì không thể ghi bàn?”

Tôi hung hăng đẩy anh ra, nhíu mày nhìn anh: “Sao anh biết?”

Tống Yến Xuyên cười lạnh: “Em thật sự cho rằng anh sẽ tùy ý để em ở cái nơi s.ú.n.g ống tràn lan thế này? Mà không cho người bảo vệ em?”

Tôi vừa định phản bác, Tống Yến Xuyên đã dùng lời nói chặn tôi lại: “Tháng trước em cứu bao nhiêu bệnh nhân bị thương vì trúng đạn rồi?”

Lời muốn nói với anh nghẹn hết ở cổ họng, chỉ đành nuốt xuống.

Tôi giải thích: “Em đã từ chối.”

Tống Yến Xuyên “ừ” một tiếng, giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt v e mặt tôi, cuối cùng thái độ cũng hòa hoãn hơn chút.

“Có một người bạn trai như anh, sao em còn để tâm đ ến người khác được chứ.”

Tôi không muốn phản bác câu này, quả thật có một người bạn trai như Tống Yến Xuyên, dù là đàn ông loại nào tôi cũng thấy chướng mắt.

Dẫu sao tình yêu của Tống Yến Xuyên, là dùng hành động để bày tỏ.

“Ngoan nào.” Tống Yến Xuyên vuốt v e mặt tôi như thường lệ, dáng vẻ dịu dàng, như đang âu yếm, giọng điệu anh rất bình tĩnh, rơi vào tai tôi lại là lời uy hiếp: “Nếu em còn dám nhận hoa của người khác, anh sẽ không mau nguôi giận như lần này đâu đấy.”