"Rắc, rắc, rắc rắc!"

     Khương Điềm Điềm khoanh chân ngồi trên giường gạch, cắn hai miếng, không lâu sau, một ít bánh quy trong hộp ngay cả mảnh vụn cũng không còn. Thật không ngờ, bánh quy của thập niên 60 này làm rất ngon đó.

     Ăn no rồi, Khương Điềm Điềm duỗi lưng một cái, vỗ vỗ bụng, bắt đầu làm việc thôi!

     Tuy rằng trong phòng không có tìm được những thứ khác, nhưng có cái vòng tay vàng, Khương Điềm Điềm không dám đặt lại chỗ cũ. Cô lấy chiếc khăn ban nãy quấn kĩ vòng tay ba lớp trong, ba lớp ngoài, xong lại đem vòng tay đặt vào trong hộp sắt đựng bánh quy. Nhưng mà, cô vẫn chưa yên tâm lắm! Lại quấn bên ngoài hộp bánh quy hai ba lớp nữa.

      Đã làm xong hết thảy, Khương Điềm Điềm ôm bảo bối chui vào gầm giường trong tây phòng, bắt đầu chăm chỉ đào lỗ.

     Thời khắc quan trọng, phải biết học hỏi bé chuột ah!

     Đào sâu, đào sâu, đào thật sâu!

     Cô gần như dùng hết sức lực của mình đào ra được một cái lỗ sâu nửa thước (1 thước bằng 1m, theo quy chuẩn hiện nay nhé), cuối cùng cũng đem đồ giấu kỹ rồi. Khương Điềm Điềm sợ bị người khác nhìn ra, cởi giày dùng sức đập "bụp,bụp,bụp". Bằng phẳng rồi, lúc này mới yên tâm được. Cô chui ra khỏi gầm giường, cả người như một con khỉ dính đầy đất...

     Tuy đã thay đổi chỗ giấu vòng tay nhưng Khương Điềm Điềm không buông tha cho cái gốc bí mật, cô đem tất cả tiền đều chuyển qua đây.

     Làm xong đây hết thảy, Khương Điềm Điềm cảm thấy mạng mình mới lụm lại được không bao lâu đã muốn bỏ chạy tiếp rồi—— thật mệt mỏi.

     Cô dựa vào tường, tê liệt ngồi xuống ghế đẩu, thế nhưng cho dù mệt như vậy, cô còn rất nhiều việc phải làm. Có lẽ là uy lực của chiếc vòng tay quá lớn, mặc dù Khương Điềm Điềm mệt mỏi vô cùng, nhưng tinh thần lại đầy phấn khởi.

     Có tiền làm con người ta trở nên gan dạ hơn ah!

     Cô là người có vòng tay vàng ở thập niên 70 này đó!

     Là người bình thường sao? Đương nhiên, không phải là người bình thường rồi. *hahaha*

     Khương Điềm Điềm nắm chặt tay, liền đứng lên: "Ai ôi!!!!"

     Không cẩn thận, bím tóc quăng tới mặt rồi, Khương Điềm Điềm bên một xoa nhẹ mặt mình, một bên cúi đầu nhìn xuống đuôi tóc dài đến thắt lưng, tóc thật khô. Tất cả đều là đất, cô cởi bỏ bím tóc lắc lắc đầu cho đất rớt ra, đất rớt hết rồi, nhưng đầu tóc lại loạn như con điên.

     Cho dù không có gương soi, nhưng cô tự biết chính mình khẳng định nhìn siêu ngu ngốc. Nghĩ nghĩ một hồi, cô vào phòng tìm một cây kéo, cầm lên đi qua nhà cách vách.

     "Đông đông đông" tuy rằng sân nhỏ chỉ được rào lại bằng hàng tre dày đặc, Khương Điềm Điềm vẫn lấy tay vỗ, thật là lễ phép ah.

     "Ai nha!" Vương Thẩm nghe được động tĩnh liền đi ra, vừa mở cửa, lập tức lui về phía sau hai bước: " Cô, cô, cô, cô làm gì!"

     Bị dọa đến mức giọng nói cũng thay đổi!

     Khương Điềm Điềm tiến lên một bước, nhu thuận cười: "Tôi là Điềm Điềm ở cách vách."

     Vương Thẩm lại lui về sau một bước, thét lên bằng một giọng sắc bén: "Cô đừng tới đây! ! !"

     Lúc này là đúng giữa trưa, người Vương gia nghe được động tĩnh từ Vương Thẩm, vội vàng từ trong phòng xông tới, vừa nhìn một cái, thiếu điều trượt chân té.

     Khương Điềm Điềm tóc tai bù xù, trong tay cầm theo cây kéo, nhìn không khác gì một kẻ điên, dọa người cỡ nào.

     "Cô, cô, cô, cô, cô muốn làm cái gì! Gϊếŧ người là phạm pháp đấy!" con dâu Vương Thẩm vịn cửa, la thét thất thanh.

     Khương Điềm Điềm: "? ? ?"

     Cô nhận ra rồi, giọng nói này chính là hai người mà cô nghe lén được ở chân tường đêm qua...nhất thời cô lộ ra gương mặt vô tội... tươi cười: "Các người hiểu lầm rồi, tôi không làm gì đâu, tôi chỉ muốn nhờ các người giúp tôi cắt tóc thôi."

     Cô chớp mắt, giòn giã nói: "Tóc dài quá rồi, rất phiền toái."

     Người Vương gia : "? ? ?"

     Vẫn là gừng càng già càng cay, Vương Thẩm kịp lấy lại phản ứng. Bà nói: "Điềm, Điềm, Điềm Điềm ah! con, con muốn bán, bán tóc?"

     Con mắt Khương Điềm Điềm liền sáng lên: "Tóc có thể bán sao? Con muốn bán!"

     May mắn cô đến tìm hàng xóm hỗ trợ, bằng không cũng không biết chuyện này.

     Quả nhiên, bà con xa không bằng láng giềng gần nha.

     "Thì ra con muốn bán tóc ah! Đương nhiên là thẩm giúp được rồi." Nghe nói Khương Điềm Điềm muốn bán tóc, Vương Thẩm cuối cùng là cũng yên lòng. Bà xem xét tóc của Khương Điềm Điềm, liền lảm nhảm nói: "Tóc của con rất tốt, bán đi thì đáng tiếc."

     Đối với mái tóc khô héo này mà ngài có thể nói ra tóc không tệ, ngài khen cái rắm ý! Khương Điềm Điềm phồng má, nghĩ.

     Vương Thẩm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô..., lập tức hiểu rõ, người không đến đường cùng thì làm sao muốn bán tóc!

     Bà đồng tình nhìn thoáng qua Khương Điềm Điềm, nói: " Con trước hết đừng cắt, rất lãng phí. Con trực tiếp đi cửa hiệu cắt tóc công xã. Nơi đó là của nhà nước, chỉ có chỗ đó thu mua tóc."

     Sau đó lại chỉ điểm cô: " Con gội đầu để tóc nhìn tốt hơn một chút."

     Khương Điềm Điềm gật đầu: "Ah! Cám ơn thẩm."

     Vương Thẩm: "Ai ôi!!! Nha đầu miệng ngọt thật, chỉ là chuyện nhỏ, cảm ơn cái gì ah."

     Khương Điềm Điềm mím môi khẽ nhếch lên: "Vậy ngài biết đường đi tới đó không?"

     Vương Thẩm: "Ai ôi!!!, một cô nương như con mà muốn một mình đi đến công xã? Đường đi tới đó gần hai giờ. Không được đâu, à đúng, sáng mai, xe trâu trong đội muốn tới công xã để đón thanh niên trí thức, con đi hỏi đại đội xem có thể cho con cùng đi hay không..."

Khương Điềm Điềm liền sáng con mắt!

"Tốt!"

Cô cầm theo cái kéo, tóc tai bù xù ngay lập tức xông ra ngoài.

Vương Thẩm : "..."

     Đang muốn nói cái gì đó, lại thấy Khương Điềm Điềm dừng bước, quay lại, cô lắp bắp hỏi, "Đường tới đại đội đi như nào nha?"

     Khương Điềm Điềm rũ đầu cụp xuống, đang chuẩn bị cho mình một lý do, Vương Thẩm lập tức nói tiếp: "Ai, đúng thế, con cho tới bây giờ đều không có đi qua đại đội, làm sao biết đường! Đi, thẩm dẫn con đi đi." Thuận tiện xem bát quát. ( Vương thẩm, thẩm nhìu chuyện nha)

Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm, siêu ngọt ngào: "Tốt!"

     Được, khỏi cần tìm lý do rồi haha!

    "Điềm Điềm ah, Từ Thúy Hoa đi rồi, con có suy nghĩ gì để sống một mình sau này chưa?" Vương Thẩm cẩn thận từng li từng tí nhìn Khương Điềm Điềm, mở lời hỏi.

    Khương Điềm Điềm bên cạnh, con mắt cong cong: "Không phải còn có thẩm hay sao?"

    Vương Thẩm lảo đảo vài bước, lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi: "Thế nào mà có thẩm? Cái này..."

    Khương Điềm Điềm vô tội chớp mắt: "Thẩm sẽ tìm đối tượng cho con mà phải không?"

    Vương Thẩm: "... À, đúng, đúng vậy ! Thì ra cô ta đã nói cho con rồi sao, cũng đúng, cô ta làm sao có thể không nói cho con chứ, nhưng mà Điềm Điềm à con đã có suy nghĩ muốn cưới nam nhân như nào chưa?"

Bà đã nhận lễ vật người ta, hiện tại dứt khoát hỏi tiểu cô nương một chút cũng là việc nên làm.

     Khương Điềm Điềm: "Con muốn người có vóc dáng rất cao rất cao nha." Không thể giống cha cô, chỉ có một mét bảy.

"Mặt không cần quá tuấn tú, nét nào ra nét đó, nhưng phải cường tráng." Cha cô nhìn như tiểu bạch kiểm, tiểu bạch kiểm không đáng tin.

"Điều kiện gia đình phải tốt, con không được chịu khổ." Đi theo nam nhân chịu khổ chính là ngu xuẩn nhất.

"Không được..." Điềm Điềm còn chuẩn bị nói thêm, Vương Thẩm nhanh chóng cắt đứt lời của cô. Bà đúng là một lời khó nói nhìn Khương Điềm Điềm, cảm thấy không biết làm sao đối với nha đầu này. Bà nói rồi, người phụ nữ đanh đá bưu hãn như Từ Thúy Hoa làm sao có thể có lòng tốt mà đưa cho bà một khối vải đỏ, lễ lớn như vậy được, thì ra là do Khương Điềm Điềm thật sự không tốt bao nhiêu ah!

    Bà xấu hổ cười, nói: "Cái này... về sau từ từ nói."

    Khương Điềm Điềm gật đầu: "Vậy cũng đúng, không cần gấp gáp, con còn nhỏ mà, mới 17 thôi."

    Vương Thẩm: "..." 17 đã là không nhỏ rồi.

     Khương Điềm Điềm: "Đại thẩm, nhà con không còn củi rồi, nên đi chỗ nào nhặt củi nha?"

     Khương Điềm Điềm: "Đại thẩm, nhà con thiếu một ít gì đó, nên đi chỗ nào mua ah?"

     Khương Điềm Điềm: "Đại thẩm, lương thực nhà con có khả năng không đủ ăn, nên xử lý thế nào nga?"

     Khương Điềm Điềm: "Đại thẩm, phòng nhà con bị dột rồi, ngài nói xem con nên tìm ai để giúp đỡ đây?"

     Khương Điềm Điềm: "Đại thẩm, ..."

Vương Thẩm bà lớn tuổi như vậy rồi nhưng là lần đầu tiên cảm thấy có người nói như gõ từng chùy vào đầu bà, rầm rầm rầm đấy, thực sự là muốn cái mạng già này rồi! Đầu bà như muốn nổ tung, đè đầu xuống, bà thật hối hận chính mình khi nãy đã lãnh của nợ này, cùng đi với cô làm chi không biết! (đến quỳ dới bà Nu9)

     "Đại thẩm, ..."

     Vương Thẩm cả đoạn đường này đã không biết chính mình nói cái gì luôn rồi, bị Khương Điềm Điềm quấn lấy, cô giống như đứa nhỏ đòi đọc kinh giống Đường Tăng vậy, thật sự không lệch một chút nào.

     Bà nếu thực sự là một con yêu tinh, chắc chắn sẽ một ngụm đem Khương Điềm Điềm ăn hết, nói gì mà nói nhiều quá đi!

     Đã vậy còn cái gì cũng không biết!

Hai người một đường "Nói chuyện với nhau thật vui vẻ" đi vào đại đội, cái gọi là đại đội, nhìn chung cũng bình thường như nhà dân, một điểm khác nhau cũng không có. Nhưng mà so với nhà Khương Điềm Điềm cô thì nhà đại đội liền tốt hơn hẳn. Hai người còn chưa bước vào sân nhỏ, chợt nghe tiếng mắng chửi tràn đầy khí phách từ trong sân truyền tới: "Tên khốn kiếp nhà mày, làm việc mười ngày, mày có thể lười biếng đến chín này, xem tao có đánh chết tên quỷ lười mày ha không! Để mày khỏi làm tao mất mặt! Tao đánh chết mày! ! !"

     "Cha, cha,.. Cha à, con là con trai ruột của ngài ahhh!"

     "Tao không có loại con ruột phế vật như mày! Lão tử nhiều con trai, sớm biết thằng khốn mày đến nhấc đít cũng không chịu nhấc như vậy, ngày xưa tao đã đem mày ném vào trong núi để sói ăn rồi!" Tiếng chửi bậy đầy khí phách của nam nhân này, đừng nói là cửa lớn, cho dù phạm vi mười dặm đều có thể nghe thấy.

    Tuy nhiên dễ nhận thấy rằng lời này cũng không có hù dọa được bao nhiêu.

     "Cha, từ năm ba tuổi con đã không tin lời hù dọa này của ngài rồi, bây giờ con đã mười chín rồi, ngài còn nói sao? Một chút đa dạng cũng không có, trách không được ngài làm kế toán mười năm ở đại đội vẫn chưa được thăng chức ah. Đầu óc này của ngài chỉ có thể làm kế toán thôi! Nếu không có đại đội trưởng bao dung ngài, thì ngài ra đời đi làm chỉ có thể bị người ta khi dễ cho chết!" Tuy lời nói này thực sự không đàng hoàng, nhưng giọng nói lại rất êm tai mang theo khí chất trẻ trung nhưng hào sảng của thanh thiếu niên.

     Chỉ có điều, lời này lại chọc thủng tổ ong vò vẽ!

     "Mày cái thằng ranh con này, đồ ranh con! Mày làm sao lại dám giáo huấn cha mày! Gậy đâu rồi! Tao phải đánh chết mày, tao đập chết mày ranh con này!"

     "Hổ dữ không ăn thịt con ah."

     "Có loại con như mày, cho dù là lão hổ cũng bị mày làm tức chết nửa cái mạng, hừ!"

     Trong sân lại là một trận gà bay chó chạy.

      Đại đội cũng không phải không có ai, xung quanh đều là người, chỉ cần trong phòng có người đều thò đầu ra xem.

    Chỉ là đúng lúc này, ai cũng không ngờ đến, Khương Điềm Điềm đột nhiên nổi bão!

     Khương Điềm Điềm đẩy cánh cổng của đại đội ra, trưng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy phẫn nộ: "Ngài làm sao có thể đánh người!"

Trong khoảnh khắc đó dường như tất cả mọi người đều đồng loạt bất động, lập tức dừng lại, sau đó hết thảy chậm rãi quay đầu nhìn về phía cô —— một cô nương mặt mày xám tro, tóc tai bù xù, cả người rất bẩn, trong tay cầm theo cái kéo. (má ơi cíu, hình tượng gì thế này kkk)

     Khương Điềm Điềm cũng nhanh chóng đảo mắt qua người trong sân, ngoại trừ Dương Quế Hoa buổi sáng hôm nay mới thấy qua, còn có 3 nam nhân trung niên cùng một chàng trai có vóc dáng cao nhưng gầy. Người bị đánh ắt hẳn là hắn rồi.

Mà trong ba người trung niên có một người cầm một cây gậy gỗ trong tay, có lẽ chính là người đang đánh kia.

     Cô nghĩ đến người mẹ kiếp trước của mình!

     Khương Điềm Điềm liền nói: "Coi như là ngài sinh ra hắn, cũng không có nghĩa là ngài có thể tùy tiện đánh hắn, cũng càng không thể vứt hắn cho sói ăn!"

     Tất cả mọi người: "..."

     Tất cả mọi người: "? ?"

(cười sảng vs bà Nu9 luôn đó trời)