Chuyển ngữ: Trầm Yên

...........................................................

Nhìn thấy sắc mặt khó coi của Mục Trích, Thẩm Cố Dung quay đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."

Mục Trích lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Cố Dung tức giận như vậy, ngày thường sư tôn mặt lạnh thường đều là đang ngụy trang Thẩm Phụng Tuyết, trên thực tế trong lòng lại hoan thoát đến không chịu nổi.

Mà lần này gương mặt Thẩm Cố Dung không cảm xúc, trên mặt toàn bộ đều là tức giận ẩn nhẫn, không nghe được chút lời nói nào trong lòng.

Mục Trích cuối cùng cũng trở nên luống cuống, hắn gian nan nói: "Sư tôn, là ta nói lỡ, ngài đừng......"

Đừng đuổi ta đi.

Thẩm Cố Dung càng ngày càng bực bội, nói: "Mau đi ra."

Sống mũi Mục Trích chua xót, ngay cả khóe mắt cũng đỏ lên, ương ngạnh đứng tại chỗ, không dám đi ra ngoài.

Hắn sợ bản thân vừa rời khỏi đây sẽ không còn một tia hy vọng nào nữa.

Thẩm Cố Dung thấy hắn bất động, cuối cùng mất hết kiên nhẫn, nói: "Còn đóng cọc ở chỗ này làm gì? Ngươi không thể cho ta suy nghĩ cẩn thận một chút được sao? Ngươi thật sự cho rằng vứt bỏ phụ mẫu, huynh trưởng và muội muội ruột là chuyện dễ dàng như vậy à?"

Mục Trích sững sờ, nửa khắc sau mới hiểu ra ý nghĩa những lời này của Thẩm Cố Dung.

Trong khoảnh khắc, trái tim rơi xuống đáy cốc chợt bay lên.

Mục Trích buồn vui lẫn lộn, cảm xúc biến đổi quá nhanh, giọng hắn khàn khàn, lắng nghe còn nhận thấy âm nức nở: "Sư tôn......"

Thẩm Cố Dung...... Thẩm Cố Dung lập tức mềm lòng, y nắm tay để bên môi 'khụ' một tiếng, mới nghiêng đầu, nói một cách mất tự nhiên: "Ta chỉ đồng ý cân nhắc, không thể đảm bảo nhất định sẽ ở lại nơi này."

Mục Trích vội vàng nói: "Được, sư tôn suy nghĩ cẩn thận."

Có một nửa khả năng, đối với Mục Trích mà nói đã là hy vọng lớn nhất.

Thẩm Cố Dung rầu rĩ nói: "Ta cần một tháng."

Mục Trích: "......"

Mục Trích nhỏ giọng cò kè mặc cả với y: "Có thể ngắn hơn chút không?"

Thẩm Cố Dung cực kỳ dễ nói chuyện, nghe thấy yêu cầu này liền nghiêm túc nghĩ ngợi, nói: "Được, vậy hai mươi ngày đi."

Mục Trích cau mày, nói năng dè chừng: "Còn có thể...... ngắn hơn chút không?"

Thẩm Cố Dung nhìn hắn một cái.

Tai Mục Trích vội giật giật.

Thẩm Cố Dung: [ Chu choa, tai hồ ly thật đáng yêu. ]

Y ho khan một tiếng, tai đỏ lên, nói: "Vậy, vậy nửa tháng đi, không thể ngắn hơn, ngắn hơn ta sẽ không nghĩ nữa."

Mục Trích vốn đang định tiếp tục tranh thủ thời cơ, nghe vậy đành phải không nói nữa.

Thẩm Cố Dung nói: "Bây giờ đi được chưa?"

Mục Trích nhìn ra sư tôn hắn ngoài mạnh trong yếu, thử thăm dò: "Nghe Thanh Ngọc nói sư tôn rất thích tai Yêu tộc, linh lực yêu tu trên người ta có lẽ sẽ tiêu tan hết trong một ngày nữa, sư tôn, người......"

Hắn nói, mặt cũng hơi ửng đỏ, làm đủ công tác chuẩn bị trong lòng, mới nhỏ giọng nói như muỗi vo ve.

"Sư tôn, người muốn sờ nữa không?"

Sau khi Mục Trích nói xong, "A" một tiếng, rốt cuộc hiểu rõ bình thường khi Thẩm Cố Dung mất mặt sẽ có cảm giác như thế nào trong lòng.

Thẩm Cố Dung yên lặng nhìn hắn một lúc lâu, hỏi đầy kỳ quái: "Trời đã tối thế này, ngươi có chắc là mình muốn cho ta sờ tai? Hay là muốn ở lại chỗ này của ta?"

Mục Trích: "......"

Mục Trích hơi sửng sốt, mới phát hiện ra hiện tại trời đã tối đen.

Nhớ lại câu nói lúc vừa rồi, hình như quả thực có một chút...... ý cầu hoan?

Lần này, mặt Mục Trích hoàn toàn đỏ rực.

Thẩm Cố Dung vừa muốn đồng ý với hắn vừa không muốn đồng ý, hắn vậy mà không biết xấu hổ dám mời sư tôn lên giường, thế này cũng quá.....

Tuỳ tiện!

Ngay cả Mục Trích còn cảm thấy bản thân tuỳ tiện, huống hồ là Thẩm Cố Dung đã trải qua quá nhiều chuyện đời.

Nhưng khi nhìn thấy phản ứng này của Mục Trích, y cũng hiểu vừa rồi Mục Trích nói ra câu kia không phải có ý đó. Hắn chỉ muốn dùng tai hồ ly của mình để lấy lòng sư tôn thôi.

Tưởng tượng như vậy, tâm Thẩm Cố Dung càng mềm.

Y đi lên trước, giơ tay nhẹ nhàng sờ tai Mục Trích, vừa chạm vào liền buông ra, nhàn nhạt nói: "Trước kia ta nói thích là thích ngươi, không phải tai hồ ly của ngươi."

Mục Trích sửng sốt, mờ mịt nhìn y.

Dáng vẻ lo được lo mất của Mục Trích lúc này không biết sao lại gảy nhẹ lên đầu quả tim Thẩm Cố Dung một chút, thời điểm y đồng ý với Mục Trích sẽ cân nhắc cũng đã hơi hướng lòng mình về phía Mục Trích.

Y đã chờ đợi ở thế giới này quá nhiều năm, nếu tính cả mười năm bế quan cũng phải gần mười lăm năm, không kém khoảng thời gian y ở Hồi Đường Thành là bao.

Hồi Đường Thành có cha mẹ y, huynh trưởng, muội muội ruột, còn có tiên sinh tư thục y vẫn luôn nhớ nhung, muốn dứt bỏ thực sự rất khó khăn, chẳng qua ở trong thân xác này quá lâu, những ký ức về Hồi Đường Thành đó vậy mà đã hơi phai nhạt, hiện tại hồi tưởng lại, có đôi khi y còn nhất thời không phân biệt rõ ràng những ký ức đó rốt cuộc là thật hay giả.

Ý nghĩ gấp gáp không chờ nổi muốn về nhà kia sau lần gào khóc trước Thẩm Phụng Tuyết lần đó cũng đã nhạt nhòa hơn nửa.

Thẩm Phụng Tuyết cho y chìa khóa về nhà kia, Thẩm Cố Dung vậy mà không dám dùng, bởi vì bản năng nói cho y, thứ đồ kia không hề dễ dùng.

Cũng chính bởi nguyên nhân này, y mới chịu đồng ý với Mục Trích suy nghĩ thêm một thời gian nữa.

Nhìn vẻ mặt mê man của Mục Trích, Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng thở dài một hơi, thầm nghĩ: [ Thôi. ]

Mục Trích ngẩn ngơ, còn đang suy nghĩ: Thôi cái gì?

Tiếp theo trong nháy mắt, Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng nâng gương mặt hắn, hơi nhón mũi chân, chạm môi lên giữa trán Mục Trích, đặt xuống một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.

Mục Trích: "......"

Mục Trích lập tức cứng đờ.

Sau khi Thẩm Cố Dung hôn xong: [ A a a! Sao ta lại làm thật rồi a a a!!? ]

Nội tâm y thét chói tai không ngừng, ngoài mặt lại tựa như thân kinh bách chiến, mặt không đổi sắc chống tay lên gương mặt lãnh đạm, tỏ vẻ hôn chút xíu chỉ như việc uống trà chuyện trò thường ngày mà thôi.

Thẩm Cố Dung nhàn nhạt nói: "Được rồi, đi nhanh đi."

Mục Trích bị y mơ mơ màng màng đẩy ra khỏi cửa, đứng trước cánh cửa đóng chặt một lúc lâu mới đột nhiên có phản ứng.

Một cảm giác mừng như điên nhảy lên trong lòng, hắn vội vàng xoay người vỗ vỗ cửa: "Sư tôn!"

Trong phòng, sư tôn ôm chiếc gối mềm trừng mắt nhìn đệm giường, gương mặt đỏ ửng lên.

[ Mất mặt chết người mất mặt chết người —— ] Thẩm Cố Dung: [ Chắc chắn hắn đang cảm thấy ta rất tùy tiện! Oa oa, lần sau ta không bao giờ chủ động hôn hắn nữa! ]

Mục Trích: "......"

Đám mây mờ che phủ trước mặt Mục Trích hiện tại cuối cùng cũng rơi xuống, hai chân vẫn còn đang nhũn ra.

Sư tôn......

Chủ động......

Mục Trích suýt nữa ngất xỉu.

Khoảnh khắc tốt đẹp nhất trong cuộc đời cùng lắm cũng chỉ thế này thôi.

Thời điểm hai người một ở ngoài cửa, một đỏ mặt bên trong, trên tầng cao nhất của linh thuyền, Kính Chu Trần đang sa sầm mặt ngồi trên giường, quần áo hỗn độn nhìn chằm chằm Ngọc Tủy trên bàn, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Nam bên cạnh quỳ gối bên chân hắn, nhoài người lên hôn mặt hắn, lại bị Kính Chu Trần né tránh.

Nam nhân hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Sắc mặt Kính Chu Trần âm trầm: "Không có chuyện gì, không cần ngươi nữa, đi xuống đi."

Nam nhân sửng sốt, mới cười nói: "Có chuyện gì không thể vừa làm vừa xử lý sao?"

Hắn nói xong, Kính Chu Trần rốt cuộc cũng ngước đôi mắt yêu mị lên liếc hắn một cái.

Kính Chu Trần thật sự là một vưu vật, vừa rồi hai người liều chết triền miên một hồi, mỹ nhân hồng y tóc đen cả người đầy vết tích, con ngươi đỏ lên chậm rãi nhìn tới, quả thực có thể câu mất ba hồn sáu phách con người, làm người ta tình nguyện vì hắn xuống địa ngục.

Kính Chu Trần vươn đôi chân tràn đầy vệt đỏ, mũi chân nhẹ nhàng câu lên chiếc cằm của nam nhân, từ trên cao nhìn xuống hắn, cười như không cười nói: "Ngươi là cái thá gì? Chuyện của ta khi nào đến phiên ngươi nhúng tay?"

Mặc kệ bị Kính Chu Trần đối xử đầy nhục nhã như vậy, hô hấp nam nhân vẫn ngưng bặt, gần như si mê nhìn chằm chằm hắn.

Mị sắc nơi khóe mắt Kính Chu Trần đã biến mất không còn, toàn thân lạnh lẽo tràn đầy sát ý, trong giây lát xua tan toàn bộ hơi thở ái muội trên linh thuyền.

Hắn khẽ mở đôi môi, lạnh lùng nói: "Cút đi."

Nam nhân có vẻ cũng nhìn ra nếu mình dài dòng thêm một câu nữa, Kính Chu Trần nhất định sẽ giết chết hắn không chút lưu tình, lúc này mới không cam lòng đứng dậy rời đi.

Sắc đẹp tuy mê người, nhưng phải có mạng mà hưởng mới được.

Sau khi hắn rời đi, Kính Chu Trần mới mở Ngọc Tủy. Rất nhanh sau đó, thần thức Hề Cô Hành hóa thành ảo ảnh tại chỗ.

Hề Cô Hành quan sát khung cảnh xung quanh, nhìn dáng vẻ y phục không chỉnh tề kia của Kính Chu Trần, nhíu mày lại, nói: "Đệ lại đang hồ nháo?"

Nhìn thấy Hề Cô Hành, sự lạnh lẽo trên mặt Kính Chu Trần mới dần biến mất, hắn dùng tư thế ưu nhã dựa vào gối mềm, không chút để ý cuốn lọn tóc đen rũ trên vai, nhàn nhạt lên tiếng: "Nói đi, Mai Cốt Trủng xảy ra chuyện gì?"

Hề Cô Hành yên lặng một lúc lâu, mới hỏi: "Thập Nhất có ở chỗ đệ không?"

Kính Chu Trần nhướng mày: "Y ở dưới lầu, hiện tại có lẽ đang ngủ, muốn ta đánh thức y không?"

"Không được không được." Hề đi một mình vội vàng xua tay, hắn hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Việc này không thể cho y biết."

Kính Chu Trần lấy tẩu thuốc ra, thất thần hút một ngụm, chậm chạp phả ra một ngụm khói trắng, càng khiến vẻ mặt hắn thêm dụ hoặc: "Được."

Hề Cô Hành lại do dự một lúc lâu, mới nói bằng giọng không dọa chết người không thôi: "Ly Canh Lan... đã chạy thoát khỏi Mai Cốt Trủng."

Tay cầm tẩu thuốc của Kính Chu Trần đột nhiên siết chặt, suýt nữa bóp gãy tẩu thuốc chế tác từ ngọc kia, thái độ nhàn nhạt của hắn chợt tắt, lạnh lùng nói: "Sao các huynh lại để hắn chạy thoát?!"

Hề Cô Hành: "Đệ nghe ta nói trước......"

Vẻ vân đạm phong khinh ngày thường của Kính Chu Trần đã hoàn toàn biến mất, hắn lạnh lùng nói: "Năm đó Thập Nhất vì giết hắn mà suýt nữa mất đi nửa cái mạng, cuối cùng lại vì thứ Thần Khí bỏ đi kia mà chỉ có thể phong ấn kẻ đó. Hiện tại huynh lại nói với ta, hắn chạy thoát?!"

Đầu Hề Cô Hành cũng căng ra: "Ta hỏi đệ trước, mấy ngày trước có phải Thập Nhất lại chịu lôi phạt Thiên Đạo hay không?"

Kính Chu Trần: "Đúng vậy."

Hề Cô Hành: "Vậy tám phần chính là nguyên nhân này, sư tỷ nói hình như bởi vì nguyên đan Thập Nhất xảy ra vấn đề, dẫn tới Lâm Hạ Xuân trấn áp Ly Canh Lan chợt mất đi linh lực, lúc này mới để hắn chạy thoát. Hiện tại Lâm Hạ Xuân đang khóc ở Phiếm Giáng Cư, đã khóc ba ngày nay."

Kính Chu Trần nhíu chặt mày.

Nguyên đan xảy ra vấn đề, hẳn là liên quan tới lôi kiếp Đại Thừa Kỳ của Mục Trích.

Nhưng lôi kiếp thăng lên Đại Thừa Kỳ chỉ diễn ra trong một lát thôi, Ly Canh Lan vậy mà thật sự có thể lợi dụng sơ hở trong khoảnh khắc đó, trực tiếp chạy ra sao?

Kính Chu Trần miết tẩu thuốc, tùy ý đốt một nhúm thuốc lá: "Mấy năm trước Yêu tộc không đưa linh mạch tới sao?"

Nói đến việc này, sắc mặt Hề Cô Hành cũng có chút khó coi: "Không. Lúc ấy Tam Thủy tới Yêu tộc hỏi, nhưng hình như Yêu tộc khi đó đang xảy ra nội loạn, hoàn toàn không tìm thấy Yêu chủ đâu."

Mà Ly Canh Lan bị Thẩm Cố Dung gây thương tích, vốn dĩ cho rằng không có linh mạch mấy năm cũng đủ để tiếp tục trấn áp hắn, không ngờ tới......

Chỉ là sai lầm trong phút chốc, Ly Canh Lan vậy mà chạy thoát.

Hề Cô Hành nói: "Việc này tạm thời đừng nói cho Thập Nhất."

"Tất nhiên ta biết." Kính Chu Trần day mi tâm: "Ly Canh Lan lừa đệ ấy thảm như vậy, nếu biết tất cả nỗ lực những năm nay của mình đều uổng phí, không chừng đệ ấy lại điên lên một lần nữa."

Hề Cô Hành gật đầu, nói: "Sư tôn cũng sắp xuất quan rồi, khi nào các đệ đến nơi?"

Kính Chu Trần nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dãy núi trải dài, lan thẳng đến băng nguyên không bờ bến kia.

Ly Nhân Phong, đã ở dưới chân.

Kính Chu Trần thở ra một ngụm sương khói, chậm rì rì nói: "Chúng ta đã tới rồi. "