Edit: Đào Tiên. - --
Đây là lần đầu tiên Lộc Niệm phải trải qua một mùa đông lạnh đến vậy. An Thành nằm tít trên đầu phía nam sông Tần Lĩnh, vĩ độ thấp không cắt qua khu vực khí hậu nhiệt đới. Chính vì vậy, mỗi năm vào mùa đông, đặc biệt khi có tuyết rơi thì ở đây cực kỳ lạnh.
Một mình Lộc Niệm ở nhà nghỉ đông. Lời nhắc nhở của Triệu Nhã Nguyên mấy ngày trước cô vẫn ghi tạc trong lòng nhưng vẫn không dám chủ động mở miệng hỏi Lục Chấp Hoành.
Khoảng thời gian trước, sau sự việc ở phòng vẽ tranh, quan hệ của hai cha con Lục gia một lần nữa trở nên cứng nhắc.
Sau khi đã khỏi bệnh, Lộc Niệm lại tiếp tục công việc học tập hàng ngày. Lục Chấp Hoành bận rộn về công ty cắm cúi làm việc, thường xuyên không về nhà. Vì vậy, Lộc Niệm đương nhiên cũng không đem chuyện này ra nói với Lục Chấp Hoành.
Cô là một người có mắt nhìn, nếu chuyện này Triệu Nhã Nguyên nói mà không làm, cô sẽ cảm thấy cậu ta không đủ thành ý, hay có năng lực để cô vạch trần chân tướng Nam Kiều năm đó.
Mới bắt đầu nghỉ đông được mấy ngày, Lục Chấp Hoành đã gọi cô tới phòng khách.
Lộc Niệm ngồi chờ phía đối diện ông, một người giúp việc mới bưng trà lên xong, Lục Chấp Hoành đã đi thẳng vào vấn đề: “Niệm Niệm, ngày thường con hay qua lại với con trai út Triệu gia à?”
Lộc Niệm rũ mắt: “Là đồng học lớp bên cạnh, cho nên con cũng quen biết một chút”.
Lục Chấp Hoành cười: “Cậu ta tự mình đến công ty tìm ba, nói rằng hy vọng con có thể tới nhà phụ đạo thêm cho cậu ta đấy”.
Ngữ khí Lộc Niệm nhàn nhạt: “Gần đây việc học hành của con cũng bề bộn, nội dung học bổ túc lần trước còn chưa tiêu hóa xong...... Ba, ba muốn con đi ạ?”
Lục Chấp Hoành nhìn con gái, chậm rãi nói: “Thân thể con không tốt, thỉnh thoảng ra ngoài gặp vài người để thay đổi không khí cũng tốt”.
Ông gỡ gọng kính mắt mạ vàng xuống, nhéo nhéo sống mũi: “Hơn nữa, một ít quan hệ xã giao cũng cần thiết, con cũng đã lớn như vậy rồi, không thể lại tiếp tục giống như trước đây. Lần này con nên đến giúp Nhã Nguyên học tập, thuận tiện thay ta gửi lời hỏi thăm đến cha mẹ cậu ta”.
Lộc Niệm trầm mặc, gật gật đầu: “Con đã biết”.
“Các con đã hẹn nhau chưa?”
Lộc Niệm lắc đầu.
“Vậy bắt đầu luôn từ ngày mai đi”. Lục Chấp Hoành nói, “Trễ hơn lại đến tết luôn đấy”.
Vì vậy, chuyện này cứ thế được quyết định.
Hiệu suất làm việc của Lục Chấp Hoành rất cao, ngay sáng sớm hôm sau, tài xế Lục gia đã đưa cô tới trước cổng lớn Triệu gia.
Miêu Miêu cùng cô xuống xe, thay cô xách cặp.
Đây là lần đầu tiên Lộc Niệm tới Triệu gia. Dinh thự chiếm kha khá diện tích đất, bởi vì đã lâu không có người ở, lại nhiều năm chưa từng được tu sửa nên nhìn không ngăn nắp như Lục gia nhưng từ ngoài nhìn vào có thể thấy được sự xa hoa năm đó.
Xa xa, cô thấy Triệu Nhã Nguyên.
Thiếu niên mặc một chiếc áo khoác bóng chày màu đỏ thẫm, tùy tiện quấn một chiếc khăn quàng cổ, lười biếng dựa vào cửa chờ cô.
Cậu nói với Miêu Miêu: “Không tiễn”.
Vì thế, người hầu đi theo đứng đợi ở bên ngoài, chỉ còn mình Lộc Niệm cùng cậu vào trong nhà.
Phòng trong vừa mở ra, sau khi tiến vào liền có một luồng ấm áp ập đến trước mặt.
Trong phòng trống không, nhà lớn nhưng lại không có một bóng người, thậm chí bóng dáng của Triệu Thính Nguyên cũng chẳng thấy đâu.
“Anh tôi có việc, không ở đây”. Triệu Nhã Nguyên nói, “Tôi cũng chưa nói cho anh ấy biết, người làm trong nhà hôm nay được nghỉ phép”.
Lộc Niệm buông cặp sách, hơi nóng, cô tháo mũ và khăn quàng cổ xuống. Bởi vì hơi ấm tỏa ra từ nhà trong, khuôn mặt nhỏ hiếm khi hiện lên huyết sắc, cô bình tĩnh gật đầu: “Đến 5 giờ tôi sẽ về nhà ăn cơm”.
Ý là có người hay không đều không quan trọng.
Khóe môi thiếu niên gợi lên một nụ cười ý vị nhàn nhạt: “Cho nên, hiện tại...... trong nhà chỉ còn mỗi hai người chúng ta thôi”.
Lộc Niệm ngồi ở án thư bên cạnh, lấy sách toán từ trong cặp mở ra, ngồi nghiêm chỉnh: “Bắt đầu từ đâu nào?”
Triệu Nhã Nguyên: “......”
Thiếu niên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cậu đúng là nhàm chán”.
Thư phòng của Triệu gia quả thực rất rộng rãi, nhưng Triệu Nhã Nguyên nói cậu ngồi trong thư phòng mà sắp bị hun nóng hỏng rồi, Lộc Niệm nhìn thoáng qua, đúng thật như vậy, hai người chỉ có thể tạm thời đổi địa điểm sang phòng của Triệu Nhã Nguyên.
Lộc Niệm giảng đề, Triệu Nhã Nguyên tựa như đang nghe, lại dường như chẳng nghe gì. Đôi mắt mèo lóe lên: “Cậu không muốn hỏi tôi đã đồng ý chuyện đó chưa à?”
Lộc Niệm nhìn cũng không thèm: “Bổ túc xong, tự nhiên cậu sẽ nói thôi”.
Cặp chân dài của thiếu niên tùy ý duỗi ra, hơi bĩu môi: “Không sợ tôi nuốt lời sao?”
Lộc Niệm không trả lời, tiếp tục giảng đề toán.
“Hôm nay cậu xức nước hoa à? Hương gì thế?” Triệu Nhã Nguyên đột nhiên nhẹ nhàng ngửi ngửi, tựa hồ phát hiện không khí có gì đó sai sai, “Thơm quá”.
Lộc Niệm lui về phía sau một chút.
Ngày thường cô rất ít khi tiếp xúc gần như vậy với người khác phái. Dù sao thì những lúc ở nhà, xung quanh cô chỉ có hai phái mạnh là Lục Chấp Hoành và Lục Dương, Lộc Niệm thực ra không muốn thân cận cùng bọn họ cho lắm.
Chẳng qua, ánh mắt thiếu niên rất sạch sẽ, không có ý gì xấu, dường như là thực sự chỉ ngửi thấy vậy, y chang bản tính của mèo nhỏ và cún con.
“Tối qua tắm quá lâu”. Lộc Niệm nói, “Chắc là hương dầu gội. Cậu xem đề bài đi, tập chung chút”.
Thiếu niên không thú vị bò dài ra bàn.
Học được một lúc, cậu đã kêu mệt, muốn giải lao.
Lộc Niệm: “Làm xong đề này đi đã”.
Triệu Nhã Nguyên: “Tôi muốn uống Coca, lạnh, trong tủ lạnh ấy, cậu lấy giùm tôi đi”.
Lộc Niệm bệnh tật từ nhỏ, theo thói quen phản xạ có điều kiện, nhắc nhở cậu: “Giờ đang là mùa đông, uống lạnh như vậy không tốt cho dạ dày”.
Vốn dĩ thân thể Triệu Nhã Nguyên cũng chẳng khá hơn cô là bao.
Triệu Nhã Nguyên quăng bút, nhích người tựa vào ghế, cặp chân dài vắt vẻo trên bàn, lười biếng nói: “Cậu là mẹ tôi đấy à?”
Lộc Niệm: “......”
Cô đi tới tủ lạnh lấy một lon Coca, đặt thật mạnh lên bàn cậu ta.
Triệu Nhã Nguyên đang làm đề, lúc nãy nói chuyện với cậu ta quá nhiều nên cô thấy hơi mệt. Lúc này không muốn ngồi xuống, cô đứng trong phòng cậu nhìn xung quanh.
Phòng Triệu Nhã Nguyên hơi bừa bộn, những đồ vật con trai thích đều có, quá nhiều vật dụng, cho dù căn phòng cực kỳ rộng cũng không khỏi có vẻ chật chội.
Tầm mắt cô bị một khung ảnh trên tường hấp dẫn.
Là một tấm ảnh chụp đã lâu, dù được giữ gìn cẩn thận, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết của thời gian như cũ.
“Đây là cậu sao?” Lộc Niệm nhìn chằm chằm tấm ảnh kia, hỏi Triệu Nhã Nguyên.
Trên ảnh là một cậu con trai mặc quần áo màu trắng không rõ tuổi, nhưng hẳn là không quá mười tuổi, mặt mày cực kỳ thông minh xinh đẹp, tuy mang lại cho cô một cảm giác quen thuộc không tên nhưng nhìn kỹ thì ngũ quan cũng không giống Triệu Nhã Nguyên lắm.
Nhưng dù sao thì cũng qua nhiều năm, lớn lên thì ngoại hình có biến hóa rất lớn, Lộc Niệm cũng không xác định được.
Chỉ là giữa mày cậu bé này là vẻ ôn nhu bình thản, khí chất trong trẻo như vầng trăng sáng, khiến Lộc Niệm khó mà tin được đó là Triệu Nhã Nguyên hồi nhỏ.
Ban đầu, Triệu Nhã Nguyên không nhìn qua, cậu thất thần chuyển bút trong tay.
Giờ phút này, thấy cô nhìn chằm chằm bức ảnh kia, thần sắc nháy mắt hiện lên thứ gì đó không rõ.
Cậu nhướng mày: “...... Không nhận ra sao?”
Lộc Niệm lắc đầu.
Triệu Nhã Nguyên nói: “Vậy cậu cứ coi như đó là tôi đi”.
Lộc Niệm nhíu mày.
Cái gì mà coi như là tôi?
Trong đầu cô rối rắm, xẹt qua một ý niệm nào đó, chỉ là, không chờ cô suy ngẫm cẩn thận hoặc xem lại bức ảnh kia, Triệu Nhã Nguyên bỗng nhiên đứng lên, gỡ bức ảnh kia xuống, cất vào trong chiếc hộp bên cạnh: “Là một người bạn tốt của tôi trước đây, sau đó tôi chuyển nhà thì chỉ còn giữ lại bức ảnh này làm kỷ niệm”.
Cậu hỏi Lộc Niệm: “Cái này làm như thế nào?”
Lộc Niệm nhấp môi: “Áp công thức vào là ra, hơn nữa, tôi vừa mới giảng cho cậu xong”.
Triệu Nhã Nguyên: “Quên rồi”.
Lộc Niệm bỏ quyển sổ tay ra, ném cho cậu ta.
“Giận à?” Triệu Nhã Nguyên nói, “Sao không giảng nữa?”
Lộc Niệm lắc đầu, không nói gì.
Ngày đầu tiên học bổ túc cứ như vậy bình bình đạm đạm trôi qua.
Cô không cần phải tới Triệu gia hằng ngày. Triệu Nhã Nguyên đã nói, toàn bộ kỳ nghỉ đông cậu ta đều rảnh, chỉ cần lúc nào Lộc Niệm tiện đều có thể qua. Chờ khi ôn tập xong toàn bộ, cậu ta sẽ bàn bạc lại với cô sự tình về Nam Kiều.
Lộc Niệm cũng không tin lời cậu ta nói lắm.
Có đôi khi giao dịch cùng một người, đơn giản chỉ là trao đổi để được lợi mà thôi. Trong chuyện này, quyền chủ động đều nằm trong tay Triệu Nhã Nguyên, cô không biết một thứ gì, căn bản không thể làm gì được nếu cậu ta nuốt lời, chỉ có thể phụ thuộc vào lương tâm của Triệu Nhã Nguyên.
Trước mắt, xem như cậu ta cũng không hẳn là một người vô lương tâm.
Nhưng, nói thật, so với việc ở lại Lục gia, cô tình nguyện lưu lại nhà họ Triệu. Mỗi ngày đều hao tốn thời gian ở đó, ít ra cũng có thể danh chính ngôn thuận rời thoát khỏi Lục Dương và Lục Chấp Hoành trong một thời gian ngắn.
Lễ Tết đúng dịp trời trở tuyết, con đường ngoại thành bị phủ kín.
Giao thông tắc nghẽn, trận tuyết lớn dường như đã đóng băng cả thành phố, các chuyến bay bị hoãn, giao thông cơ hồ đều chết lặng.
“Năm nay mấy người Chấp Tín không tới được”. Lục Chấp Hoành nói, “Chỉ có thể chờ đến Nguyên tiêu mới tụ tập được. Năm nay họ sẽ ăn Tết ở nhà”.
“Sang nhà họ đón Tiểu Dương tới đây”. Lục Chấp Hoành phân phó Hứa Như Hải, “Ăn Tết thì vẫn nên náo nhiệt chút mới tốt”.
Hứa Như Hải đáp ‘vâng’.
Mới vậy mà năm mới đã đến rồi. Vào đêm trừ tịch, bão tuyết chuyển thành mưa tuyết nhẹ nhàng bay bay, Lục trạch vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ.
Thịnh yến xa hoa đã được đặt từ trước, chỉ tiếc là vai chính Lục Chấp Hoành không thể không vắng mặt.
Công ty đột nhiên phát sinh sự vụ, một vị quản lý cao cấp bị cấp dưới uy hiếp tố cáo tham ô công quỹ, không ngờ sau khi bại lộ, ông ta ngay lập tức giết người diệt khẩu rồi đào tẩu. Đây đúng là một sự kiện gây náo động đêm trừ tịch, Lục Chấp Hoành không thể không tự mình đến công ty xử lý ngay lúc này.
Chuông đồng hồ điểm mười tiếng vang, yến hội ăn uống linh đình.
Lộc Niệm mượn cớ thân thể không khỏe, trở về phòng trước.
Lục Dương vội đuổi theo: “Niệm Niệm, em có chỗ nào không thoải mái hả?”
Lộc Niệm lắc đầu: “Đau dạ dày”.
Lục Dương: “Có nghiêm trọng không? Anh sẽ gọi bác sĩ tới ngay”.
Lộc Niệm gọi hắn lại, khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ tái nhợt, eo mỏng đến nỗi dường như chỉ cần dùng một tay là có thể ôm trọn: “Anh, không cần, tôi chỉ muốn về phòng nằm nghỉ một chút, không nghiêm trọng vậy đâu”.
Lục Dương bị một tiếng gọi ‘anh’ làm cho lâng lâng: “...... Được, Niệm Niệm, em nghỉ ngơi cho tốt nhé, anh sẽ không quấy rầy em nữa”.
Lộc Niệm gật đầu, trở về phòng chính mình.
Lục Dương nói với Miêu Miêu: “Chăm sóc Niệm Niệm cho tốt, nếu có gì không đúng thì lập tức báo cho tôi”.
Cũng không thể để xảy ra sai lầm gì.
Hắn biết mức độ coi trọng của Lục Chấp Hoành đối với Lộc Niệm hiện giờ.
Miêu Miêu vội gật đầu, Trương Thu Bình đang bận việc bên ngoài, ngoài hành lang, người nối người đi lại không ngớt.
“Đừng tới tìm tôi”. Đợi Lục Dương đi khỏi, Lộc Niệm nói với Miêu Miêu, “Tôi muốn đi ngủ, đừng để ai tiến vào”.
Lộc Niệm rất ít khi dùng loại ngữ khí này nói chuyện cùng bọn họ, Miêu Miêu ngẩn ra nhưng vẫn đáp lại: “Vâng”.
Lộc Niệm cởi bộ lễ phục vướng víu ra, thay vào váy ngủ, chui đầu vào ổ chăn mềm mại.
Cả đêm tâm thần cô đều không yên, nghĩ tới sau lần gặp mặt lần trước, Tần Tự đã nói.
Nợ cô một bữa cơm tất niên.
Cô muốn nói, cô có thể tìm anh.
Sau ngày đó, cô không gặp lại Tần Tự nữa. Tuy rằng cùng học một trường nhưng dù sao cũng khác lớp. Ngày đó Lộc Niệm cố ý tránh đi, Tần Tự sẽ càng không chủ động tới tìm cô, cứ như vậy, dù trong khuôn viên trường học cũng chẳng gặp mặt nhau lần nào.
Lộc Niệm cầm di động, do dự thật lâu. Cô đánh mắt sang những bông tuyết lất phất ngoài cửa sổ, nhắn cho anh một tin: “Tần Tự, lời anh nói lần trước còn tính không?”
Khoảng mười phút sau.
Lộc Niệm cho rằng không có hồi âm thì anh nhắn lại: “Hiện tại?”
Cũng may không hỏi cô đang nói gì.
“Ừ”. Lộc Niệm đáp.
Cô trừu trừu cái mũi, gõ từng chữ cái: “Có điều, hiện giờ em không ra được, trong nhà có nhiều người...... mấy người ba em, cũng sẽ không đồng ý”.
“Cô muốn đến?”
“Muốn”.
Không bao lâu sau, anh lại nhắn tới: “Thay quần áo đi”.
Lại ngay lập tức bổ sung thêm: “Mặc thoải mái một chút”.
Lộc Niệm đánh giá trang phục của chính mình, cô vội cởi váy ngủ ra, da thịt thiếu nữ oánh nhuận như ngọc, đường cong mạn diệu. Tay cô run run, dường như đã đoán được tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, tim đập dồn dập, mồ hôi lăn trên gò má.
Cô đơn giản duy trì tư thái như vậy, chạy vào tủ áo khoác của mình tìm tìm. Chẳng qua, áo khoác của cô đều cất ở tủ quần áo bên ngoài, nếu nói muốn đi lấy thì chắc chắn sẽ kinh động đến những người trong nhà.
Không còn cách nào, cô chỉ có thể kiếm một chiếc váy dài từ trong tủ quần áo trong phòng.
Đó là thứ dày nhất có thể tìm thấy trong phòng cô, cũng đủ dài, vải dệt đủ kín, chỉ là cổ tay và vạt áo hết sức to rộng.
Cô lại lung tung cột tóc lên, quấn thành một viên tròn tròn trên đầu, lấy từ trong ngăn tủ ra một đôi giày mới.
Màn hình di động đang bi ném trên giường bỗng nhiên phát sáng.
Cô vội vàng chạy tới, cầm lấy điện thoại liền thấy Tần Tự nhắn hai chữ: “Nhanh lên”.
Trong lòng dường như đã hiểu, cô chạy tới ban công, mở cửa sổ ra.
Bóng cây rung rinh, lộ ra khuôn mặt quen thuộc của thiếu niên, dưới ánh đèn nhàn nhạt, không hiểu sao lại hiện ra một vẻ thanh tuấn thánh thót.
Anh nói: “Lại đây”.
Cô ngây ngốc, cảm giác bản thân đã bị cặp mắt kia mê hoặc.
Lộc Niệm hai đời đều tính là đứa con gái ngoan ngoãn, lần đầu tiên làm loại chuyện này.
Nhớ rõ hồi nhỏ, cô ép Tần Tự dạy mình trèo cây, tiểu thiếu niên chưa bao giờ đồng ý, cô năn nỉ như thế nào cũng không được. Thế nhưng hiện tại, Lộc Niệm tự mình bò lên nhánh cây trên ban công, cô mới hiểu lúc đó Tần Tự quả thật không dễ dàng gì.
Chỉ với độ cao không đến hai tầng lầu, nhưng cô vẫn run bần bật như cũ, vươn một bàn tay về phía anh.
Khi bàn tay kia đụng tới làn da thiếu niên, nhiệt độ truyền đến, tay nhỏ của cô bị một bàn tay thon dài cầm lấy lại cảm thấy nhỏ đi một vòng, độ ấm cùng lực độ truyền đến một cách chân thực.
Bỗng nhiên, cô không cảm thấy sợ hãi như vậy nữa.
Tần Tự hơi dùng sức, thân mình Lộc Niệm nhẹ bẫng, cô không rõ mọi chuyện ra sao đã thấy mình ngồi xuống trên nhánh cây.
Tần Tự rất nhanh đã nhảy xuống, động tác sạch sẽ lưu loát.
Anh hơi ngẩng mặt, mắt đen phản chiếu bóng cây: “Nhảy”.
Lộc Niệm ôm thân cây, run bần bật. Phía sau, một khúc đàn vĩ cầm du dương bay tới.
Cô nhắm mắt, cắn răng, trực tiếp nhảy xuống.
Gió thổi vù vù bên tai, tiếng hét chói tai bị chặn lại ở cổ họng.
Tần Tự tiếp được cô.
Cánh tay thiếu niên ấm áp có lực, tựa như ngôi sao rơi xuống trần gian.
Lộc Niệm vẫn chưa hoàn hồn, tham luyến an ổn cùng hơi ấm trong lòng ngực anh, dường như cô không nghĩ đến việc rời đi, chỉ muốn được ôm ấp trong lòng ngực anh mãi như vậy.
Tần Tự buông cô ra, nhàn nhạt nói: “Đi thôi”.
Anh nhấp môi, mắt đảo qua quần áo của cô, nhưng cũng không nói gì, chỉ đem áo ngoài của mình cởi ra, ném về phía cô.
Lộc Niệm nghe lời mặc vào, tùy anh đi phía sau. Trong bóng tối ngả nghiêng, một cô gái mặc váy trắng to rộng khoác bên ngoài một chiếc áo nam sinh không cùng kích cỡ, tóc cô không biết đã tuột ra từ lúc nào, phiêu tán trong gió thổi ra phía sau lưng.
Như du hành trên mặt trăng.
Cũng tựa như một bức họa.
Ánh đèn sáng trưng của Lục gia ngày càng xa dần, trong lòng cô càng cảm thấy nhẹ nhõm, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng. Bởi vì có chút khẩn trương và kích động, khuôn mặt nhỏ ửng lên.
“Anh biết lái mô tô ư?”
Tần Tự ngắn gọn nói: “Biết một chút”.
Lộc Niệm không ngoài ý muốn.
Trong ấn tượng của cô, dường như điều gì anh cũng biết.
Cô ngồi phía sau xe, mặt bị gió thổi hơi đau, nhưng đôi chân vẫn đung đưa như cũ, ánh mắt như chứa cả ngàn vì sao.
Tầm nhìn bỗng nhiên tối sầm, mũ áo khoác sụp xuống, che khuất hơn nửa khuôn mặt nhỏ của cô, dây lưng cũng bị thắt lại thật chặt. Áo ngoài màu đen cơ hồ đem cả khuôn mặt của cô bọc kín lại.
Đầu năm mới, đường phố vẫn còn rất vắng vẻ, chỉ có hai người bọn họ. Ánh đèn đường chiếu lên mặt đất đọng đầy tuyết chưa tan, cô lớn tiếng hỏi, thanh âm thanh thúy tựa như đang ca hát: “Tần Tự, giờ chúng ta đi đâu vậy?”
Thiếu niên: “Ăn cơm”.
Lộc Niệm vui vẻ nói: “Đúng lúc em ăn chưa no, mì thịt bò lần trước khá ngon”.
Dừng xe, cô theo Tần Tự đi qua mấy ngõ nhỏ, cuối cùng dừng trước cửa một ngôi nhà.
Là một cửa hàng mặt tiền khá nhỏ, cách cửa có thể thấy ánh sáng màu vàng ấm áp bên trong.
Tần Tự kéo cửa ra, bên trong tức khắc tỏa ra một trận mùi hương đồ ăn mê người.
“Tần ca?” Ra mở cửa là một tiểu thiếu niên gầy gầy có kiểu tóc vàng hơi có chút khoa trương, bộ dáng khoảng hai mươi mấy tuổi, tay nắm chặt một sấp bài.
Hoàng Chính Mậu liếc mắt nhìn phía sau anh một cái, trong đầu toàn là hình ảnh một cô gái nhỏ.
Eo chân mảnh khảnh, mặc áo khoác của anh, nhìn có vẻ nhút nhát sợ sệt, tóc dài hơi rối nhưng không che dấu được khuôn mặt tinh xảo như một tiểu tiên đằng kia.
“Mẹ nó, dụ dỗ con gái nhà người ta vào đêm trừ tịch hả?” Đôi mắt Lông Vàng trừng lên so với chuông đồng còn lớn hơn gấp mấy lần, “Cuối cùng thì anh cũng chịu phát huy thiên phú của mình, đi lên con đường không thể quay đầu sao?”
Hắn vỗ đùi: “Con mẹ nó, mấy hôm trước em còn đánh cuộc với Tiểu Khuất về vụ này, Tiểu Khuất, mau nôn tiền ra đây......”
Không chờ hắn nói xong, thiếu niên đã lạnh lùng nâng mày, cho hắn một đạp.
“Má ơi, Tần ca, mong ngài nương chân”. Lông Vàng kêu rên, “Chúng em đều là liễu tơ trước gió, không chịu nổi loại tra tấn này của ngài đâu”.
Lộc Niệm đứng trước cửa, cuối cùng cũng không nhịn được phụt cười ra tiếng.
Cô vào cửa, tò mò đánh giá khắp nơi.
Đây là một nhà trọ nhỏ, nhưng nhất thời không nhìn ra được gì, bọn họ hẳn là đi vào bằng cửa sau, cũng có khả năng cửa hàng mặt tiền ở phía trước.
Nghe bên ngoài hô to gọi nhỏ, hai người trước vẫn đang chơi đấu địa chủ chỗ này cũng vội vàng chạy về.
Còn mang theo thanh niên đeo kính khoảng 20 tuổi, mái tóc giống như ổ gà. Người cuối cùng, Lộc Niệm biết, là chủ của quán bar nọ, người lần trước cho cô số điện thoại của Tần Tự, hình như gọi là Minh ca.
Minh ca thấy cô nhưng không có vẻ gì là ngoài ý muốn, nhiệt tình nói: “Em gái tới rồi? Lại đây lại đây, ngồi chỗ này, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh”.
“Mọi thứ chúng ta đều đã chuẩn bị tốt, chỉ còn chờ hai người”. Anh nói với Tần Tự, “Anh nói, cậu cũng nên trở lại”.
Tần Tự: “Ừm”.
Anh rất bình tĩnh ngồi xuống một bên, dường như là ngựa quen đường cũ với nơi này.
Tần Tự có rất nhiều phong thái khác nhau, Lộc Niệm đã gặp qua, chưa thấy qua, hơn nữa tựa hồ có loại bản lĩnh thần kỳ, ở đâu cũng có thể tự nhiên hòa nhập, bao gồm cả chỗ này.
Vẫn là bộ dáng an tĩnh làm bài trong phòng học khiến cô quen thuộc hơn, không những vậy, cơ bản thường ngày không thấy anh tiếp xúc với mọi người xung quanh, lúc nào cũng một bộ thờ ơ.
Lộc Niệm phát hiện nồi lẩu ở giữa nhà, cũng là nơi tỏa ra mùi hương bốn phía.
“Bọn anh không để ý”. Minh ca nói, “Vừa không về quê ăn Tết, vừa không có đàn bà con gái hỗ trợ, tự mình nấu thì nuốt không trôi, nên dứt khoát làm một nồi lẩu”.
Khuôn mặt nhỏ của Lộc Niệm bị hun đến đỏ bừng, ngọt ngào nói: “Lẩu cũng được nha, em thích ăn lẩu, cảm ơn anh trai”.
Lông mi thiếu niên giật nhẹ.
Minh ca: “Ai ya, vậy hôm nay ở đây anh đành nhận thêm một người em gái là em vậy”.
Hoàng Chính Mậu nói: “Anh cũng lớn hơn em mà!”
Lúc này, tâm tình Lộc Niệm rất tốt, miệng nhỏ như phết mật: “Anh trai năm mới vui vẻ nha”.
Tiểu Khuất cũng vội đẩy đẩy mắt kính: “Anh cũng......”
Đụng phải ánh mắt lạnh băng của Tần Tự, câm nín.
Lộc Niệm cười híp mắt: “Anh trai này, năm mới vui vẻ nhé, cảm ơn mấy anh đã đồng ý chiêu đãi em”.
Tiểu Khuất đỏ mặt: “Aii, cảm ơn gì chứ, là Tần ca dẫn em đến, đương nhiên phải chiêu đãi thật tốt mới được”.
Lộc Niệm ghé mắt: “Hửm, anh ấy thường xuyên dẫn người tới đây ạ?”
Tiểu Khuất vội đáp: “Không không”.
Thật ra, đây là lần đầu tiên.
Tần Tự tách một đôi đũa, cái gì cũng chưa nói.
Nước dùng đã sôi, Minh ca nhúng đồ ăn vào trong nồi. Ngày thường Lộc Niệm ở Lục gia, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với món này, hiện giờ thấy thì ngay lập tức biến thành một chú mèo tham ăn.
Đôi mắt cô trông mong, nhìn chằm chằm nồi lẩu: “Món này nhìn qua thật ngon nha, món này nữa, trông hấp dẫn đó nha!”
Cứ tự nhiên như vậy, kết thúc một màn thăm hỏi đầu năm.
......
Thiếu niên mân mê môi mỏng, cuối cùng cũng không nói lời nào.
Lông Vàng nhìn sắc mặt anh, trộm dịch ghế sang bên cạnh.
Những lúc Tần Tự tức giận quả thực khủng bố, cậu ta sợ chính mình sẽ bị vạ lây.
Món nhúng đầu tiên là thịt bò.
Ở chỗ này không cần phải giữ lịch sự, bốn thằng con trai ăn cơm, đương nhiên ai xuống tay nhanh hơn thì của người đó.
Thế nhưng, hiện tại có thêm một cô gái nhỏ thì tự nhiên sẽ khác, lượt đầu tiên ngon nhất phải nhường cho Lộc Niệm.
Cô mặc áo của anh, ngồi bên cạnh anh, rất sung sướng phấn chấn mà gắp đũa đầu tiên.
Tần Tự vẫn luôn trầm măc, vốn dĩ anh đã kiệm lời, không phải tình huống hiếm thấy.
Mọi người cũng đã quen, cho nên không ai để bụng.
Bỗng nhiên, trong chén của anh nhiều thêm một miếng thịt bò.
Lộc Niệm gắp được đũa thịt đầu tiên, động tác cực kỳ tự nhiên, đặt miếng thịt bò vào trong bát của anh.
Tần Tự nâng mi mắt nhìn cô.
Nhưng lúc đó Lộc Niệm đã quay đi, hứng thú bừng bừng cùng ba người kia tranh cướp đũa thứ hai.
Trong lúc chờ thịt bò chín, cô bớt thời gian quay đầu giải thích với anh: “Mới nãy lúc gắp cho anh, đũa của em vẫn chưa dùng đâu, sạch mới, có thể yên tâm ăn nha! Chắc là anh ăn được đồ cay nhỉ”.
Cô biết Tần Tự ghét bỏ mình hoặc là có thói quen ở sạch gì đó, từ nhỏ đã như vậy, nếu biết cô đã dùng qua đũa rồi thì chắc chắn sẽ bỏ không ăn.
Thiếu niên im lặng không lên tiếng, ăn luôn miếng thịt bò kia.
Ba người đang ăn lẩu vô cùng tận hứng bỗng nhiên đều nghẹn họng trân trối.
Lông Vàng kinh ngạc đến ngây người: “Nhìn không ra nha”.
Tiểu Khuất lắc đầu: “Nhìn không ra”.
Minh ca cảm khái: “Đúng ra nhìn không ra đấy!”.
Một em gái thoạt nhìn nhỏ nhắn, lớn lên chuẩn một bộ dáng tiểu tiên nữ tinh xảo yếu ớt, tại sao sức ăn lại lớn như Thao Thiết vậy, dường như ăn bao nhiêu cũng không đủ no.
Minh ca líu lưỡi, xem ra con đường nuôi vợ sau này của Tần Tự, phỏng chừng còn phải chuẩn bị nhiều thứ lắm đây.
Hiện tại, Lộc Niệm không rõ có phải bản thân cô đã khỏe lại hay không, khả năng là do thời kỳ thân thể yêu cầu dinh dưỡng để dưỡng bệnh, hoặc do tâm tình lúc này quá tốt nên cô cảm thấy chính mình có thể ăn nhiều như vậy đúng là một điều thần kỳ.
Ăn được một nửa.
Lông Vàng xách một chiếc bình màu trắng qua: “Em gái, có uống được rượu không?”
Lộc Niệm vừa mới ăn xong một gắp măng tây: “Dạ?”
Thiếu niên tựa hồ không thấy bọn họ, chỉ chuyên tâm ăn đồ ăn của mình, cái chai trong tay Lông Vàng bỗng nhiên biến mất. Trong nháy mắt, cái chai kia đã chuyển qua bàn tay khớp xương rõ ràng, sau đó, anh sạch sẽ lưu loát ném vào một chiếc hòm bên cạnh.
Tiểu Khuất, Lông Vàng: “......”
Tiểu Khuất vội vàng đứng dậy: “Em có rượu trái cây, trước kia mua đào để ngâm, độ cồn không cao lắm, còn rất ngọt”.
Minh ca: “Rượu đào à, Tết nhất, uống nhiều như vậy làm gì”.
Lộc Niệm chưa bao giờ uống rượu, nghe Tiểu Khuất miêu tả có vẻ hấp dẫn, vì thế cô tích cực hưởng ứng: “Em muốn uống!”.
Tần Tự nhấp môi dưới, không nói gì nữa.
Vì vậy, bình rượu được thuận lợi khui nút.
Đào ủ rượu là loại toàn thân có màu hồng phấn, ngâm quả nhỏ, tản ra hương khí tươi mát khiến Lộc Niệm háo hức cực kỳ.
Cô cầm lấy chiếc ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ.
Đôi môi đỏ bừng no đủ của thiếu nữ dán lên vành ly, bị rượu trái cây thấm ướt một chút, cô vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm môi một chút, nhấm nháp vị rượu.
......
Một bên, thiếu niên buông đũa xuống.
Nồi lẩu tỏa ra khí nóng mười phần, trong phòng vẫn đang bật điều hòa nhưng anh vẫn cảm thấy bức bối, kéo kéo cổ áo, anh nâng ly rượu của mình lên, một hơi uống hết phân nửa.
Trong lòng vẫn bức bối như cũ, nửa điểm ý tứ bình ổn cũng không có.
Anh trầm mặc, trong phòng, tiếng cười nói vui vẻ, ba người kia miệng lưỡi không ngớt. Đêm nay, cô gái nhỏ phá lệ vui vẻ, trong ánh mắt toàn những ngôi sao lấp lánh.
Lộc Niệm phát hiện tửu lượng của cô thực sự rất kém, mới qua nửa ly, lại vớt thêm chút đồ ăn, đầu óc bỗng muốn bay lên trời, còn không cẩn thận ăn phải một miếng ớt cay.
Cô bưng chén rượu lên, uống một ngụm cho bớt cay rồi lại đặt xuống.
Tay cầm đũa của thiếu niên cứng lại rồi.
...... Đó là ly của anh.
Động tác Lộc Niệm liền mạch lưu loát, không chừa lại nửa đường sống nào,
Sau khi uống xong, cô trả cái ly lại về chỗ cũ, không cảm thấy có gì bất ổn. Mọi người lại tiếp tục ăn ăn uống uống, bầu không khí cực kỳ náo nhiệt.
Ngón tay anh cứng đờ, không dám chạm vào ly rượu kia nữa.
......
Không biết đến khi nào.
Lộc Niệm đã thiếp đi, hàng lông mi dài cụp xuống, ở quán khuya ven đường không có tiếng tăm gì mà ngủ đến thơm ngọt, an tâm hơn so với trên giường lớn trong phòng nhà mình.
Tiểu Khuất và Lông Vàng đã chạy đến cách vách tiếp tục đấu rượu.
Áo khoác của Tần Tự bọc cô kín mít.
“Qua năm nay”. Minh ca hơi ngà ngà say, “Cậu sẽ thành niên rồi”.
Chuẩn bị lên cao tam, cũng sắp phải thi đại học.
Anh hỏi: “Chuẩn bị đi chưa?”
Thế giới rộng lớn như vậy, lấy năng lực của Tần Tự, ở bất cứ chỗ nào anh cũng có thể lăn lộn được, hẳn anh sẽ càng có một tương lai tươi sáng hơn.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tần Tự trong bộ quần áo rách tả tơi, Minh ca đã có niềm tin vững chắc vào tiền đồ sau này của cậu ta.
Anh đã được chú định, sẽ trở thành nhân trung long phượng, là người bề trên.
Nhiều năm trôi qua, ý tưởng của anh càng thêm chắc chắn kiên định.
Tần Tự không nói gì.
Ánh đèn trong phòng lờ mờ, hình bóng thiếu niên càng có vẻ anh tuấn phi phàm, màu sắc đậm nhạt đối lập, mà đường mày thẳng, cặp mắt hẹp dài cùng đôi môi hơi mỏng lại khiến gương mặt ấy nổi lên một tia sắc nhọn lạnh lẽo.
Minh ca hiểu ý cậu, anh than nhỏ một tiếng, hướng về phía cô gái nhỏ đang chu môi ngủ say, thấp giọng nói: “Luyến tiếc rời đi?”
“Chậc, ngủ mất rồi”. Minh ca bất đắc dĩ, “Đừng nhìn anh như vậy, anh đang làm gì nào, mở quán bar đó, uống say thật hay giả còn không nhìn ra sao?”
Tần Tự nhàn nhạt nói: “Không liên quan đến cô ấy”.
Minh ca: “Rồi rồi rồi...... Không liên quan”.
Chỉ cần một câu của người ta, một cú điện thoại, bất luận lúc nào, nơi nào. Chỉ cần cô khẩn cầu một xíu thôi là hết thảy mọi việc anh sẽ đều thỏa mãn.
Khăng khăng một mực như vậy, hèn mọn tới sát đất luôn rồi.
Lại cũng cao ngạo tới cực hạn, thu liễm đến nỗi không muốn để cho người ta nhìn ra nửa phần.
“Tự cậu nhìn mà làm”. Minh ca nói, “Sự lựa chọn của đàn ông mà, không hối hận là được, dù kết quả có ra sao thì trong lòng chúng ta đều có sự cân đối”.
“Anh đi dọn dẹp”. Minh ca lung lay đứng lên, bưng mâm đi vào trong bếp.
Tần Tự chậm rãi thu hồi tầm mắt, một bên, cô gái nhỏ ngủ đến ngon lành.
Trên bàn có chút hỗn độn, cốc chén ngả nghiêng.
Anh nhìn sườn mặt cô trong chốc lát rồi mới rời đi tầm mắt.
Ly rượu trái cây còn chưa uống hết kia vẫn đặt ở chỗ cũ cách đó không xa.
Thật lâu sau.
Ngón tay xương khớp rõ ràng của thiếu niên duỗi ra, chậm rãi bưng ly rượu trái cây kia lên.
Làn môi của cô gái nhỏ đã chạm qua chỗ đó.
Sắc môi mỏng nhàn nhạt, an tĩnh đụng phải chỗ kia.
Tựa như hiến dâng, dính sát, hòa quện lại một chỗ, chậm rãi nhấp vào một hớp rượu mát lạnh.
Tửu lượng của Tần Tự rất tốt, anh đã uống rượu nhiều lần rồi, đủ loại rượu, có sang quý, có nặng cháy yết hầu, cũng có những lần bị chuốc rượu say mất mấy ngày.
Mà ly rượu trái cây phổ thông tầm thường này, độ cồn thấp đến nỗi dường như không thấy, không nùng liệt, cũng không phương thuần.
Anh lại say.
- --
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad kk25251325, các trang web khác đều là lấy chưa xin phép. Các bạn muốn reup xin hãy liên hệ với mình tại địa chỉ: kk25251325 và được mình đồng ý. Công sức của bạn Đào Tiên và Kỷ làm ra không muốn để người khác chỉ với mấy phút cop lại hưởng lợi. Xin cảm ơn!