Từ trước đến này Tần Tự chính là dáng dấp hoàn mỹ trời cho, hiện tại lại cao lớn không ít, liền có dáng vẻ thon dài cân xứng, mặt cũng càng thêm nở rộ, một đôi mắt phượng hẹp dài ẩn hiện, nhìn trong trẻo lại sâu thẳm.

May, không có làm cho người ta thấy sợ, ngoài gầy một chút, cũng không có vẻ mặt không tốt.

Cô cứ như vậy nghiêm túc đáng giá cậu cẩn thận -- nhưng mà, xác thật thay đổi không ít.

Bị cô nhìn như vậy, phía sau tai thiếu niên có chút đỏ, mím môi, " Không có việc tôi đi trước."

Lộc Niệm bỗng nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, "Khoan đã."

"Chính là, về sự việc chúng ta cãi nhau lâgn trước....." Cô nghiêm túc nói.

Nghe cô nhắc tới, sắc mặt Tần Tự có chút trắng bệch.

Tâm tình cậu trở nên nặng nề, cho dù đã qua một năm, cũng không có nửa điểm buông tha chuyện kia.

Một năm này, đã vô số lần cậu nghĩ tới chuyện xin lỗi, thậm chí còn nhiều lần chạy về Lục gia và trường học, nhưng mà, nhìn thấy người trước mắt, lời nói đến bên miệng, như thế nào cũng nói không ra được, đặc biệt là thời điểm cô nhìn thấy cậu.

Lộc Niệm nói, " Sự việc kia, tôi xin lỗi, khi đó không nên tức giận với cậu."

Cô nói, " Nếu cậu muốn nói về việc chuyển trường, có thể chuyển, tôi sẽ tận lực giúp, hơn nữa về sau sẽ không can thiệp vào cuộc sống của cậu, cậu tự do....."

Thiếu niên không lên tiếng lắng nghe, bỗng nhiên mở miệng đáng gãy lời cô, thanh âm có chút nghẹn, " Không muốn chuyển."

Lộc Niệm, "?"

Cậu nhìn cô, đôi mắt cô gái nhỏ sinh động sắc sảo, nhìn sạch sẽ trong trẻo.

Nghĩ tới đôi mắt rơi lệ kia.

"..... Việc kia là tôi không đúng." Câu nói câu này cực nhanh, thanh âm cũng rất nhỏ.

Lộc Niệm, "???" Cô hoài nghi chính mình sinh ra ảo giác, bởi vì đời này của cô chưa từng nhìn thấy Tần Tự chịu thua bất kỳ kẻ nào, nói chuyện mà không kẹp dao giấu kiếm, châm chọc mỉa mai là tốt lắm rồi.

Tai nhỏ của thiếu niên đã hồng một mảng, xoay đầu đi về phía trướ, đi rất nhanh.

Lộc Niệm đuổi theo, ríu rít hỏi, "Cậu vừa nói cái gì, tôi nghe lầm đúng không? Cậu có phải nói....."

Thiếu niên không nghe nổi nữa.

Tim đập rất nhanh, chỉ cảm thấy lỗ tai cũng nóng đến lợi hại, căn bản không thể khống chế được thân thể, cố gắng không phản ứng, cũng không rõ rốt cuộc úp mở cho ai xem.

Cậu rốt cuộc không thể nhịn được, cắn răng hỏi cô, " Cô không phải đang tìm đường sao?"

Lộc Niệm lúc này mới nhớ tới các cô hiện tại tới đi phòng học, hiện còn đang lạc đường, " Đúng rồi." Cô nói, " Mau chạy tới phòng học, bằng không sẽ bị muộn."

Vừa mới đem buồn bực trong lòng nói ra, vì thế cả người Lộc Niệm đều dễ chịu đi nhiều, cô chạy về đón Cố Nhã Ngôn, "Chúng ta cùng nhau đi thôi."

Tần Tự tự mình dẫn đường cho các cô.

Cố Nhã Ngôn còn chưa phản ứng lại, ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu niên, hỏi, "Các cậu quen biết từ đầu nha, thân thích của cậu sao?"

"Đẹp trai." Cô nhìn lén bóng dáng Tần Tự, lặng lẽ bám vào bên tai Lộc Niệm nói.

Cô gái nhỏ 13, 14 tuổi, đúng thời điểm bắt đầu mối tình đầu, tự nhiên cũng sẽ bắt đầu lưu ý bộ dáng thiếu niên.

Lộc Niệm thật ra là lần đầu tiên từ trong miệng người khác nghe loại khích lệ thế này, nhưng mà, cô ngây ra một lúc, thật nhanh lại thoải mái trở lại.

Người khác cũng có mắt, đương nhiên cũng nhìn ra, cô hy vọng càng nhiều người thích Tần Tự.

" Đúng vậy." Cô nói, " Khi còn nhỏ cậu ấy đã rất đẹp...."

Hai cô gái một đường ghé lỗ tai lặng lẽ nói.

Tần Tự đưa cô đến dưới lầu, " Lầu ba, trực tiếp lên cầu thang là có thể tới."

Thấy cậu khỏe mạnh, lại đem chuyện kia nói ra, tâm tình hiện tại của Lộc Niệm thực không tồi, thoải mái từ biệt cùng cậu.

Theo sau, nhiều người nhẹ nhàng đi vào phòng học.

Thiếu niên ở dưới lầu nghỉ chân, đột nhiên không kịp phòng ngừa, trên lầu dò ra một cái đầu nhỏ, vẫn tay xuống phía dưới," Buổi tối cậu có việc không? Cùng học luôn."

Lộc Niệm nghĩ, một lần cuối cùng, quả nhiên cô vẫn có chút không yên lòng về sinh hoạt hiện tại của cậu.

***

Hiện tại thời gian sau khi đi học của Tần Tự đều để làm thêm, tuổi tác cậu vẫn còn nhỏ, cũng rất thông minh, thời thơ ấu trải qua quá nhiều chuyện, trưởng thành sớm nên sớm biết cuộc đời, thả tâm tàn nhẫn, có vài giờ tính chất đặc biệt, xã hội hỗn tạp như thế nào, cậu không chọn, trên cơ bản có thể kiếm tiền, vất vả một chút, mệt một chút cũng không tính là gì, cái gì cũng đều làm qua.

Minh ca những năm gần đây làm võng cũng đã có chút tài, muốn đầu tư quản lý tài sản, toán tiểu học còn tính không ra, cũng đều là nhờ Tần Tự ở bên chuẩn bị, kết quả đầu tư so với ý muốn cũng không tồi, hiện tại thói quen của Minh ca cơ bản làm gì cũng đều phải tìm cậu nghe ý kiến một chút.

Cho nên nhiều lần như vậy, muốn duy trì kế sinh nhai của mình là không thành vấn đề.

Nhưng mà, cái giá phải trả chính là, mỗi đêm đều đi ngủ sau 12 giờ, cuối tuần hay nghỉ đông và nghỉ hè cũng chưa từng nghỉ quá nhiều, đừng có nói rảnh rang tới trường học tiết tự học buổi tối.

"Tần Tự, cậu có phải gạt tôi hay không, hiện giờ căn bản không ở lại?" Lộc Niệm đau đớn vô cùng.

Trước kia cậu đều không lừa cô.

Cô không biết Tần Tự đi ra ngoài làm gì để kiếm tiền, bởi vì biết tương lai chỗ nào phát triển, cô đặc biệt sợ đi theo chỗ ngầm, làm hoạt động trái pháp luật để kiếm tiền, cô nhớ rõ trong truyện gốc, sau khi thành niên Tần Tự trở nên rất đáng sợ, chỉ số thông minh của cậu quá cao, loại người này, một khi đã lộ rõ sự cực đoan, cũng so với người bình thường càng đáng sợ hơn.

" Chỉ làm công bình thường." Thiếu niên nhấp môi, " Không phải những việc đang nghĩ."

Lộc Niệm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lập tức lại nhắc tới, " Vậy cậu nói, cậu làm gì?"

Người bình thường buộc cậu nói như vậy, Tần Tự phỏng chừng đã sớm trở mặt, nhưng mà đối với cô, cậu cái gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể tiếp tục trầm mặc.

Hai người giằng co, một đôi nam nữ sóng vai nghênh ngang đi tới, nhìn ra so với cô lớn hơn một hai tuổi.

Lộc Niệm phát hiện nữ sinh kia vô cùng quen mắt.

Tô Thanh Du để tóc dài trong áo choàng, nhìn đã rất có hương vị thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, đứng bên cạnh cô ấy là nam sinh cao ráo xa lạ, khuôn mặt soái khí.

Cô ngây người, " Cô ấy như thế nào cũng ở đây....." Cô lẩm bẩm nói, mấy năm nay cô cũng quên mất nữ chủ còn tồn tại.

" Thính Nguyên." Lộc Niệm nghe được tiếng Tô Thanh Du cùng nam sinh bên cạnh nói chuyện, thanh âm ôn ôn nhuyễn nhuyễn, ở cùng với thành tích lần trước của Tần Tự.

Thính Nguyên..... Triệu Thính Nguyên.

Tên này rất quen tai, Lộc Niệm bỗng nhiên nhớ tới, còn không phải là tên nam chủ trong truyện sao, khó trách thoạt nhìn cảm tình hai người tốt như vậy, thì ra lúc này đã biết nhau?

Nhưng mà, bên ngoài Lộc Niệm cũng không thể quen biết hai người kia, bọn họ cũng không quen biết Lộc Niệm, khi Lộc Niệm cho rằng bọn họ đi qua, Tô Thanh Du kinh ngạc thấy, " Tần Tự?"

Triệu Thính Nguyên cũng nhìn về phía bên này, bọn họ thoạt nhìn đều thấy bộ dáng Tần Tự, thấy cậu đứng cùng với một cô gái, rõ ràng kinh ngạc.

Tần Tự cau mày, không có trả lời.

Lộc Niệm đối với vị nam chủ trong truyện này cũng khá hiểu biết, Triệu Thính Nguyên quả thực là người ôn tồn lễ độ, đối với người giàu mà nói, tính cách tốt, nhưng nói như thế nào nhỉ, tính cách hắn tốt, nhưng ngoài nó, cũng không có gì để dùng.

Chính là ý trên mặt chữ, không có sở trường gì đặc biệt, cũng không có năng lực gì hay ho.

Trước kia khi đọc sách Lộc Niệm còn phun tào nam chủ này, khuôn mẫu giả thiết cao phú soái, nhưng khi xem tới sự việc của anh ta trong sách, chỉ thể hiện ôn nhu cùng vô năng, toàn dựa vào một gương mặt bạch mã vương tử, soái khí và là nam chủ.

Lộc Niệm nhớ rõ, hình như anh ta có một em trai, trong truyện gốc Triệu gia đều dựa vào em trai anh ta mà khởi động, nhưng hai anh em bọn họ cũng không hòa thuận lắm, em trai anh ta còn vinh dự nhận được danh hiệu vai ác thứ hai toàn truyện.

Nhưng hiện tại Tô Thanh Du cùng Triệu Thính Nguyên ở trước mắt, còn đều là một lũ thiếu niên mới mười lăm tuổi.

Cô ngơ ngác nhìn Triệu Thính Nguyên, thu hút chú ý của anh ta.

" Em gái,là học sinh mới sao?" Triệu Thính Nguyên hơi cúi đầu, cùng cô cười chào hỏi, " Tới trường học tìm anh chị chơi?"

Lộc Niệm lớn lên hơi thấp, lại là một gương mặt còn chưa phát triển, nhìn đáng yêu vô cùng, so với tuổi thật còn trẻ hơn.

Thấy cô nhìn chăm chú với biểu tình quá mức đáng yêu, Triệu Thính Nguyên không nhịn được duỗi tay xoa nhẹ trên đỉnh đầu cô, Lộc Niệm rất kinh ngạc, trừ bỏ cha mẹ cùng người nhà, còn có Lục Dương thân thích ở ngoài, rất ít người làm ra loại cử chỉ này đối với cô, đừng nói là một nam sinh vừa mới gặp mặt.

Triệu Thính Nguyên thấy đôi mắt tròn xoe mở ra của cô, kinh ngạc nhìn anh ta, cũng ý thức được cmình có điểm không ổn, vội vàng thu tay lại, xin lỗi, " Nhà anh có đứa em trai, có thể do làm anh trai quá quen, nên hơi quen tay, thật xin lỗi."

Cô vờ như không để ý vậy, thấy anh ta thẳng thắn thành khẩn nói được, gật đầu,

" Không sao, hôm nay mới vừa khai giảng."

Triệu Thính Nguyên cười, " Em lớn lên lại còn đáng yêu, anh tưởng rằng là ai mang em gái đến đây đấy."

Lộc Niệm, "....." Cô chỉ có thể gượng cười một chút, không biết nên trả lời như thế nào, nhưng trời sinh cô một bộ miệng cười, thấy thế nào cũng ngọt như thế.

Cứ một hướng như vậy, người ngoài nhìn vào, hai người nhìn là thấy thân.

Sắc mặt Tần Tự thật sự không tốt, đặc biệt là khi Triệu Thính Nguyên duỗi tay đụng tới tóc cô.

Tác giả có lời muốn nói:

Tứ Tứ nhãi con:.... Tôi còn chưa có sờ đầu cô ấy.

Uống một chén dấm, ai kêu cậu mạnh miệng, nếu là thẳng thắn thành khẩn một chút thù sẽ khác nha. Nhãi con Tứ Tứ chơi rất tốt ha ha ha, về sau buộc cậu theo đuổi vợ, buộc cậu thổ lộ, lúc đó tận tình hưởng thụ, ngạo kiều thành liếm cẩu, sung sướng vô cùng.