Dưới cái nắng như thiêu như đốt của buổi trưa, Khương Lan ngồi trên xe gục đầu xuống, đích đến của bọn họ là thành phố Z, cả đi và về mất bốn giờ.

Khương Lan thầm nghĩ, có lẽ Với Vãn Thu không thích nhìn thấy cô cả ngày chỉ biết ngủ nên mới mang cô đi.

Đến đoàn phim đã là ba giờ.

Vừa tới đạo diễn Hàn Văn Chinh liền đến chào hỏi Với Vãn Thu, "Đã xem kịch bản rồi chứ? Có chuyện này muốn nói trước với cô, người thế thân bên này tay bị thương rồi."

Với Vãn Thu gật đầu.

Nói về độ chuyên nghiệp thì không ai so được với bà, dù chỉ là một nhân vật nhỏ, Với Vãn Thu cũng đặt hết tâm sức của mình vào.

Đây là bộ phim truyền hình đô thị, nữ chính là nghệ sĩ cello do Trịnh Tiêu Tiêu thủ vai tuy nhiên cô ấy không biết chơi đàn cello.

Diễn viên đóng thế lại bất ngờ bị thương ở tay, giờ muốn tìm thế thân cũng không kịp.

Hàn Văn Chinh muốn để Trịnh Tiêu Tiêu quay trước, đợi khi tìm được diễn viên thế thân mới thì lại quay bổ sung.

Vậy nên ông mới nói trước một tiếng, để tránh Với Vãn Thu không hài lòng.

Cũng không có gì to tát.

Cốt truyện của tập này là Với Vãn Thu - một nữ thương nhân mạnh mẽ và nam chính có hẹn tại nhà hàng để bàn chuyện hợp tác.

Lúc này vô tình gặp được nữ chính, nam chính bị nữ chính hấp dẫn ngay từ ánh mắt đầu tiên, anh nhìn nữ chính kéo đàn, mới nhớ lại vốn dĩ bọn họ đã sớm gặp qua.

Từ đó về sau nữ chính và nam chính liền đi lên con đường yêu đương đầy chong gai.

Với Vãn Thu: "Không sao."

Bà làm khách mời tập này cũng vì còn nợ Hàn Văn Chinh một cái ân tình.

Trịnh Tiêu Tiêu lúc này cũng đi lại đây, nhìn thấy camera đi theo phía sau Với Vãn Thu trong lòng liền hiểu rõ.

Đương nhiên cô cũng thấy Khương Lan, nhưng không có để tâm, cô hướng Với Vãn Thu ngọt ngào cười nói: "Cô Với, thực vinh hạnh vì được hợp tác cùng cô, em là fan của cô."

Hôm qua Trịnh Tiêu Tiêu mới biết, Với Vãn Thu thế mà có một đứa con trai lớn như vậy.

Cậu ấy vẫn còn là sinh viên, Weibo đều đào bới lên rồi.

Lục Di Trình rất tuấn tú, có mẹ là Với Vãn Thu, trong nhà lại có tiền, đúng là sinh ra ở vạch đích, thật hời cho Khương Lan.

Trịnh Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Khương Lan, so với Lục Di Trình, cô ta quá bình thường, tuy rằng cũng đẹp, nhưng không còn có gì tốt để so sánh, chính là một cô bé lọ lem.

Với Vãn Thu sao có thể thật sự coi cô ta làm con dâu!

Với Vãn Thu nói: "Ừ, tôi đi trang điểm đây."

Cho dù là khách mời, Với Vãn Thu cũng có phòng hóa trang riêng, bà mang theo trợ lý đi vào, Khương Lan không đi theo, cùng anh quay phim chờ ở bên ngoài.

Đợi khoảng mười lăm phút, đột nhiên phía sau truyền đến âm thanh, Khương Lan quay đầu nhìn lại, là Trịnh Tiêu Tiêu.

"Cái kia, cô là trợ lý của Cô Với sao, trợ lý của tôi mới đi ra ngoài, cô có thể giúp tôi một việc được không."

Khương Lan nghĩ dù sao cô cũng không có việc gì làm, liền muốn giúp đỡ: "Tôi có thể làm gì?"

Trịnh Tiêu Tiêu vẻ mặt áy náy, "Chính là cái đàn cello kia, có thể hay không giúp tôi đưa lại đây, còn có piano nằm ở vị trí không đúng lắm, đạo diễn Hàn nói không để ở nơi này."

Khương Lan từ nhỏ luyện cầm, đối với nhạc cụ trời sinh có sự yêu thích.

Cây đàn cello cũng không nặng nên cô đã giúp chuyển đến vị trí Trịnh Tiêu Tiêu chỉ định, piano thì quá lớn, cô chỉ có thể đi theo mấy nhân viên cùng di chuyển.

Với Vãn Thu từ phòng trang điểm đi ra vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này.

Khương Lan mặc váy cùng áo ngắn tay giúp mọi người vận chuyển đồ đạc, còn Trịnh Tiêu Tiêu ngồi ở một bên, trên đùi là tập kịch bản, như là không nhìn thấy, ở cùng người bên cạnh nói nói cười cười.

Cảnh này cô ta không có lời thoại, chỉ cần kéo đàn cello, cũng không phải thật sự đàn chỉ cần dùng bộ dáng như đang chơi đàn là được rồi.

Thấy Với Vãn Thu đi tới, Trịnh Tiêu Tiêu thu hồi tươi cười lập tức đứng lên, "Cô Với mặc bộ đồ này rất hợp.

Đúng rồi, em vừa nhờ trợ lý của cô giúp một chút, lát nữa em sẽ mời cô ấy uống trà sữa."

Với Vãn Thu đánh giá Trịnh Tiêu Tiêu một lát, sau đó quay đầu gọi Khương Lan, "Khương Lan cô lại đây, cô biết chơi đàn cello đúng không."

Khương Lan nghi hoặc gật đầu, cô biết chơi đàn cello Với Vãn Thu làm sao biết được?

Với Vãn Thu kéo Khương Lan đi đến trước mặt Hàn Văn Chinh.

"Hàn đạo, đây là bạn gái của con trai tôi - Khương Lan, nó biết chơi đàn cello, có thể cho nó thử làm thế thân xem sao."

Với Vãn Thu nói có thể, vậy nhất định là có thể, cho dù Khương Lan chơi không tốt, cũng không sao.

Hàn Văn Chinh cũng biết Với Vãn Thu đang ghi hình cho một chương trình tạp kỹ, không nói hai lời liền đồng ý, "Đàn cello ở đằng kia, Khương tiểu thư có thể điều chỉnh nó, lát nữa sẽ có chuyên viên hóa trang mang cô đi thay quần áo."

Nụ cười trên mặt Trịnh Tiêu Tiêu đều cứng lại rồi.

Đây là con dâu hào môn không được sủng ái? Với Vãn Thu rõ ràng đang nói chuyện giúp Khương Lan.

Trịnh Tiêu Tiêu trên mặt có chút không nhịn được, cô cũng là một tiểu hoa đán nổi tiếng, đã bị rớt hết mặt mũi như vậy.

Vậy mà không một ai quan tâm tới cô, toàn bộ đều vây quanh Với Vãn Thu.

Thực mau liền có chuyên viên hóa trang mang Khương Lan đi thay quần áo.

Nữ chính là một cô gái có gia cảnh xuống dốc lại lạc quan hướng về phía trước, cô mỗi đêm đều tới tiệm cơm Tây làm thêm ba bốn giờ, thù lao một đêm cũng được 600 tệ.

Khương Lan thay một bộ váy dài chấm đất màu champagne, cô không cao bằng Trịnh Tiêu Tiêu, cho nên lại đi thêm một đôi giày cao gót.

Diễn viên thế thân không lộ mặt nên không cần phải trang điểm, nhưng màu tóc của cô và Trịnh Tiêu Tiêu không giống nhau, chuyên viên hóa trang liền đem tóc cô bối lên.

Hàn Văn Chinh thấy Khương Lan so với Trịnh Tiêu Tiêu còn trắng hơn, nên yêu cầu bộ phận ánh sáng chỉnh lại tầng ánh sáng cho nhu hòa hơn.

Có thế thân, cảnh lần này liền không cần đến Trịnh Tiêu Tiêu.

Trời đã tối rồi, Khương Lan ngồi ở bên bể bơi trong nhà hàng, thử kéo đàn, âm điệu không chuẩn lắm, cô thuận tay điều chỉnh một chút, lại suy nghĩ tại sao Với Vãn Thu lại biết cô có thể chơi đàn cello? Hơn nữa..

tại sao nguyên thân học khoa nghệ thuật mà trên tay lại có vết chai?

Ca khúc phải thể hiện là《Moon River》, Hàn Văn Chinh tiến lại nói: "Khương tiểu thư, cô chỉ cần kéo cầm là được rồi, chờ khi quay xong, sẽ dựa theo tiền lương của diễn viên thế thân để trả cho cô."

Ánh mắt Khương Lan sáng lên, "Hả? Bao nhiêu ạ?"

Hàn Văn Chinh: "..

Một tập 400."

Con dâu Với Vãn Thu còn thiếu tiền sao?

Tới đây còn có thể tiền kiếm, Khương Lan rất vừa lòng, đạo diễn hô bắt đầu, Khương Lan bắt đầu kéo đàn.

Tiếng đàn trầm thấp phát ra, khách trong nhà hàng người thì ăn cơm, người thì nói chuyện.

Với Vãn Thu sắm vai nữ cường nhân vào tiệm cơm Tây, đi theo nhân viên tới trước mặt nam chính.

Hai người nói xong chính sự, nam chính nhìn về phương hướng Khương Lan, đây là lần đầu tiên hắn cùng nữ chính gặp lại sau nhiều năm.

Có tấm màn ngăn cách, hắn cũng không thể thấy rõ mặt nữ chính, nhưng nhìn bóng hình xinh đẹp ở phía sau bức rèm lại làm cho người ta mơ màng..