Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 63: Hương phu nhân đang trong thời cường thịnh

Bị hầu gia ôm như vậy, Hương Vũ cảm thấy không thoải mái. 

Lúc nằm ngủ luôn phải nằm ngửa một chỗ, thoải mái nổi sao? Bị giam cầm như thế thì ai mà thoải mái cho được? Gì mà nằm ở trong lồng ngực kiên cố của hầu gia sẽ cảm thấy an tâm yên ổn, tất cả đều là gạt người, là nói xạo, lồng ngực của nam nhân suy cho cùng cũng không thoải mái bằng chăn nệm. 

Đặc biệt là, trong lòng Hương Vũ còn đang băn khoăn về chuyện hầu gia muốn thưởng gì cho mình.

Hôm nay nàng đã nhờ Thu Nương mang trang sức của mình đi tìm người bán, mà hôm nay lại nhận được thêm phần thưởng kia, nàng cũng định trích ra một phần ra để đổi thành bạc thật, chỉ giữ lại vài món nữ trang tô điểm vẻ ngoài là được. 

Bằng cách này, nàng tự tính toán một chút, bản thân có không ít tài sản, ngay cả khi ngày nào đó thất sủng, bị đuổi ra ngoài, cuộc sống sẽ không quá khó khăn. 

Đương nhiên rồi, Hương Vũ tham lam nghĩ, nếu hầu gia có thể thưởng cho mình nhiều vàng bạc hơn nữa thì nàng sẽ càng cao hứng, ai lại chê bạc châm chích tay mình chứ, cho bao nhiêu nàng lấy bấy nhiêu, nàng hi vọng có nhiều hơn, nhiều hơn và nhiều hơn nữa... 

Cứ nghĩ như vậy, mi mắt nàng dần dần nặng trĩu, bất giác ngủ lúc nào không hay. 

Sau khi chìm vào giấc ngủ, nàng liền nằm mơ, mơ thấy rất nhiều giấc mộng đẹp, cuối cùng mơ thấy hầu gia tỉnh dậy, khỏi bệnh, tinh thần phấn chấn, uy phong lẫm liệt thưởng vàng bạc, nữ trang cho nàng, nàng cao hứng tới nỗi vừa cầm những thứ kia vừa cười, cười hạnh phúc đến mức hoa khắp bốn phương tựa như sắp nở rộ. 

Đang cười thì nghe thấy có thanh âm nói chuyện với hầu gia: "Mới vừa rồi nữ nhi nghe Vương quản sự nói, phụ thân đã dùng thuốc rồi à?" 

Nghe thấy giọng nói này, Hương Vũ chợt giật mình tỉnh lại. 

Đây chẳng phải ai khác mà chính là chủ nhân ngày xưa của nàng, Hoắc Nghênh Vân. 

Mộng đẹp chợt tỉnh, trở về hiện thực, nàng nghe thấy giọng nói này, lại phản ứng theo bản năng rằng mình vẫn là nô tỳ của Hoắc Nghênh Vân, nhất thời không biết nên làm sao cho phải. 

Đang vội vàng định đứng dậy, lại bị một đôi bàn tay mạnh mẽ đè lại. 

Nàng ngẩng đầu lên nhìn, là hầu gia. 

Hầu gia đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, lấy tay đè tay nàng lại, tỏ ý nàng không cần đứng dậy. 

Nàng không dám động đậy, cẩn trọng nhìn xung quanh, lúc này mới nhớ ra, hình như mình đã bị hầu gia ôm ngủ, bây giờ đang ngủ trên giường của hầu gia. 

Nàng nhìn hầu gia, không dám lên tiếng. 

Vẻ mặt hầu gia lại rất bình tĩnh, cũng không nhìn nàng mà lười biếng nói: "Uống rồi." 

Vì đang bệnh nên giọng hắn tự nhiên cũng khàn khàn trầm thấp, Hương Vũ ở trong màn gấm dựa sát vào người hầu gia, có thể cảm nhận được những rung động trong ngực hắn. 

Nàng khẽ cắn môi, có chút thẹn thùng lẫn túng quẫn, cũng không dám lên tiếng, ngưng thở bất động. 

Bên ngoài là Hoắc Nghênh Phong và Hoắc Nghênh Vân, hai người tới đây để thỉnh an hầu gia. 

Khi phụ thân bị bệnh, phận làm con tự nhiên phải ở bên cạnh phụng dưỡng, cho nên, sau khi hai người thỉnh an xong cũng không rời đi, cứ đứng như vậy, mặc cho hắn phân phó. 

Hương Vũ có chút không tự nhiên, nàng tưởng hai người hỏi thăm sức khỏe xong liền rời đi, kết quả căn bản người ta không đi, vậy nàng thì sao, nàng phải làm thế nào, cứ nằm trên giường hầu gia như vậy sao? 

Ngộ nhỡ người con cái này của hầu gia muốn tới hầu hạ ngài ấy rửa mặt hay gì đó, há chẳng phải sẽ càng lúng túng hơn sao?

Cứ khăng khăng vào đúng lúc này, bữa tối được đưa đến, liền nghe Hoắc Nghênh Vân phân phó nha hoàn bưng bữa tối dọn lên bàn, sau đó, nàng bước lên trước nói: "Phụ thân, để nữ nhi hầu người dùng bữa." 

Hoắc Nghênh Phong cũng giành, nói: "Phụ thân, nhi tử hầu người dùng bữa." 

Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh lãnh đạm, lười biếng nói: "Không cần, cứ để đó trước đi." 

Vừa nói hắn vừa đứng dậy, mở màn chướng. 

Hương Vũ kinh sợ, không ngờ hắn lại trực tiếp mở ra như thế, vậy chẳng phải tiểu thư và thiếu gia ở bên ngoài sẽ nhìn thấy nàng sao, thật là xấu hổ! 

Hoắc Quân Thanh cúi đầu xuống, tự nhiên nhìn thấy gò má nhẵn nhụi mềm mịn của tiểu nha hoàn lập tức đỏ bừng, đôi mắt trong veo hiện lên vẻ kinh hoảng luống cuống, trái lại giống như đang thẹn thùng e dè hệt nàng dâu mới gả không dám ra gặp người khác. 

Lòng hắn khẽ rung động, bất chợt nổi lên từng gợn sóng lăn tăn, thậm chí còn có ý muốn xoa xoa nàng. 

Có điều, rốt cuộc cả hai đứa con của hắn đều đang đứng bên giường, nên hắn cũng không nói gì. 

Mà bên ngoài màn gấm, Hoắc Nghênh Vân và Hoắc Nghênh Phong cũng rất kinh ngạc khi bất thình lình nhìn thấy Hương Vũ. 

Ánh mắt Hoắc Nghênh Phong đột nhiên thay đổi, trở nên khổ sở bất lực, lại âm thầm thở phào một hơi. 

Có thể nói, mấy ngày qua y vừa đau lòng vừa lo lắng. 

Đương nhiên y biết Hương Vũ chỉ là một tiểu nha hoàn bình thường, cũng không phải là người tham lam giàu sang quyền quý. Vả lại, nhớ tới mấy lần trước, Hương Vũ bị phụ thân nhốt trong tiểu viện, tự nhiên hắn bừng tỉnh, hiểu ra giờ đây Hương Vũ đi theo phụ thân, chẳng qua là bị phụ thân ép buộc mà thôi, nàng lấy đâu ra quyền tự quyết đây. 

Vì vậy, trong lòng y không hề trách Hương Vũ chút nào, ngược lại còn cảm thấy đau lòng thay Hương Vũ, vì nàng không thể làm chủ mọi chuyện. 

Nhưng người cưỡng chiếm Hương Vũ là phụ thân y, y có thể làm gì đây? Trong hết thảy mọi việc, đạo hiếu phải được đặt lên hàng đầu, phụ thân chính là phụ thân, cho dù phụ thân có làm gì đi chăng nữa, cho dù trong lòng y có bất mãn đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không nói ra chữ ‘không’. 

Vì vậy, mấy ngày qua y rất lo lắng cho Hương Vũ, rất sợ vì mình mà sẽ khiến phụ thân hiểu lầm Hương Vũ, từ đó lạnh nhạt với nàng. 

Một tiểu nha hoàn được cha nhận làm thiếp, cho dù bề ngoài nở mày nở mặt, được cưng chiều, nhưng lỡ một ngày nào đó bị thất sủng, thì cũng không hoàn toàn là chuyện tốt, đây chẳng phải là trù tính của tỷ tỷ y sao? 

Vì vậy, y lo lắng đến mức ban đêm không thể chớp mắt, muốn đến cầu kiến phụ thân, nhưng căn bản không gặp được người, ngược lại còn sầu đến khó chịu. 

Hôm nay cha bị bệnh, tất nhiên y rất lo lắng, vội vàng chạy tới, nghĩ đến việc muốn ở bên cạnh tận hiếu người. 

Ai ngờ lại nhìn thấy cảnh này. 

Lại thấy sau màn gấm, trên giường, nữ tử tóc đen như mực xõa tung trên bờ vai, mảnh mai mềm mượt, nhưng lại mang theo mấy phần e lệ quyến rũ, kỳ thực trông rất sạch sẽ động lòng người. 

Và nữ tử này, chính là Hương Vũ, lúc này thế mà nàng lại đang ngồi trên giường của cha y, không dùng não cũng biết chuyện gì đã xảy ra. 

Bất ngờ không kịp chuẩn bị tâm lý, Hoắc Nghênh Phong liền mặt đỏ tía tai, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nhìn. 

Bây giờ Hương Vũ đã là thiếp thân của cha, được thượng tịch, thế nào cũng là trưởng bối của y. 

Về phần Hoắc Nghênh Vân, sắc mặt nàng ta lại rất khó coi. 

Nàng ta không phải là đích nữ, có thể là thứ nữ, cũng có thể là con riêng, hôm nay thanh danh bị đàn áp, khiến nàng ta gần như không còn mặt mũi nào ra ngoài, trong lòng cảm thấy khó chịu, cơ hồ không thể nuốt trôi cơm. 

Trong lòng liền có chút oán trách phụ thân, lúc trước vì hai tỷ đệ nàng mà cha chưa từng đề cập đến chuyện này, tại sao đột nhiên lại nhắc tới, còn không phải là vì Hương Vũ kia sao? 

Chẳng qua chỉ là một ả nha hoàn nhỏ bé thôi mà, có đáng để cha thành ra như vậy hay không? 

Hay là Hương Vũ kia quá biết dụ dỗ, nên mới mê hoặc cha thành ra như vậy? 

Trong lòng nàng oán hận, hôm nay nghe tin phụ thân bị bệnh, nàng vội vàng chạy tới, vừa vào liền nhìn một lượt, Hương Vũ vẫn chưa tới, trong lòng lập tức vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng rốt cuộc Hương Vũ vẫn xuất thân từ nô tỳ, làm sao hiểu được chuyện này? Hôm nay cha bị bệnh nàng tới hầu hạ, nhân cơ hội nói vài lời, tất nhiên không thể thiếu được chuyện nói xấu Hương Vũ, từ đây khiến nàng ta bị thất sủng. 

Đây chỉ là tính toán theo ý Hoắc Nghênh Vân. 

Nhưng hiện tại, khi màn gấm được vén lên, một nữ tử xinh đẹp kiều mị bất ngờ xuất hiện ngay bên cạnh phụ thân! 

Vậy mà nàng ta lại đang ở trên giường phụ thân! 

Nhìn bộ dạng kia, khóe mắt còn chưa vơi nét uể oải ý xuân, vậy mà ngủ trên giường phụ thân. 

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hoắc Nghênh Vân quả thực là trợn mắt há mồm, trong lòng lại cảm thấy tức giận không thôi, một hồ mị tử như vậy, sao có thể ngủ trên giường phụ thân chứ? Thân phận nàng ta thì tính là cái gì, thế mà lại dám phách lối như vậy! 

Tiện tỳ, quả thật là tiện tỳ!

Hoắc Nghênh Vân tức giận đến mức tim co thắt nhức nhói, trong phút chốc lại nhớ tới một chuyện năm xưa. 

Khi đó nàng còn nhỏ, dẫn theo mấy tiểu nha hoàn thuộc hạ đi ngoại thành chơi tiết thanh minh, không ngờ lại gặp một ông cụ, lúc ấy ông cụ chỉ liếc nhìn một cái, thản nhiên nói với Hương Vũ, đây mới chính là quý nhân thực sự. 

Lúc đó, sắc mặt Hoắc Nghênh Vân xám xịt, sau đó Nguyệt Tinh và mấy nha hoàn của nàng vội vàng quát mắng ông lão thất lễ, nói đây mới là tiểu thư của hầu phủ chúng ta, không ngờ ông lão chỉ ngước mắt nhìn, căn bản không thèm để ý. 

Chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ thôi, cũng không ai để ý, sau này cũng sẽ quên, nhưng Hoắc Nghênh Vân lại không thể quên được. 

Mỗi lần nàng muốn đuổi Hương Vũ đi, đều không khỏi nhớ tới chuyện này, nên không dám để nàng ta đi. 

Nàng phải đặt Hương Vũ ngay trước mặt mình để giám sát, miễn lúc phát sinh chuyện gì không ngờ tới. 

Nhưng ai biết được, nàng ta lại dụ dỗ phụ thân ngay trước mắt mình! 

Nàng nhìn dáng vẻ õng ẹo kia của Hương Vũ, thấy nàng ta thẹn thùng nhìn phụ thân với vẻ mặt sợ hãi, mà phụ thân thì sao, người lại đưa tay lên khẽ chạm vào cánh tay Hương Vũ, thế mà còn có ý trấn an nàng ta. 

Trong lòng Hoắc Nghênh Vân như đang rỉ máu, vậy mà cha lại sủng ái ả tiện tỳ đó đến mức này! 

Đúng lúc này, Hoắc Quân Thanh đứng dậy chuẩn bị xuống giường. 

Hoắc Nghênh Phong vội vàng tiến lên cung kính muốn đỡ. 

Thấy vậy, dĩ nhiên Hoắc Nghênh Vân không thể tụt lại phía sau đệ đệ mình, tiến lên cũng muốn đỡ phụ thân. 

Hoắc Quân Thanh đương nhiên không cần một đôi con trai gái này đỡ, thật ra sau khi uống thuốc, ngủ một giấc thỏa thuê, thể lực đã khôi phục một chút, cơ thể cũng không cảm thấy quá đau mỏi nữa. 

Có điều, đã là cha thì lúc cần thiết vẫn phải có chút dáng vẻ của một người cha, nên hắn không nói gì, tùy ý để hai đứa con đỡ xuống giường, ngồi xuống bên cạnh. 

Nhìn thấy vậy, tự nhiên Hương Vũ cũng vội đi xuống. 

Ngay khi Hương Vũ đi tới, xung quanh Hoắc Quân Thanh bị vây bởi ba người, một đôi con trai con gái và một tiểu thiếp. 

Hoắc Quân Thanh ngồi vào chỗ của mình, nhìn đồ ăn trước mặt, màu sắc các món phong phú, liền nhạt giọng hỏi: "Hai người các con đã dùng bữa chưa?" 

Hoắc Nghênh Phong và Hoắc Nghênh Vân vội vàng cung kính đáp: "Phiền phụ thân lo lắng, đã dùng rồi ạ." 

Hoắc Quân Thanh gật đầu, liền phân phó Hương Vũ bên cạnh: "Sáng sớm nàng đã tới hầu hạ bản hầu đang bệnh, chắc hẳn còn chưa dùng bữa, ngồi xuống cùng nhau ăn đi." 

Hả? 

Hoắc Nghênh Phong thì không sao, nhưng khi Hoắc Nghênh Vân nghe thấy lời này, nhất thời cảm thấy không tự nhiên. 

Hương Vũ ngồi xuống, cùng dùng bữa với phụ thân? Vậy còn nàng thì sao? Bản thân nàng là con gái của cha, chẳng lẽ phải đứng bên cạnh hầu hạ sao? 

Cảnh tượng này dường như có chút kỳ cục? 

Hương Vũ cũng cảm thấy vậy, liền nhìn sang Hoắc Nghênh Vân và Hoắc Nghênh Phong bên cạnh. 

Nhưng mà, Hoắc Quân Thanh đâu để ý đến điều đó, trầm giọng nói: "Còn không ngồi xuống dùng bữa với bản hầu nữa?" 

Hương Vũ chỉ có thể vội vàng đáp: "Vâng." 

Lập tức cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa, tự ý ngồi xuống, sau khi ngồi xuống, trước tiên nàng cầm đũa hầu Hoắc Quân Thanh ăn. 

Vẻ mặt Hoắc Nghênh Vân cực kỳ khó chịu, mặt ửng đỏ, hoàn toàn không ngờ tới, có một ngày tiểu nha hoàn của nàng lại có thể ngồi xuống trước mặt nàng, nhưng lúc này nàng lại không thể nói đừng, chỉ đành nỗ lực nhẫn nhịn, cũng bước tới hầu hạ. 

Vừa hay trên bàn này có món cá sạo hấp, cá sạo rất ngon, là món Hoắc Quân Thanh thích, Hoắc Nghênh Vân đương nhiên biết điều này, liền gắp một ít hầu Hoắc Quân Thanh dùng. 

Còn Hương Vũ không nghĩ nhiều, đang bưng canh sữa hầu Hoắc Quân Thanh dùng. 

Một đũa cá, một bát canh cứ thế cùng lúc xuất hiện trước mắt. 

Hương Vũ bưng đến mới phát hiện Hoắc Nghênh Vân gắp cá tới, nhất thời tay nàng liền dừng lại ở đó, thu về không được mà không thu về cũng không xong.

Hoắc Nghênh Vân mím môi: "Phụ thân, ngày xưa không phải người nói rất thích cá sạo hấp sao, nếm thử mùi vị của món này xem thế nào?" 

Hoắc Nghênh Phong ở bên cạnh nói: "Hiện tại phụ thân đang bệnh, ăn đồ ăn ít dầu mỡ sẽ tốt hơn." 

Hoắc Nghênh Vân đang muốn nói gì đó, Hoắc Quân Thanh đã lấy canh sữa từ tay Hương Vũ, căn bản không thèm để ý đến món cá sạo của Hoắc Nghênh Vân.

Vẻ mặt Hoắc Nghênh Vân hơi cứng lại, ngượng ngùng thu đôi đũa về.

Hương Vũ biết mình đã khiến cho Hoắc Nghênh Vân khó chịu, thấy dáng vẻ kia của nàng ta, trong lòng nàng ít nhiều cũng cảm thấy có chút thống khoái, liền càng tỏ vẻ ân cần cung kính bên cạnh hầu hạ Hoắc Quân Thanh. 

Cuối cùng nàng cũng hiểu ra một chuyện, nếu hầu hạ Hoắc Quân Thanh tốt, nàng có thể hiên ngang ngẩng cao đầu trong cái nhà này mà không phải sợ ai nữa. 

Tình cờ nhìn thấy món khoai từ hấp ở bên cạnh, nhưng chưa lột lớp vỏ ngoài vì bên trong vỏ khoai từ có vị thuốc, nàng liền ân cần nói: "Hầu gia, thiếp giúp ngài lột vỏ khoai từ này nếm thử được không?" 

Hoắc Quân Thanh ung dung thong thả thưởng thức bát canh, liếc Hương Vũ một cái, nhưng lại nói: "Để Nghênh Vân lột đi." 

Hoắc Nghênh Vân nghe vậy, tự nhiên có chút tự đắc, nghĩ rằng phụ thân vẫn muốn nàng ta hầu hạ. 

Ai biết sau đó Hoắc Quân Thanh lại bổ sung thêm: "Trước tiên nàng cứ an tâm dùng bữa đi." 

Hoắc Nghênh Vân: "..." 

Hương Vũ nhìn sắc mặt khó coi của Hoắc Nghênh Vân, an phận ngồi xuống nói: "Vâng." 

Hương Vũ lập tức cùng dùng bữa với Hoắc Quân Thanh, Hoắc Nghênh Vân chỉ có thể ở bên cạnh lột vỏ khoai từ, Hoắc Nghênh Phong cũng phụ lột giúp. 

Hoắc Nghênh Phong thì không sao, y vốn không để tâm đến chuyện này, tuy rằng chuyện Hương Vũ đi theo cha y khiến lòng y khổ sở, nhưng nhìn thấy Hương Vũ sống khá tốt, chí ít cũng không đến nỗi quá lo lắng. 

Nhưng Hoắc Nghênh Vân thì khác. 

Thiên kim tiểu thư như nàng ta lại phải ở đây lột vỏ khoai từ, trong khi tiểu nha hoàn ngày xưa hầu hạ nàng ta lại ngồi bên cạnh dùng bữa với phụ thân, điều này quả thật khiến nàng ta không dám ngẩng cao đầu nhìn thẳng. 

Hai tỷ đệ lột vỏ một lúc, liền thấy trong mâm có đến bảy tám miếng khoai từ đã được cắt thành từng đoạn ngắn. 

Hương Vũ với tay lấy, chấm một ít mật ong trong đĩa nhỏ bên cạnh, hầu Hoắc Quân Thanh ăn. 

Hoắc Nghênh Vân thấy vậy, vội vàng nói: "Chờ đã, không thể chấm mật ong, từ trước đến giờ phụ thân chưa bao giờ thích ăn mấy thứ ngọt ngấy này." 

Hương Vũ có chút bất ngờ, ngước mi nhìn Hoắc Quân Thanh. 

Trước đó nàng từng đút mật ong cho hắn, trông hắn có vẻ cực kỳ thích, sao giờ lại không thích ăn đồ ngọt ngấy rồi? 

Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh lạnh nhạt: "Bản hầu xưa nay không ưa thích gì, mọi đồ ăn trên đời đều có thể ăn được." 

Vừa nói vừa lấy khoai từ mà Hương Vũ đã chấm mật ong lên ăn. 

Hoắc Nghênh Vân càng thêm lúng túng, mặt có chút ửng đỏ, ngồi ở chỗ đó, nói cũng không được mà không nói cũng không xong, chỉ có thể tiếp tục cầm khoai từ lên bóc vỏ. 

Hoắc Quân Thanh lại lệnh nói: "Khoai từ này chấm mật ong, mùi vị khá ngon, nàng cũng ăn thử đi." 

Hương Vũ khẽ giật mình, "nàng" trong lời hầu gia có phải là chỉ mình không? 

Nàng cũng nếm thử sao? 

Hoắc Quân Thanh lạnh lùng liếc nàng một cái: "Sao, không thích à?" 

Làm sao nàng dám không thích chứ! 

Lập tức lấy một miếng, cũng chấm mật ong vào ăn, quả nhiên mềm dẻo thơm ngọt, rất thích. 

Hóa ra khoai từ này không phải là loại khoai từ bình thường, mà là do ngoại tộc đặc biệt cống tới, đương nhiên mùi vị khác với khoai từ được trồng ở nước Đại Chiêu. Bằng không, chỉ với một củ khoai từ chấm mật ong tầm thường như vậy, sao có thể xuất hiện trên bàn thiện của Định Viễn hầu được chứ. 

Nàng mím môi cười: "Hầu gia, món này quả nhiên ăn rất ngon." 

Hoắc Quân Thanh: "Nếu đã vậy thì ăn nhiều một chút, bản hầu đã nói rồi, nàng có công chăm sóc ta bị bệnh, nhất định phải được trọng thưởng." 

Nói xong, hắn lệnh cho Hoắc Nghênh Vân: "Lột nhiều một chút." 

Nghe vậy, Hoắc Nghênh Vân liền ngây dại cả người. 

Cho dù bây giờ Hương Vũ hầu hạ phụ thân nàng, trở thành tiểu thiếp, nhưng nàng ta cũng chỉ đơn thuần là thiếp, cho dù nàng không phải là đích nữ đi chăng nữa, nhưng cũng đường đường là tiểu thư của hầu phủ.

Nàng hầu hạ phụ thân đang bệnh, đó là tận hiếu, là lẽ đương nhiên, còn ả Hương Vũ kia là cái thá gì mà cũng dám ăn khoai từ nàng lột vỏ? 

Có điều, nàng ta không dám nói ra lời này, chỉ có thể nghiến răng, nén cơn giận xuống, tiếp tục lột vỏ khoai từ cho Hương Vũ ăn. 

Thực ra Hoắc Quân Thanh cũng không ăn nhiều, tuy rằng trông đã khá hơn đôi chút, nhưng dù sao vẫn còn đang bệnh, ăn một ít liền không muốn ăn nữa. 

Thấy vậy, Hương Vũ vội đề nghị đỡ Hoắc Quân Thanh lên giường nghỉ ngơi. 

Hoắc Quân Thanh liếc nàng một cái, sắc mặt tối sầm lại, hiển nhiên là cực kỳ không vui. 

Thấy vậy, Hoắc Nghênh Vân vội nói: "Mới vừa dùng cơm xong, nên đi dạo bên ngoài một vòng cho tiêu thực." 

Đúng lúc này Vương quản sự đi vào, nghe được lời này, liền vội vàng ngăn cản: "Chuyện này không thể được, hiện tại hầu gia đang bệnh, cần phải tĩnh dưỡng, đại phu đã đặc biệt dặn dò như vậy." 

Hoắc Nghênh Vân: "..." 

Hương Vũ bước tới muốn đỡ Hoắc Quân Thanh lên giường. 

Ngược lại, lần này Hoắc Quân Thanh không nói gì, vậy mà còn rất nghe lời lên giường.

Bên này, Hương Vũ bắt đầu hầu hạ hắn súc miệng, ngồi xổm xuống giúp hắn cởi ủng, sau đó đứng dậy đắp chăn. 

Hoàn thành xong mọi việc, nàng nhìn thấy Hoắc Nghênh Phong và Hoắc Nghênh Vân vẫn còn đứng ở bên cạnh, liền nói: "Nếu không có chuyện gì, hay là tiểu thư và thiếu gia ra ngoài trước đi, hầu gia phải nghỉ ngơi." 

Sắc mặt Hoắc Nghênh Vân càng trở nên khó coi, nàng ta nhìn phụ thân muốn nói gì đó, Hoắc Nghênh Phong ở bên cạnh thấy vậy, liền vội vàng lên tiếng: "Phiền Hương phu nhân chiếu cố, chúng ta cáo từ trước, phụ thân, người tĩnh dưỡng cho khỏe, lát nữa con lại đến thỉnh an." 

Hoắc Nghênh Phong đã nói như vậy, Hoắc Nghênh Vân cũng khó mà nói được gì, chỉ có thể nhẫn nhịn lui đi. 

Sau khi ra ngoài, nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Nghênh Phong một cái: "Không phải đệ một lòng muốn nạp Hương Vũ làm thiếp sao, sao bây giờ thấy nàng ta đã là thiếp của phụ thân mà đệ còn muốn nịnh bợ nàng ta nữa, chẳng lẽ, đệ còn hy vọng một ngày nào đó phụ thân chán nàng ta, rồi tới lượt đệ nạp nàng ta làm thiếp à?"

Những lời này mang đầy ác ý, nhưng Hoắc Nghênh Phong vẫn cực kỳ bình tĩnh. 

Nếu trong lòng y có hận ý, mấy ngày nay gần như cũng tiêu tan hết rồi. 

Y nhàn nhạt liếc tỷ tỷ mình một cái: "Tỷ, ta khuyên tỷ nếu không có chuyện gì thì nên lo lắng cho bản thân tỷ thì hơn, bớt để mắt tới Hương Vũ đi. Bây giờ Hương Vũ được phụ thân sủng ái, tỷ cho rằng nếu tiếp tục hành xử như vậy, phụ thân còn đối đãi với tỷ như trước đây sao?" 

Hoắc Nghênh Vân khẽ giật mình, nhớ tới mọi lời nói và hành động hôm nay của phụ thân nàng, rõ ràng là có ý nâng đỡ Hương Vũ, hạ thấp nàng. 

Có phải là vì nàng tận lực nhắm vào Hương Vũ nên đã chọc giận phụ thân rồi không? 

Đang suy nghĩ lại nghe thấy Hoắc Nghênh Phong nói một câu nói khác: "Tỷ, hôm nay ta nghe được một tin tức." 

Hoắc Nghênh Vân: "Tin gì?" 

Hoắc Nghênh Phong: "Hình như Sở Đàm Vân sắp đính hôn." 

Hoắc Nghênh Vân lập tức siết chặt nắm tay mình: "Với ai cơ?" 

Hoắc Nghênh Phong: "Cái này sao ta biết được, tỷ tự thăm dò đi." 

Nói xong, liền thong dong rời đi. 

Hoắc Nghênh Vân vẫn đứng ở đó, chỉ cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài đều lạnh đến thấu xương, người đệ đệ này, thật sự vì Hương Vũ mà không màng một chút nào đến tình cảm tỷ đệ năm xưa! 

Khi Hoắc Nghênh Phong và Hoắc Nghênh Vân đi rồi, Hương Vũ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, thành thật mà nói, nàng luôn cảm thấy không thoải mái khi có hai người đó ở đây. 

Dẫu sao nàng vẫn là nha hoàn bên cạnh Hoắc Nghênh Vân. 

Hoắc Quân Thanh tự nhiên nhìn ra được, khinh thường lạnh lùng nói: "Nàng sợ bọn chúng sao?" 

Hương Vũ biết điều trả lời: "Không phải là sợ, chỉ có điều mấy năm qua thiếp đều quỳ gối trước tiểu thư, hành lễ với thiếu gia, hiện tại đột nhiên không cần nữa, rốt cuộc vẫn cảm thấy không tự nhiên?"

Trong lúc nàng nói, một sợi tóc tùy ý tuột ra khỏi tai nàng, trông nhu hòa tinh tế khiến người ta vừa lòng. 

Hoắc Quân Thanh trầm mặc nhìn nàng hồi lâu, giơ tay lên, giúp nàng sửa sang lại sợi tóc kia, mới nói: "Hiện tại nàng không phải vậy nữa, tội gì phải nhớ chuyện quá khứ, thiếp của bản hầu, cho dù chỉ là thiếp cũng không cần sợ hãi bất kỳ ai." 

Hương Vũ nghe xong, trái lại mím môi cười: "Đúng vậy, hầu gia, sau này thiếp nhất định sẽ nhớ kỹ những lời này, tuyệt đối không thể làm hầu gia mất mặt." 

Hoắc Quân Thanh thấy bộ dáng kia của nàng cũng lười nói gì. Vả lại, sau một lúc dày vò như vậy, quả thực hắn có chút mệt mỏi, lập tức nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa. 

Thấy vậy, Hương Vũ cũng không dám lên tiếng, liền ở bên cạnh chờ đợi. 

Nhưng Hoắc Quân Thanh lại đột nhiên mở mắt ra: "Đến đây, ngủ cùng bản hầu."

Hương Vũ liền nghe lời lên giường. 

Vừa lên giường liền bị Hoắc Quân Thanh bao vây trong ngực. 

Hoắc Quân Thanh ôm nữ tử nhuyễn ngọc ôn hương, lại vùi mặt vào tóc nàng, cật lực ngửi mùi hương trên người nàng một phen. 

Hương Vũ chỉ cảm thấy, hầu gia như vậy trông rất giống một con cún... 

Hoắc Quân Thanh ôm lấy nàng, cơn buồn ngủ ập đến, nhỏ giọng thầm thì: "Ngoan ngoãn nghe lời, bản hầu có..." 

Những lời này vừa được nói ra, Hương Vũ đột nhiên tỉnh táo lại, nàng nhớ tới lời hứa của hắn trước đó! 

Phần thưởng lần trước còn chưa nói tới, sao lần này lại tiếp nữa? Nhưng lần này không thể mất dạng nữa! 

Nàng vội vàng nói: "Hầu gia, ngài còn nhớ buổi trưa trước khi ngủ, ngài đã nói gì không?" 

Nghe giọng nàng có chút gấp gáp, đến mức khiến Hoắc Quân Thanh hơi tỉnh táo một chút: "Nói gì?" 

Hương Vũ cảm thấy có chút ủy khuất: "Lúc đó hầu gia nói, bảo thiếp đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn ngủ cùng lão nhân gia ngài, còn nói sẽ thưởng cho thiếp." 

Hoắc Quân Thanh hơi sửng sốt, trong lúc đầu óc hỗn độn, suy nghĩ một lúc, nhớ ra hình như quả thực có chuyện như vậy, lập tức nói: "Bản hầu nói thưởng, dĩ nhiên sẽ thưởng, nàng muốn cái gì?" 

Hương Vũ mừng thầm trong lòng: "Thiếp muốn gì, ngài đều sẽ cho sao?" 

Hoắc Quân Thanh: "Đó là đương nhiên." 

Lòng Hương Vũ miên man bất định, nàng muốn nói thẳng là cho thiếp vàng bạc là được, nhưng lại có chút ngượng ngùng. 

Thân là thê thiếp của hầu gia, nàng không thể quá mức dung tục được. 

Sau khi nghĩ tới nghĩ lui một hồi, cuối cùng nàng nói: "Trước đó, hầu gia ôm thiếp thân nói câu kia, thiếp thân khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều. Ai biết sau khi ngủ, lại nằm mơ thấy một giấc mộng.” 

Hoắc Quân Thanh: "Đã là mộng, vậy có lẽ là ngày nghĩ nên đêm mới mơ. Nói một chút xem nàng mơ thấy cái gì?" 

Hương Vũ quyết định kín đáo một chút, liền nói: "Thiếp mơ thấy xung quanh toàn là vàng, sáng rực rỡ, sáng đến nỗi không thể mở mắt." 

Hoắc Quân Thanh nghe vậy nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ ôn nhu, hắn cười xoa xoa đầu nàng: "Được, chờ bản hầu khỏi bệnh, sẽ để nàng được như ý nguyện."

Hương Vũ vui mừng khôn xiết, hầu gia thế mà lại hào phóng như vậy? 

Nàng không cần núi vàng núi bạc, chỉ cần cho nàng nhiều một chút, để nàng có thể mua thêm cửa hàng ruộng tốt là được! 

Vì vậy, sau khi Hoắc Quân Thanh ngủ, Hương Vũ vẫn không tài nào chợp mắt được, nằm đó đắn đo suy nghĩ, cân nhắc xem nên làm như thế nào với phần thưởng mà hầu gia ban cho mình, nhất thời kích động đến mức len lén chui ra từ trong ngực hầu gia, xuống giường, chuẩn bị trở về thúc giục Thu Nương một chút. 

Thế nào cũng phải bảo bà ấy mau chóng làm giúp mình, nàng muốn mua cửa hàng ruộng tốt! 

Ai biết ngay khi vừa ra ngoài, liền thấy Vương quản sự và Vương Nhị Cẩu. 

Ánh mắt Vương quản sự nhìn Hương Vũ hệt như đang nhìn Bồ Tát sống, mặt đầy vẻ tươi cười, cúi đầu khom lưng.

Vương Nhị Cẩu đứng đó, lâng lâng nhìn Hương Vũ. 

Hắn cảm thấy nữ nhân trước mặt này là Hương Vũ, mà tựa như lại không phải Hương Vũ. Bởi vì khí tức quanh người nàng tản ra, hoàn toàn bất đồng với tiểu nha hoàn năm xưa, mơ hồ có loại khí chất ung dung, nhìn thế nào cũng đều giống như tiểu thư được nuôi trong khuê các. 

Vương Nhị Cẩu nhìn Hương Vũ trước mặt, vành mắt đỏ hoe, trong khoảng thời gian này hắn cũng rất đau khổ, trong lòng luôn cảm thấy, nếu lúc đó hắn cưới Hương Vũ, có lẽ sẽ không đến nỗi như vậy. 

Nhưng bây giờ nhìn một Hương Vũ như thế này, cũng coi như hoàn toàn chết tâm rồi. 

Hương Vũ trước mặt, tuyệt đối không phải là người mà hắn có thể kết duyên. 

Dĩ nhiên Hương Vũ cũng cảm nhận được ánh mắt của Vương Nhị Cẩu, nhưng mắt nàng vẫn nhìn thẳng, giả bộ như không thấy. 

Bây giờ nàng đã hiểu, những người đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ, hôm nay nàng đi con đường mà trước đó chưa bao giờ nghĩ tới, vậy thì không có cơ hội quay đầu.

Về phần những quá khứ kia, nàng chỉ có thể coi như đã quên. 

Hương Vũ đi rồi, Vương Nhị Cẩu vẫn còn ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nàng, Vương quản sự ở bên cạnh ho khan một tiếng: "Được rồi, đừng nhìn nữa!"

Vương Nhị Cẩu liếc cha mình một cái. 

Vương quản sự thở dài, tất nhiên ông biết trong lòng nhi tử đang oán trách mình. 

Nhưng hiển nhiên hầu gia đã sớm nhìn trúng tiểu Hương Vũ kia, đứa con trai ngu ngốc của ông lại muốn chiếm nữ nhân của hầu gia, có thể sao? 

Hơn nữa, Hương Vũ trông tuyệt sắc như vậy, không phải là kiểu người mà bọn họ có thể cưới được? Bây giờ Hương Vũ gả cho hầu gia trở thành Hương phu nhân, thì càng không nên để nhi tử có thể vọng tưởng. 

Cho nên sau khi ông thở dài một hơi, rốt cục nói: "Con nên sớm quên đi, nếu còn như vậy nữa, trước tiên cha chỉ có thể đưa con ra ngoài, đưa đến trang viện bên ngoài." 

Nếu điều này còn tiếp diễn, hầu gia thấy được sao có thể không tức giận đây? 

Phải biết rằng bây giờ Hương Vũ chính là người được hầu gia yêu thương hết mực! 

Không đề cập đến chuyện này, chỉ cần nói đến cái túi thơm trên người hầu gia, vừa nhìn một cái là biết xuất xứ từ tay Hương Vũ.

Trước đó, hầu gia tuyệt nhiên chưa bao giờ yêu thích những thứ đó, nhưng nay chỉ vì Hương Vũ làm ra mà lại cũng bắt đầu đeo. 

Một nam nhân chỉ vì một nữ tử mà có thể làm đến bước đường này, dựa theo quan sát của Vương quản sự, chỉ e tiền đồ của Hương Vũ không đơn thuần chỉ là một tiểu thiếp.

Hương Vũ vội vã đi về viện của nàng, việc trước tiên nàng làm là ăn một bữa thật thoải mái. Mặc dù ở chỗ hầu gia cũng có thể ăn, nhưng nàng luôn cảm thấy không được thoải mái cho lắm. 

Ăn uống no nê xong, nàng mới cảm thấy thư thái, sau lại hỏi Thu Nương về chuyện cửa hàng, nhưng Thu Nương nói: "Hôm nay ta kiếm cớ ra ngoài phủ, gặp được cháu trai ta, nó nói, hôm nay có một cửa hàng có sẵn hương liệu. Cửa hàng kia vốn làm ăn không tệ, chẳng qua là con trai chủ tiệm giành được một chức quan nhỏ, chủ cửa hàng định cầm tiệm đi, giữ lại một ít tiền mặt, sau đó đi theo con trai hưởng phúc”. 

Hương Vũ nghe vậy dĩ nhiên cảm thấy rất tốt: "Đây là phúc khí của người ta. Chúng ta quản lý cửa hàng này, ít nhiều cũng có thể nhiễm được một chút phúc phận!" 

Khi Thu Nương ở bên cạnh nghe thấy điều này, trong lòng lại thầm nghĩ, cô nương nói điều này mà đâu biết được, thật ra thì tương lai nàng rất có phúc, loại phúc khí này không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được! Có điều, rốt cuộc bà không nói lời này ra, sợ sẽ hù dọa nàng, chỉ cười nói: "Nếu đã vậy, việc này cũng không nên chậm trễ nữa, ta phải đi nói lại gấp." 

Đương nhiên Hương Vũ không có ý kiến, trong chốc lát thúc giục Thu Nương đi làm, còn mình thì uống một hớp nước xong, liền vội vàng quay lại viện hầu gia. 

Lúc đến nơi liền thấy Vương quản sự đang vò đầu bứt tai, ông vừa thấy Hương Vũ tới đến thì vui mừng khôn xiết: "Hương phu nhân, người tới rồi, hầu gia tỉnh dậy không thấy người, đang tức giận đó! Người mau đi vào dỗ dành ngài ấy đi!”

Dỗ dành? 

Hầu gia đang đợi nàng đến dỗ dành sao? 

Hương Vũ vừa buồn cười vừa cảm thấy bất lực, rốt cuộc đành gác tâm tư trong lòng sang một bên, vội vàng vào phòng, chuẩn bị dỗ dành hầu gia.