Được hay không được 2

Cô rất thích những công việc tay chân, cô nhi viện sẽ dạy họ làm những chuyện mình có thể làm được, trong thời gian nghỉ hè, cô còn làm ra được rất nhiều thứ thú vị mang đi bán nữa.

Nhưng đây là lần đầu tiên cô làm giày, may là “bản thân” mình ghi nhớ, đầu chưa theo kịp nhưng tay chân đã bắt đầu làm rồi.

Lúc cô làm việc thì rất tập trung, Đường Văn Sinh quay về đứng ngoài cửa một lúc lâu cô không hề phát hiện, Triệu Thiên đứng ngoài cửa nhìn cảnh tượng này thì cảm thấy rất buồn cười, lúc vợ anh ta cầm rổ tre về anh ta đã kéo cô vào trong nhà ngay: “Nhìn gì mà nhìn!”

Cũng chính âm thanh này đã khiến Phong Nguyệt Ánh đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình hoàn hồn lại, cô ngẩng đầu lên, một cơn đau truyền đến cổ khiến cô không nhịn được chậc một tiếng.

“Cúi đầu lâu quá rồi.” Đường Văn Sinh đưa tay đặt lên cổ cô, nhẹ nhàng xoa bóp.

Điều này khiến cả người Phong Ánh Nguyệt cứng đờ, nhưng đối phương lại có ý tốt, cô cũng không tiện bảo đối phương buông tay được nên chỉ đành sau khi đỡ hơn được chút thì vội vàng nói: “Được rồi được rồi.”

Đường Văn Sinh thu tay về, thấy cô bỏ kim chỉ trên một chiếc ghế gỗ nhỏ nên đã vào nhà tìm một cái rổ mang ra cho cô, trong đó có một số đê và vải vụn.

“Đây là những thứ trước đây anh dùng.” Đường Văn Sinh bỏ chiếc rổ bên cạnh chân cô.

Đôi mắt Phong Ánh Nguyệt sáng lên, cứ nhìn chằm chằm vào đó.

Đường Văn Sinh thấy mình không giúp được gì nên đã lấy một quyển sách từ trên kệ gỗ xuống, ngồi bên còn lại của cửa đọc sách.

Chị dâu Triệu ra ngoài lấy đồ thì bắt gặp ngay cảnh này, cô ấy mím môi lấy đồ xong thì vào phòng, tiện tay đóng cửa phòng lại.

Nhà cửa họ không có vách ngăn, chỉ là một căn nhà có thể nhìn suốt từ ngoài vào trong, cô ta thấp giọng đi hỏi Triệu Thiên đang nằm trên giường: “Bên ngoài đều nói cậu ấy không được? Em nghĩ trước đây cậu ấy không muốn xem mắt em họ em chính là vì khinh thường xuất thân của em họ em!” Cái gì mà không được, cưới được một người vợ xinh đẹp về thì nhìn đâu cũng được cả!

Triệu Thiên nghe vậy thì bất lực nói: “Em họ em xuất thân thế nào? Không phải cũng giống như anh chị em của em sao? Hơn nữa mối hôn sự này là do chú Đường làm chủ quyết định, chắc chắn nhà gái người ta đã biết tình hình của Văn Sinh nhưng cũng đồng ý cho gả qua đây đấy thôi.”

Thật ra anh ta cũng không biết rốt cuộc Đường Văn Sinh có được hay không, năm đó bỗng nhiên Đường Văn Sinh kết hôn, lúc đó họ vẫn còn là học trò trong nhà máy sản xuất giấy, chỉ có tư cách ở trong ký túc xá, không được phân nhà riêng.

Sau khi kết hôn cũng không thể đưa người nhà vào ở trong ký túc xá, nhưng vào các chuyến thăm thường ngày, Kiều Tư Vũ kia cũng không đến lần nào, luôn ở trong nhà của Đường Văn Sinh, sau đó Nguyên Đản đã ra đời.

Sau đó nữa không biết thế nào mà hai người lại ly hôn, số người ly hôn vào đầu năm không nhiều, quả thật là khiến cả nhà máy sản xuất giấy chấn động.

Lãnh đạo đơn vị còn gọi cả hai người đến khuyên ngăn, lúc đó Kiều Tư Vũ vừa khóc vừa nói mình sống rất khổ.

Sau đó cũng ly hôn, có người biết được lý do ly hôn từ chỗ Kiều Tư Vũ là do phương diện đó của Đường Văn Sinh không được nên đã xảy ra vấn đề. Sau đó lời đồn truyền đi càng ngày càng xa, nhưng Đường Văn Sinh lại chưa từng giải thích.

Đương nhiên cũng không có tên ngốc nào đứng trước mặt người ta hỏi: Nghe vợ trước của anh nói anh không được, có phải anh không được thật không?

Nhưng cũng có người đến ký túc xá tặng phương thuốc cổ truyền lại cho Đường Văn Sinh, Triệu Thiên thấy Đường Văn Sinh đốt nó không chỉ một lần.

“Em và em họ em luôn cảm thấy cơ thể của cậu ấy không vấn đề gì nên muốn cược một lần, em nói cho anh biết.”

Biểu hiện của Triệu Thiên hơi nghiêm túc: “Nếu như thật sự gả qua đó rồi phát hiện có gì đó không đúng, em họ em có oán trách anh không thì anh không biết, nhưng chắc chắn bố mẹ của em ấy sẽ hận anh thấu xương!”

Chị dâu Triệu nghe vậy thì há hốc mồm nhưng lại không biết nên nói gì, bởi vì đúng thật họ muốn cược một lần, ai cũng biết người nói Đường Văn Sinh không được là vợ trước của anh, nếu không được thật thì làm sao có con đây?

Vì thế nên họ mới muốn cược một lần.