Xuyên Thành Ma Tôn Sau Ta Thành Đoàn Sủng

Chương 1: 1 Đệ Tử Chắc Chắn Sẽ Chữa Khỏi Cho Sư Tôn

Triều Văn Đã Hẹo:【 chân của sư tôn rốt cuộc khi nào mới có thể lành vậy? Tui thật sự muốn biết 】

Triều Văn Đã Hẹo: 【 buồn ghê......!Rốt cuộc thì tui cũng không cơ hội thấy được 】

Đôi tay Văn Triều run rẩy gõ bình luận, giống như việc cầm điện thoại để đánh chữ đã hao hết sức lực cuối cùng của cậu, ý thức bỗng dần trở nên mơ hồ, cảnh tượng xung quanh tối sầm đi, có một loại cảm giác vi diệu không chân thật.

Đây là khu bình luận một bộ tiểu thuyết tu chân tên là "Người Bất Tử Bị Lãng Quên", bộ tiểu thuyết cậu này đã theo dõi suốt một năm rưỡi, hiện giờ vẫn chưa có kết thúc.

"Sư tôn" mà cậu nhắc tới chính là nhân vật chính trong tiểu thuyết, tên Yến Lâm tức "Thanh Nhai Tiên Tôn".

Là mỹ nhân lạnh lùng, phong thái cao thượng, tài giỏi hơn người.

Với giá trị nhan sắc cao tựa tiên giáng trần và mị lực quyến rũ, y thành công thu hút được một lượng lớn mấy con cún mê đam mê sắc đẹp, trong đó có Văn Triều.

Đáng tiếc chính là, sư tôn sinh ra tuyệt sắc, nhưng lại mắc hàn chứng mãi không khỏi, sau lại vì đại đồ đệ Văn Phong Minh nhập ma mà bản thân y trọng thương nghiêm trọng, bị lửa ma thiêu đốt khiến kinh mạch ở hai chân y bỏng rát, không thể đứng lên nổi.

Tuy rằng tác giả hứa hẹn chân sư tôn nhất định sẽ khỏi, nhưng thời điểm chân y bị thương là chương 50 của tiểu thuyết, hiện tại đã đến 500 chương, bất luận thế nào cũng không có dấu hiệu là sẽ tốt lên.

Vì thế, mỗi ngày nhìn xem chân của sư tôn có tốt lên không đã thành chấp niệm để cậu tồn tại trong suốt một năm rưỡi qua, cũng là thú vui duy nhất trong phòng bệnh tẻ nhạt này.

Nhưng ngày hôm nay, cậu rốt cuộc kiên trì không nổi nữa.

Bởi vì cậu bị suy đa tạng(*) vô cùng nghiêm trọng, bác sĩ dù có thể xoay chuyển được trời đất thì cũng phải lắc đầu bất lực.

Văn Triều dùng sức chớp chớp mắt, cố gắng chống đỡ một hơi cuối, đem số tiền 2.000 tệ còn sót lại trong tài khoản mà gửi tặng cho truyện "Người Bất Tử Bị Lãng Quên".

Khu bình luân của bộ tiểu thuyết vẫn luôn hoạt động sổi nổi, rất mau đã có một số độc giả đã nhận ra điều kì quái ở bình luận của cậu, liền bình luận trả lời:

【 sao vậy người anh em? Cậu định drop truyện sao? 】

【 sao cậu lại gửi tặng nhiều tiền vậy, không phải là có chuyện gì đi?】

【 cậu có khỏe không? 】

Nhưng mà Văn Triều đã không còn sức lực, cậu nhắm mắt lại, điện thoại trong tay cậu trượt xuống, theo giường bệnh mà rơi trên mặt đất, màn hình điện thoại vỡ nát tựa như mạng nhện.

Máy đo nhịp tim của cậu phát ra âm thanh chói tai.

Văn Triều bẩm sinh mắc một căn bệnh suy giảm hệ miễn dịch vô cùng hiếm gặp, khiến hệ thống miễn dịch của cơ thể trở nên vô dụng, không có khả năng chống lại các loại vi khuẩn, muốn sống chỉ có thể sống trong môi trường vô trùng.

Mà bố mẹ ruột cậu lại không có đủ tiền để chữa trị, nên vừa sinh ra liền đem cậu vứt bỏ.

Sau đó cậu được một viện phúc lợi nhận nuôi, từ tiền quyên góp của xã hội, cậu đã có thể sống tiếp nhờ việc được ghép xương tủy, thuận lợi mà lớn lên.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cậu tìm được một công việc với mức lương ổn định, có thể coi như sự nghiệp thành công.

Nhưng trước giông bão là bầu trời bình yên.

Có lẽ là bởi vì cậu liều mạng làm việc, mà một năm rưỡi trước kia, chứng suy giảm hệ miễn dịch bỗng nhiên trở lại -- giờ đây, rốt cuộc không ai có thể cứu cậu.

Ở bệnh viện lâu như vậy, tiền tiết kiệm của cậu cũng dần hết.

Nửa tháng trước, cậu đã quyên góp một nửa số tiền mình còn cho viện phúc lợi đã nuôi lớn mình, còn 2.000 tệ sót lại coi như tiền thuốc men, nhưng cậu biết mình sắp không xong, liền gửi tặng hết cho "Người Bất Tử Bị Lãng Quên".

Mỗi khi nhìn đến tác giả miêu tả sư tôn bởi vì chân mang trọng thương đi đứng không tốt, thức trắng đêm vì đau đớn hành hạ, dù ho ra máu nhưng vẫn nhìn ngắm nhìn nơi dãy núi xa xa, cậu giống như......!Thấy được chính mình vậy.

Trong khoảng thời gian nằm viện này, cậu giống như một con chim bị giam cầm nơi lồng sắt.

Không ngày nào cậu ngừng mong muốn mình được tự do, cất đôi cánh nhỏ bay lên bầu trời trong xanh, tham lam mà ngắm nhìn thế giới bên ngoài.

Cô y tá đứng ở bên cạnh hốc mắt đỏ hoe, vội vàng tông cửa xông ra: "Bác sĩ, bác sĩ!"

Hiện trên àn hình di động đã vỡ nát là một bình luận vẫn chưa viết xong, cũng không thể gửi đi:

【 tui không còn sống được nữa, chỉ hy vọng sư tôn......】

Chỉ hi vọng sư tôn......!Có thể khỏe lên.

Âm thanh ồn ào bên tai, Văn Triều đại khái cảm thấy mình đã chết, cậu như hòa mình vào bóng tối vô tận, cơ thể nhẹ tựa lông hồng.

Vẫn là không cam lòng.

Cậu rõ ràng là chưa sống đủ.

Còn không chưa thể nhìn thấy chân sư tôn rốt cuộc khỏe lên không.

Nếu có thể sống lại một đời, cậu chỉ cầu có một cơ thể thật khỏe mạnh.

Bỗng nhiên, bên tai cậu hình như có một đạo thanh âm vang lên: "Muốn đi xem thế giới bên ngoài sao?"

Văn Triều theo bản năng trả lời: Đúng.

"Muốn một cơ thể khỏe mạnh sao?"

Đúng.

"Dù đó là một thế giới đầy rẫy dã tâm độc ác, dù ngươi sẽ trở thành một Ma Tôn với tội ác đầy trời, dù tự tay phế đi hai chân của sư tôn mình, cũng không thành vấn đề sao?"

Ủa?

Không đợi cậu phản ứng lại, thanh âm kia lại nói: "Vậy thì đi thôi."

Văn Triều:???

Từ từ, cậu còn chưa có đồng ý.

Đụ má!

Đáng tiếc, không để cậu có cơ hội cự tuyệt, cơ thể liền cảm thấy một cỗ trọng lượng cường đại, sau đó là tiếng gió rít gào.

Cơn gió này lạnh quá, tựa như nó đến từ nơi núi tuyết ngàn năm, cắt thẳng vào vào da thịt của những con người nhỏ bé.

Văn Triều không khỏi rùng mình vì lạnh, nhờ đó mà cậu dần thanh tỉnh lại.

Bốn phía đều là một mảnh đen nhánh, hẳn là buổi tối đi, trước khi cậu kịp nhìn rõ cái gì thì một giọng nói trầm thấp truyền vào tai cậu.

Ngay sau đó, là ập vào mặt là mùi máu tươi tanh tưởi.

Văn Triều cau mày, hoàn toàn không rõ tình huống hiện tại.

Chờ đôi mắt dần thích ứng với bóng tối, cậu rốt cuộc cũng thấy rõ cảnh tượng trước mắt.

Cách cậu mười bước chân, là một người nằm trên mặt đất, bạch y nhiễm máu, tóc đen tán loạn, nhưng mặc dù vậy, cũng không mất đi khí chất lạnh lùng không nhiễm hạt bụi trần trên người y.

Tim Văn Triều không ngừng đập loạn nhịp-- không biết nguyên do là gì, cậu thế mà cảm thấy người này rất giống vai chính Yến Lâm trong tiểu thuyết "Người Bất Tử Bị Lãng Quên".

Ngay sau đó cậu lại tự giễu chính mình, thầm nghĩ bản thân mình đã đã chết, thế mà vẫn còn nhớ thương sư tôn.

Hiện tại đây là cái gì, ảo giác sao?

Cũng thật chân thật.

Nhưng mà ngay sau đó, người nọ đột nhiên động đậy, trong tầm tay là một chiếc đèn đá, y cố gắng chống đỡ đứng dậy, nhưng lại không thể thành công.

Y tựa hồ như đang cố gắng hết sức kìm chê cơn đau, tay y nhịn không được được mà có chút run, miệng thở dốc vài cái.

Ngẩng đầu hướng phía Văn Triều đang đứng mà nhìn cậu, đôi mắt tựa như phát sáng trong đêm, môi mỏng rung rung, thấp giọng nói:"Nghiệt đồ...!Lại đây."

Văn Triều ngẩn người.

Đây là......!đang kêu cậu sao?

Cậu theo bản năng mà vươn tay, giống như muốn giúp người kia dậy, nhưng lại thấy chính tay mình đầy máu tươi.

Nhiều máu như vậy......

Này là hắc y, còn có thêu những sợi chỉ vàng trên đó.

Đầu Văn Triều như muốn nổ tung-- không phải ảo giác sao?

Người nọ gọi cậu "Nghiệt đồ", y thật sự là Yến Lâm? Còn người mặc hắc y này, chính là tên đệ tử nhập ma, hay sau này là Ma tôn Văn Phong Minh sao?

Nơi này thật sự là......!Thế giới trong tiểu thuyết "Người Bất Tử Bị Lãng Quên"?

Cậu đã chết, sau đó xuyên thư?

Văn Triều thở dốc vì kinh ngạc, nhất thời tinh thần có chút hoảng hốt, xem ra thanh âm kia cũng không có lừa cậu.

Cậu thật sự xuyên thành tên Ma Tôn tội ác tày trời, kẻ tự tay làm bị thương sư tôn của hắn, Yến Lâm.

Này......

Thật đúng là......

Thật tuyệt vời!

Nếu cậu nhớ không lầm, hiện tại diễn biến cốt truyện đang là buổi tối lúc "hắn" vừa mới nhập ma, sau khi "hắn" làm trọng thương sư tôn, liền muốn bỏ trốn.

Lại bị tiểu sư đệ ngăn cản, "hắn" đem sư đệ một chưởng đánh bay, trên đường lại đả thương một số đệ tử khác.

Cuối cùng sau khi lẩn trốn khỏi núi, "hắn" lấy được nội đan của đại yêu ở thị trấn.

Tình trạng hiện tại, hắn vừa mới hoàn thành bước đầu tiên.

Tới kịp, hết thảy đều còn kịp!

Cái thanh âm kia cũng quá coi thường cậu, chỉ cần có thể sống sót, cậu cái gì cũng đều nguyện ý làm!

Xuyên thành Ma Tôn thì sao chứ, thế giới đối cậu tràn ngập ác ý thì sao chứ, chỉ cần cậu có thể sống sót, mấy việc này có vấn đề gì đâu?

Huống chi......!Nơi này cậu còn có sư tôn.

Sau hơn một năm rưỡi khổ đau và kiên trì chống đỡ trong phòng bệnh, cậu đã được nhìn thấy sư tôn.

Thời điểm đọc sách, cậu đã từng vô số lần tưởng tượng bộ dáng của y, nhưng lần nào cũng cảm thấy mặt y thật mơ mơ hồ hồ.

Mà hôm nay, cậu lại chính mắt......!Gặp được y.

Còn muốn nhìn đến gần để nhìn lại rõ ràng một chút......

Văn Triều chưa nghĩ xong thì thân thể đã di chuyển vô điều kiện, nhanh chóng tiến lên: "Sư tôn!"

Nhưng mà đúng lúc này, từ đan điền đột nhiên truyền đến một trận đau đơn kịch liệt, cơ hồ muốn đem cả người cậu xé thành hai nửa, cậu tức khắc trước mắt biến thành màu đen, đầu gối mềm nhũn, không chịu được khống chế mà ngã về phia trước.

Ngay sau đó cậu rơi vào một vòng tay ấm áp, mang theo mùi máu tươi nồng đậm.

Cậu gian nan mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt trong gang tất của Yến Lâm, một bên đôi môi tái nhợt của y được tô điểm bằng một mạt đỏ tươi.

Giọng nói lạnh lùng của Yến Lâm vang bên tai cậu: "Đưa tay cho ta."

......!Tay?

Văn Triều cúi đầu, đem đôi tay chính mình đặt lên trên đôi tay đối phương.

Tay sư tôn tay thật lạnh, ngón tay thon dài và mạnh mẽ, phủ trên bàn tay là một lớp chai mỏng, có thể biết chủ nhân đôi tay này sử dụng kiếm quanh năm.

Văn Triều nhìn chằm chằm đôi tay này đến phát ngốc, chợt thấy đối phương gắt gao nắm chặt mười ngón tay của mình, ngay sau đó, một cổ linh khí hướng cậu mà xong tới -- này linh khí giống như tuyết mới rơi nơi núi cao hùng vĩ, mạnh mẽ mà mát lạnh rót vào kinh mạch của cậu.

Yến Lâm nhắm mắt lại, ngữ khí bình thản, như thể dốc lòng dạy dỗ một học trò nhỏ không nghe lời: "Giữ cho linh đài luôn thanh minh, chớ có làm bẩn đục thần trí."

Linh khí sư tôn thật sự quá lạnh, so với núi tuyết phía Đông Bắc còn lại hơn vài phần.

Linh khí xông thẳng vào đan điền, đem đau đớn nơi ấy xoa xoa dịu dịu, cả người cậu hiện lên một cảm giác dễ chịu chưa từng có.

Văn Triều chầm chậm thở ra một hơi, đang muốn hướng đối phương nói lời cảm ơn, Yến Lâm lại thu hồi tay trước, bịt lấy môi mà không ho khan.

Văn Triều hoảng sợ: "Sư tôn!"

Yến Lâm phảng phất như muốn đem phổi ho ra hết.

Văn Triều nhìn đến khóe miệng y càng thêm đỏ tươi màu máu, trên đùi là vết thuơng sâu thấy cả xương trắng, cậu cảm như cảm thấy cơ quan nội tạng đều khó chịu như bị ép thành một nắm.

Trọng thương như vậy, dù là người tu tiên cũng chịu không nổi đi?

Văn Triều đứng lên, đem Yến Lâm từ trên mặt đất nâng dậy, người sau lại giống như khó có thể đứng vững, đem trọng lượng toàn thân đều đè ở trên người cậu.

Khoảng cách của hai người rất gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hô hấp hỗn loạn của sư tôn, thanh âm y rất thấp: "Lên núi, đi Nhật Nguyệt tuyền."

Văn Triều: "Vâng ạ."

Nhật Nguyệt tuyền nằm trên đỉnh núi này, là nơi sư tôn chữa thương tu luyện.

Cậu đỡ Yến Lâm, đạp lên nhưng thềm đá bị tuyết đọng hướng phía trên mà đi, nhưng sắc trời quá mờ, không thể thấy rõ, đi hai bước liền lảo đảo một chút.

Cậu gian nan mà ổn định bước chân, cắn răng chống đỡ thân hình, khóe mắt quét đến Yến Lâm phía sau mình, ngay sau đó y giơ tay, đèn đá ở ven đường nhẹ nhàng phách(?) một cái.

Chỉ nghe "Phốc" "Phốc" vài tiếng, lấy hai người vì trung tâm, những ngọn đèn đá dẫn lên núi dần sáng lên, trở thành nguồn sáng duy nhất trong đêm đen dài.

Núi tuyết nguy nga, "Thông thiên thang" (thang lên trời) 3.300 bậc thang hướng thẳng tận trời cao, đó là miêu tả về "Phù Vân Phái" trong tiểu thuyết.

Văn Triều quay đầu lại, chỉ thấy bị tuyết trắng bao trùm bậc thang đá xanh giờ tràn đầy máu đỏ sậm.

Đó là máu......!Đều là của sư tôn......

Tay Yến Lâm hơi căng thẳng mà siết chặt: "Đừng nhìn, đi thôi."

Văn Triều dùng sức giữ tay hắn lại, hung hăng một nhắm mắt, áp xuống sự chua xót chua xót trong lòng: "Chân sư tôn......!Đệ tử nhất định sẽ......!chữa khỏi cho người."

===============

(*) Suy đa tạng là tổn thương, suy giảm chức năng của nhiều hệ thống cơ quan trong cơ thể, bao gồm: Hệ thần kinh trung ương, tim mạch, huyết học, hô hấp, thận, tiêu hóa và gan mật..