Đợi đến khi chị em Giang Nhược Ninh bị đuổi ra ngoài, trong lòng Tô Vãn Kiều không biết sao lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, giống như tránh thoát khỏi sự ràng buộc của kịch bản nguyên tác, không còn bị đè nén như trước nữa.

Mặc dù sự việc hôm nay không hoàn toàn giống kịch bản, nhưng thấy Phó Diệc Sơ không bị hào quang nữ chính làm mê muội, trong lòng cô rất vui, dạo phố chọn quần áo cũng cảm thấy thoải mái hơn.

【 Vậy mà tránh thoát được thiết lập kịch bản đáng c.h.ế.t này, thật quá may mắn! Nếu như người nhà họ Phó đều thanh tỉnh như hôm nay, kết cục bi thảm của họ có thể sẽ thay đổi được.】

Phó Hoài Yến và Phó Diệc Sơ lẩm bẩm trong lòng, ánh mắt mang theo thần sắc kiên định. Họ nhất định sẽ ngăn chặn những người khác trong Phó gia đưa ra quyết định sai lầm, ngăn chặn họ trước khi phạm phải sai lầm.

Nhưng nghĩ lại một chút về kịch bản, nhân vật phản diện, nam chính, nữ chính.

Phó Hoài Yến cùng Phó Diệc Sơ đều là nhân vật quan trọng trong câu chuyện. Thông qua vài lời phỏng đoán của Tô Vãn Kiều, họ nhanh chóng đoán ra rằng, có lẽ mình đang sống trong một quyển sách.

Tuy nhiên, họ cảm thấy mọi thứ đều rất chân thực. Dù kịch bản có như thế nào, họ đều là những nhân vật sống trong sách, nếu thật sự gặp tai họa tử vong gì đó, thì đó chính là c.h.ế.t thật. Bọn họ đều là con người bằng xương bằng thịt, có suy nghĩ, có tự do, làm sao có thể cam tâm bị kịch bản chi phối cơ chứ!

Do đó, hai anh em bây giờ đều có chung một ý tưởng, không muốn bị kịch bản khống chế, họ muốn cải biến kịch bản, cứu vớt Phó gia.

Phó Hoài Yến và Phó Diệc Sơ nhận ra rằng, chỉ mình mới có thể nhìn thấy tiếng lòng của Tô Vãn Kiều, có vẻ như trời cũng không muốn để Phó gia bị hủy diệt. Người nhà Phó gia cần phải trân quý cơ hội hiếm có này.

Phó Hoài Yến quyết tâm, nếu không khuyên được thì đánh, đánh nếu cũng vô dụng thì đem mấy em trai đi Thái Lan, cho chuyển giới hết thành em gái cũng không tệ, dù sao còn hơn là để Phó gia bị hủy hoại.

Phó Diệc Sơ nhớ lại lúc mình bị tát một cái rất mạnh kia, lúc ấy cảm xúc thật sự rất tức giận, nhưng cũng rất nhanh liền tỉnh táo lại. Bây giờ anh cảm thấy phương pháp này cũng rất hiệu quả đấy chứ.

Anh cũng có thể giúp những người khác, dùng chính phương pháp như vậy để làm cho họ tỉnh lại. Chị dâu không phải đã nói anh Hai và em Tư cũng sẽ bị mê hoặc như vậy sao?

Không có biện pháp khác.

Thời khắc mấu chốt, anh cũng sẽ chọn cách xử lý như dân thường... Các anh em đừng trách tôi.

Sau đó, hai người đàn ông tiếp tục bồi Tô Vãn Kiều vui vẻ chọn lựa lễ phục, chỉ là chọn tới chọn lui thì bắt đầu xoắn xuýt.

Nhìn kiểu dáng gì cô cũng muốn, nhìn thấy mấy chiếc váy màu xám bạc sáng lấp lánh, cô không thể không nghĩ:

【 Thật là một sự lựa chọn khó khăn~】

Phó Hoài Yến nhíu mày, quay đầu nói với nhân viên phục vụ: "Món nào cô ấy nhìn qua đều trực tiếp gói lại cho tôi."

"!!!!"

Tô Vãn Kiều cũng kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ rằng Phó Hoài Yến lại hào phóng như vậy, mua cho mình nhiều lễ phục như thế.

Phải biết Phó Hoài Yến từ trước tới nay đều không quan tâm đến nguyên chủ như thế nào.

【 Nguyên chủ gả vào Phó gia, vẫn luôn là người không có tiếng nói, bị mọi người ngó lơ, không ai để ý tới. Lại gặp Phó Hoài Yến lãnh đạm, một ngày cũng không ngủ ở nhà, mình bắt đầu nghi ngờ, hắn có là không được không?】

"..."

Bên cạnh, Phó Diệc Sơ đang hóng dưa cũng kinh ngạc thốt lên, suýt chút bật cười, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên.

Hắn che miệng lại, sợ anh cả sẽ nhìn thấy nét mặt của mình. Nhưng cơ thể nhịn cười không được, cứ rung lắc như đang bị giật điện.

Cười xĩu.

Sắc mặt Phó Hoài Yến đen như đáy nồi, nhưng không nói ra lời. Bởi vì nội dung Tô Vãn Kiều nghĩ đều đúng sự thật, ngoại trừ việc không được kia.

Do đó anh mới trầm mặc.

Trong lòng âm thầm quyết định, về sau không thể để Tô Vãn Kiều nghĩ mình như vậy nữa, một người đàn ông mãnh mẽ sung sức như anh… sao có thể…

Làm sao cô biết mình không được chứ! Rõ là nói bậy!

Đợi đến khi mua xong lễ phục, Tô Vãn Kiều nhìn lại thì thấy rất nhiều bộ lễ phục xa hoa, quý khí cùng châu báu cao cấp, xa xỉ.

Cũng do Phó Hoài Yến cố chấp mua hết toàn bộ, tổng cộng hao tốn mấy trăm triệu, mua hai mươi mấy bộ phỉ thúy, vòng cổ trang sức kim cương, toàn bộ đều đưa cho Tô Vãn Kiều.

Cô đưa tay đón nhận tủ đồ dưới ánh mắt ghen tị của mọi người xung quanh, nghĩ thầm:

【 Ui chao... Nay mặt trời mọc ở hướng tây rồi! Heo biết leo cây, tôm biết huýt sáo, quạ đen cũng có màu trắng, nhân vật phản diện đổi tính rồi!】

Phó Hoài Yến: "...."