Không trách được, sau khi hắn chết, Phó gia lại nhanh như vậy liền phá sản. Chắc chắn tất cả đều do nội gián trong công ty gây ra.

Những tên khốn nạn này, lúc hắn còn sống đâu dám biểu hiện quá lộ liễu được. Chỉ dám ngấm ngầm làm vài việc trong bóng tối. 

Sau khi hắn chết, đối phương không còn bị kiềm chế,  ngay lập tức thẳng tay bán đứng Phó gia.

Phó Hoài Yến nhìn những con sâu làm rầu nồi canh này, tức giận vô cùng. Trên đời chuyện hắn hận nhất là kẻ phản bội. 

Tên phó tổng Bạch này, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua. Một trong những nguyên nhân khiến Phó gia dẫn đến thảm kịch đổ vỡ, chắc chắn hắn đóng vai trò không hề nhỏ trong chuyện này.

"Bây giờ xử lý thế nào đây đại ca? Chúng ta có nên đá phó tổng Bạch ra khỏi hội đồng quản trị không?"

"Trước cứ tạm thời án binh bất động đã. Nếu bây giờ để hắn ta rời đi, hắn vẫn chưa phải trả giá gì. Dựa vào cái gì chúng ta lại để một tên phải bội như hắn ra đi một cách nhẹ nhàng như thế! Thế thì quá tiện nghi cho hắn rồi!

Không được! Ta thấy đối với loại người như này, ít nhất cũng phải cho vào tù, ăn cơm nhà nước mới được.

Chúng ta phải khiến sự nghiệp hắn dính vết nhơ, bị xã hội lên án, bị mọi người phỉ nhổ, các công ty khác cũng chê bai nhận một người như hắn. Sau này ra ngoài mãi mãi cũng không có nơi nào dám nhận hắn!"

Phó Diệc Sơ hoàn toàn đồng ý với ý nghĩ của đại ca mình. Loại người này phải nhận trừng phạt thảm khốc, nếu không sẽ quá bất công với những gì Phó gia phải chịu sau khi phá sản.

"Tốt! Mặt khác giám đốc Cao đã ăn cắp kỹ thuật của công ty. 

Dựa theo dự đoán của đại tẩu, tháng sau sẽ có  nhiều công ty ra mắt sản phẩm giống hệt chúng ta, nhưng giá thành lại rẻ hơn gấp ba lần.

Trong thị trường cũng toàn là những giá thấp như thế này. Dự án của chúng ta dự kiến sẽ lỗ khoảng bốn, năm tỷ.

Bởi vì giá cả quá cao, chúng ta căn bản không chiếm được ưu thế gì! Không cạnh tranh nổi với các công ty khác. Chuyện này bây giờ nên xử lý sao đây?"

Phó Hoài Yến bắt đầu cau mày, thế mà lại lỗ nhiều tiền như vậy sao, đúng là tên giám đốc Cao đáng c.h.ế.t này.

"Ngày mai báo cảnh sát, đem hắn bắt lại! Ngươi mù luật à? Sao lại nhẹ nhàng thả hắn đi như vậy!

Có biết hắn ta như vậy là đang phạm tội trộm cắp thương mại không, có thể bị phạt tù ba năm đấy."

"..."

Phó Diệc Sơ đã quá chủ quan. Quả nhiên không thể nghĩ chu toàn như đại ca.

Đại ca hắn đây là đem cả bộ luật hình sự đều học thuộc hết rồi sao, thực sự quá lợi hại.

"Chúng ta đẩy nhanh thời gian ra sản phẩm mới, ngày mai liền tung ra ngoài thị trường luôn. Giá cũng không cần để quá cao, chỉ cần không lỗ vốn là được.

Bán được bao nhiêu cũng không quan trọng, chỉ lần làm cho người ta thấy, kẻ ăn cắp kỹ thuật kia chỉ là làm hàng nhái của công ty ta mà thôi.

Ba mươi chưa phải là Tết, để đến lúc đó xem xem, ai lỗ vốn hơn ai!"

Phó Hoài Yến rất tự tin về sản phẩm của công ty mình, chất lượng có thể đánh bại tất cả mọi đối thủ. Dự án mà giám đốc Cao ăn cắp kỹ thuật là một tai nghe truyền âm qua trí năng, giảm tiếng ồn thông minh.

Đây là công nghệ dẫn đầu thế giới trong ngành tai nghe, công nghệ quý giá như vậy lại bị giám đốc Cao bán đi. Nếu g.i.ế.c người không phạm pháp, thì hắn ta đã sớm c.h.ế.t mấy trăm lần rồi.

Mặc dù ngày mai thì khá gấp rút. Nhưng sản phẩm đã được nghiên cứu xong, qua kiểm tra không có vấn đề gì. 

Các công ty ăn cắp kỹ thuật không thể nhanh chóng tung ra tai nghe truyền âm qua trí năng như mình.

Vậy thì chúng ta phải nhanh chóng tung ra trước. Chờ khi chiếm lĩnh thị trường, những người kia có muốn cũng không thể nổi lên sóng gió gì được.

Phó Diệc Sơ chẳng qua cảm thấy.

"Có chút tiếc cho dự án này, nếu không gấp rút tung ra, chắc chắn sẽ có hiệu quả tốt vô cùng. Cũng có thể kiếm được không ít tiền, bây giờ vội vàng ra mắt như thế rất khó dự đoán được doanh số."

"Không sao! Ngươi phải biết nhìn xa trông rộng! Chỉ cần để người tiêu dùng có ấn tượng tốt về chúng ta, trong sản phẩm tai nghe họ sẽ chọn chúng ta đầu tiên.

Chúng ta thu hút được nhiều khách hàng trung thành, cuộc mua bán này thật ra rất có lời."

Chỉ cần mình sớm ngày đẩy sản phẩm ra trước, người chịu thiệt sẽ là những công ty đó. Người đi đầu không thể là hàng nhái được. 

Đợi khi bọn hắn thấy bên mình tung ra sản phẩm cũng sẽ cuống cuồng vội tung theo. Nhưng giám đốc Cao bán cũng chỉ là bản kỹ thuật, muốn sản xuất số lượng đại trà cũng không thể một thời gian ngắn là làm được.

Đến lúc đó, bọn chúng chỉ có thể xách dép chạy theo công ty mình mà thôi.

Hừ! Muốn tranh à! Còn non và xanh lắm!

Sau đó hắn sẽ ngồi chờ sẵn, chuẩn bị sẵn sàng để từ từ thanh toán tất cả mọi chuyện.

Hai người cuối cùng cũng kết thúc buổi trò chuyện tại đây. Chờ khi Phó Diệc Sơ rời đi, Phó Hoài Yến liền nhanh chóng đi tìm Tô Vãn Kiều để bàn về việc đến thăm đoàn phim của Phó Mây Kỳ.

Phó Mây Kỳ là ảnh đế, là người của công chúng. Sức ảnh hưởng vô cùng cao. 

Chỉ cần đến thăm đoàn phim của đệ ấy, chắc chắn sẽ bị phóng viên chụp lại.

Hắn hi vọng có thể từ lần này thay đổi cái nhìn của công chúng về họ. Đừng ngày nào cũng nói quan hệ bọn hắn không tốt nữa.

"Kiều Kiều, ta thật lòng muốn đối xử tốt với ngươi. Trước kia là ta không tốt, nhưng ngươi đừng nên tin hoàn toàn vào kịch bản.

Ta sẽ không cùng ngươi ly hôn đâu, nên là làm ơn ngươi hãy tin ta. Những chuyện bất hạnh sau này đều có thể thay đổi, chúng ta có thể hảo hảo sinh hoạt mà. Tin ta được không, Kiều Kiều!"

Tô Vãn Kiều vô cùng chấn kinh, hoá ra trong lòng mình đã nhiều lần nói về chuyện ly hôn đều bị Phó Hoài Yến nghe được.

Nhưng nam nhân này sau khi biết chuyện cũng không nói lời nào, cũng không hỏi mình, chỉ âm thầm chịu đựng, đúng là lý trí tỉnh táo.

Bất quá, thấy đối phương lại chân thành như vậy, mặc dù nàng không thể đảm bảo sẽ không ly hôn, nhưng có thể đáp ứng cùng hắn hảo hảo sống chung.

Nghĩ đến đây, có một số chuyện không thể không nói ra. Nàng cũng không thể không chừa đường lui cho mình.

【 Nếu ở Phó gia thoải mái, dễ chịu như thế. Ngươi cho rằng ta nguyện ý ra nước ngoài sống à! Là ta bị đuổi đi đó! Đây còn không phải vì trong kịch bản, ta không được chào đón hay sao?

Gả đến Phó gia không ai để ý hay tôn trọng ta cả, có chồng mà cũng như không, số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Mẹ chồng nàng dâu vốn cũng không hoà hợp gì mấy, quan hệ ta với các đệ đệ muội muội cũng không mấy khả quan. Suốt ngày cứ như tự kỉ chỉ ru rú trong nhà!

Sau cùng là bị ly hôn, đuổi cổ ra khỏi Phó gia, tống ta ra nước ngoài để ta tự sinh tự diệt!】

Phó Hoài Yến lập tức nói: "Ai dám đuổi ngươi đi, ta sẽ cho người đánh lệch đầu hắn."

Tô Vãn Kiều nhìn Phó Hoài Yến một cái.

【 Còn ai vào đây nữa!】

Phó Hoài Yến cười khổ: "Kiều Kiều, ta chắc chắn sẽ không làm như vậy, xin ngươi hãy tin tưởng ta."

Tô Vãn Kiều gật đầu nói tiếp: "Vậy thì xem biểu hiện của ngươi như nào đã. Ta đồng ý sẽ sống hòa thuận với ngươi, nhưng ngươi phải để ta cảm thấy tự do, thoải mái, hạnh phúc ở Phó gia. Có như vậy ta mới không tin vào kịch bản nữa."

【 Nếu như ‌ở lại Phó gia ta có thể nhận được nhiều tài sản hơn là rời đi, vậy thì ta không đi nữa!】

"...."

Phó Hoài Yến gật gật đầu, thầm nghĩ chỉ có tiền mới có thể giữ được trái tim người phụ nữ này thôi.

Thật đau lòng.

Tô Vãn Kiều nhìn thấy biểu cảm của Phó Hoài Yến liền hiểu được suy nghĩ của hắn, nàng giải thích: 

"Ai mà không yêu tiền bao giờ, yêu tiền cũng là lẽ thường tình, nên ngươi cũng không cần nghĩ ta quá vật chất.

Chúng ta phải cùng nhau cố gắng kiếm nhiều tiền hơn nữa, sớm ngày giúp Phó gia vượt qua khó khăn! 

Sau này ta sẽ nói thêm cho ngươi biết những thông tin có thể kiếm tiền, sau này sẽ là tài sản chung của vợ chồng chúng ta."

"..."

Nghe những lời này, sắc mặt Phó Hoài Yến liền có vẻ tốt hơn một chút.

Nghĩ lại thì Kiều Kiều vẫn lo lắng cho an nguy của Phó gia, vậy có thể suy ra nàng cũng không phải là không có tình cảm với Phó gia. Nàng đối với hắn cũng không phải là hoàn toàn không có chút tình cảm nào với mình.

Tinh thần thoải mái lên! Cứ theo biện pháp mà Phó Diệc Sơ đã hiến kế cho mình mà triển thôi!

Được, đều là của chúng ta, tiền của anh sau này cem, em muốn tiêu."

"Tốt, đều là của vợ chồng chúng ta. Tiền của ta sau này cũng là tiền của ngươi. Ngươi muốn tiêu bao nhiêu thì tiêu, có tự do tuyệt đối về việc tiêu tiền."