"Tạ tiên sinh, không ngờ lại gặp được ngươi ở đây."

Phó Tư Dao cười nói.

"Ân, thật khéo nha Phó tiểu thư, sự tình lần trước thật cảm ơn các ngươi rất nhiều. 

Nếu không nhờ các ngươi giúp đỡ thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. 

Khi nào có thời gian, hôm nào ta sẽ mời cơm a."

【 Ối dồi ôi, mới nói chuyện thôi mà mặt hắn ta đã đỏ như cái ấm trà rồi! Tư Dao mau lên, bắt lấy hắn ta!

Loại nam tử như này nếu thật lòng yêu ai thì chắc chắn là người chung tình đó. Đảm bảo cả đời yêu mỗi mình ngươi thôi. 

Một người nam nhân tốt như vậy không thể để nữ chính hại được.】

"..."

Phó Tư Dao nhìn thấy dòng chữ trên đầu Tô Vãn Kiều, mặt nàng cũng đỏ theo.

Ai ya! Đại tẩu sao lại thích trêu chọc mình thế này. Nàng ngại ngùng a.

Nàng hé mắt nhìn kĩ. Nam nhân này thật đúng là không tệ. Bất quá, lần này nàng không thể phớt lờ hay xem nhẹ chuyện tình cảm được.

Hơn nữa nàng không muốn lấy chồng rồi gả ra ngoài. Nàng muốn kén rể!

Cho nên, chuyện này không thể gấp gáp được. Một người xuất chúng như Tạ Mộ Lăng, sao có thể hạ mình ở rể được. Chuyện này không thể nào xảy ra!

Từ đầu đến cuối, Phó Tư Dao hoàn toàn không có cân nhắc qua đối phương.

Ngược lại, một màn chào hỏi này lại khiến Tạ Mộ Lăng lo lắng không thôi.

Hắn cảm thấy nụ cười của Phó tiểu thư quá mức dịu dàng, hoàn toàn không đoán được nàng ấy có ý gì với mình không.

Sau khi về nhà, Phó Hoài Yến nắm lấy tay Tô Vãn Kiều, để nàng ngồi xuống ghế sofa, cùng nàng nhìn ảnh chụp được đặt sẵn trên bàn trà.

Tô Vãn Kiều cảm thấy hành động nắm tay của Phó Hoài Yến ngày càng thuần thục.

Trước đây hai người nắm tay còn có chút ngượng ngùng, giờ thì càng lúc càng tự nhiên.

Đặc biệt là khi hắn cảm thấy căng thẳng, phản ứng đầu tiên là nắm tay nàng, quan hệ giữa hai người ngày càng thân mật.

Phó Hoài Yến cảm nhận được cảm xúc trơn mượt, mềm mại từ bàn tay nhỏ truyền đến. Nhịn không được vuốt vuốt tay Tô Vãn Kiều thêm vài cái.

Mặc dù hành động tay không đứng đắn lắm, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, nói.

"Đây đều là những tiểu cô nương có gia thế môn đăng hộ đối với Phó gia cho Phó Diệc Sơ. Ngoại hình cũng là hạc trong bầy đàn, vô cùng nổi bật. 

Nàng xem có nhân vật nào liên quan đến kịch bản không. Nếu có thì có thể lựa chọn can thiệp."

Kỳ thật, nếu như chọn một nhân vật trong kịch bản để kết hôn với lão tam, chắc chắn có thể khống chế bố cục, kiểm soát được tình hình trước khi kịch bản xảy ra.

So với những cô nương không rõ lai lịch thì cái này an toàn hơn nhiều.

Tô Vãn Kiều xem rất kỹ càng từng cái một. Thông tin mà Phó Hoài Yến đưa cho mình rất chi tiết, có cả tiểu sử cá nhân, thông tin gia đình và tập đoàn của các nàng.

Bất quá, trong số này có nhiều người không liên quan đến kịch bản, cho nên nàng cũng không nhìn ra được điều gì.

Đến khi nàng nhìn thấy một nữ hài có khuôn mặt bánh bao, hai má tròn mũm mĩm rất dễ thương trong một bản lý lịch.

Đường Dư

【 Đường Dư là nhân vật có liên quan đến Phó Diệc Sơ. Ban đầu là Phó Diệc Sơ tính tình ngạo kiều, không nhìn trúng nàng. Là nàng ấy đơn phương theo đuổi Phó Diệc Sơ.

Kể ra thì Phó Diệc Sơ cũng thật lạnh lùng. Mặc kệ nàng ấy theo đuổi như thế nào, hắn cũng không thèm đáp trả lại.

Sau này khi Phó gia và Phó Diệc Sơ sa cơ lỡ vận, gia cảnh tiêu tan. Trong lúc nhà nhà đều ghét bỏ Phó gia thì Đường Dư lại giang tay giúp đỡ. Đến nỗi, lúc Phó gia có người đau ốm, không có tiền để lo thuốc men, cũng là Đường Dư đến cho mượn tiền. 

Nói là cho mượn thế thôi chứ chẳng khác nào cho không, vì lúc đó Phó gia đang nợ rất nhiều tiền rồi. Nào còn tiền mà trả cho Đường Dư được.

Sau này, Phó Diệc Sơ bị nam chính sai người hại chết, t.h.i t.h.ể cũng bị chặt ra thành nhiều mảnh. Vứt mỗi nơi một bộ phận! Thảm hại vô cùng!

Vẫn là Đường Dư giúp Phó Diệc Sơ thu dọn thi thể. Thật đáng thương cho một tiểu cô nương suy tình.】

Mặc dù Tô Vãn Kiều cảm thấy, đây có lẽ là do tác giả cuốn sách thấy Phó Diệc Sơ không có ai thu dọn thi thể, nên cố tình sắp xếp nhân vật Đường Dư đến lo liệu hậu sự mà thôi.

Nhưng thân là phận nữ nhi với nhau, trong lòng nàng vẫn cảm thấy chua xót giùm cho đối phương.

Trên đời bộ còn nữ hài tốt như vậy sao? Phó Diệc Sơ kiếp trước đã giải cứu thế giới hay gì mà kiếp này lại để một cô nương tốt như vậy đến báo đáp!

Phó Hoài Yến hít một hơi thật sâu, ngay lập tức quyết định.

"Vậy thì quyết định như vậy đi, an bài cho Phó Diệc Sơ và Đường Dư xem mắt với nhau."

Một tiểu cô nương tốt như vậy, nếu gả cho kẻ ngốc tam đệ nhà mình thì thật là phí phạm.

Tô Vãn Kiều nghe vậy, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

"Sao vậy?"

Phó Hoài Yến thấy nàng như còn điều muốn nói.

Tô Vãn Kiều thở dài: "Trong nhà tiểu cô nương này có chút loạn. Nếu nàng thật sự cùng Phó gia ra mắt, ta sợ ngươi có thể sẽ không tiếp thụ được thôi."

Phó Hoài Yến không để ý, nói: 

"Có gì loạn đâu! Nàng ta không phải chỉ là có một người cha đã tái hôn, sau đó lấy về một người mẹ kế trẻ tuổi thôi sao."

Một giây sau, hắn liền nghe thấy tiếng lòng của Tô Vãn Kiều.

【 Nhà nàng không có đơn giản như vậy! Nếu chỉ có thế thì ta nói làm gì!

Mẹ kế của Đường Dư và con trai ruột bà ấy có quan hệ bất chính với nhau, chính là làm những chuyện như người yêu làm với nhau ấy.

Cái này người có thể chấp nhận được không?】

"!!!"

Sắc mặt Phó Hoài Yến lập tức xoay chuyển, có chút không được bình thường.

Vậy cũng được luôn. Chuyện bệnh hoạn như thế cũng có thể xảy ra ư? Còn gì là đạo đức nữa.

Bất quá, hắn suýt nữa thì quên, đến nam chính mà kịch bản còn để hắn là kẻ buôn người, thì nhân vật phụ có làm nên loại sự tình này cũng không có gì là lạ.....

Tô Vãn Kiều cũng không suy nghĩ trong lòng nữa, nàng trực tiếp nói thẳng.

"Loại quan hệ này rất biến thái, có thể nói là vô cùng ghê tởm. Về mặt đạo đức là không thể chấp nhận được.

Có thể tưởng tượng, một khi Đường gia bị lộ ra chuyện này, khi đó danh dự cả gia tộc sẽ hoàn toàn mất hết.

Người mẹ kế cùng đứa con trai của mình tìm mọi cách để che giấu, nhưng không có gì gọi là mãi mãi. Kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Chuyện mờ ám này sau cùng cũng bị chú của Đường Dư phát hiện.

Lúc đó, chú của Đường Dư nhậu say, trong lúc vô tình đã kể chuyện này cho Cố Dư Bạch. Khi đó Cố Dư Bạch đang là khách hàng của ông ấy

Ngay ngày hôm sau, tin này được truyền lên khắp nơi trên internet. Cả nước đều biết chuyện phu nhân nhà họ Đường và đứa con riêng của bà có quan hệ trên giường với nhau. 

Cha của Đường Dư không chịu nổi sự chỉ trích của mọi người xung quanh, đã nhảy từ tầng 21 xuống. 

Mẹ kế và con trai, hai người khốn nạn đó ôm tiền chạy trốn. Để lại một mình Đường Dư bơ vơ với căn nhà trống. Cuộc sống sau này của Đường Dư cũng vô cùng bất hạnh."

Phó Hoài Yến hít sâu một hơi, vụ bê bối này của Đường gia nghe thật mất mặt. Nhưng chuyện này dù có xảy ra với nhà nào thì nhà đó cũng liền mất sạch mặt mũi, không dám ngẩng đầu lên mà sống tiếp a.

Đường Dư mặc dù bất hạnh nhưng ít nhất trong kịch bản, nàng ấy đã mang lại sự ấm áp cho Phó gia. Đáng lẽ ra, nữ hài có tấm lòng tốt như vậy không nên nhận kết cục bi thảm đến thế.

Sau khi Phó gia phá sản, trong tiếng lòng của Tô Vãn Kiều chỉ toàn nghe chuyện bị người ta bỏ đá xuống giếng. Rất ít gặp người như Đường Dư, đưa tay giúp đỡ họ trong lúc hoạn nạn khó khăn. Có thể thấy được Đường Dư là người rất đáng quý.

Dù là người nhặt xác cho Phó Diệc Sơ cũng đã không tệ rồi. Điều này chứng tỏ nàng ấy là thật lòng thật dạ thích hắn ta. Và Đường Dư không phải là nhân vật dính dáng đến nam nữ chính, điều này chứng tỏ nàng ấy cũng sẽ không bị  bởi hào quang nhân vật chính ảnh hưởng.

Tính ra tiểu cô nương này cũng thật lạ, đa phần nhân vật trong kịch bản đều không tự chủ mà mê đắm nam nữ chính, yêu một cách mù quáng mất não. Còn Đường Dư thì lại yêu nhân vật phản diện tội ác đầy mình như Phó Diệc Sơ. Mặc dù không tán thành cũng không ủng hộ, nhưng không khỏi cảm thán rằng nữ hài này thực sự có nhân phẩm và tính cách rất tốt.

Phó Hoài Yến quyết định, sẽ không để cho vụ bê bối gia tộc của Đường Dư bị lộ ra, hắn sẽ ra tay can thiệp trước vào chuyện này.

"Không sao, ta cảm thấy trước an bài Phó Diệc Sơ đi xem mắt. Hơn nữa chuyện này để Phó Diệc Sơ tự mình giải quyết. 

Nếu hắn ta không giải quyết được việc này, thì cứ đợi đến bị người ‌ta c.h.é.m c.h.ế.t đi."

"..."

Tô Vãn Kiều đổ mồ hôi.