Trần Mộ Ngọc nói xong, trên bàn ăn vẫn là một trận trầm mặc.

Nhưng lần này là sự im lặng đến đáng sợ.

Không một ai nói chuyện.

Thậm chí vừa rồi vẫn còn có người lễ nghi rất tốt, ăn uống tao nhã, sau khi vấn đề này vừa được nêu ra, ngay cả dụng cụ ăn uống cũng ngừng di chuyển. Mọi thứ như bị ngưng đọng thời gian, tiếng muỗi kêu cũng nghe được đặc biệt rõ ràng.

Trên bàn ăn Phó gia có một loại không khí rất quỷ dị.

Lúc này Trần Mộ Ngọc cũng không nhịn được mà bực bội.

Người thân với nhau mà còn không mở lòng tâm sự, như vậy về lâu về dài đúng là có chút không ổn!

Con dâu nói quả không sai, người nhà họ Phó trên thực tế chính là khiếm khuyết câu thông, đối với anh chị em đều trầm mặc ít nói, nhưng lại nói chuyện rôm rả với người ngoài, cuối cùng để ngoại nhân lợi dụng cơ hội.

Cách tốt nhất để phá hoại một gia đình chính là chia rẽ từ bên trong, kẻ thù đã sử dụng cách này mới khiến cho Phó gia bọn họ hủy diệt.

Nhưng hiểu con không ai bằng mẹ, nếu có thể dễ dàng thay đổi tính cách của chúng, vậy thì đã không phải là con mình rồi.

Trần Mộ Ngọc có một ý tưởng, nếu tất cả mọi người đều dự định trầm mặc, vậy thì cưỡng chế để bọn họ phát biểu ý kiến đi, căn cứ phát biểu của mỗi người mà tiến hành đánh giá.

Ví dụ nếu Phó Diệc Sơ thực sự gặp tai nạn xe đi, vậy mọi người đối với chuyện này có ý kiến như nào, các anh chị em cùng một chỗ hỗ trợ điều tra ra hung thủ thật sự. Nếu Phó Diệc Sơ, Phó Hoài Yến, và Phó Thanh Thù ngay từ đầu thành thật ngồi một chỗ nêu ra ý kiến, không che giấu sự thật, thừa nhận lỗi lầm, xử lý công bằng và công minh, thì sẽ không có bi kịch phát sinh.

Nhưng nói thì đơn giản, muốn làm được như vậy thật sự khó, dù sao từ nhỏ bọn chúng đều là thiên chi kiêu tử, tính cách rất kiêu ngạo, lòng tự trọng rất mạnh, đối với một số chuyện rất cố chấp.

Lúc này cần phải cưỡng chế ép buộc bọn họ, dù sao Trần Mộ Ngọc cũng không còn cách nào, con cái lớn lên không nghe lời, thì phải dùng đến biện pháp mạnh.

Tô Vãn Kiều nghe được vấn đề mà Trần Mộ Ngọc đột nhiên hỏi, cô rất kinh ngạc, bản thân vừa mới nghĩ đến việc này, mẹ chồng đã đột nhiên nói ra, chẳng lẽ mẹ chồng nàng có thể đoán được cô đang nghĩ gì sao, thật kỳ lạ, chắc chỉ là trùng hợp thôi.

【 May mà mình ăn no rồi, bầu không khí có căng thẳng đến đâu cũng không ngăn được việc mình lấp đầy cái bụng.】

"...."

Tất cả mọi người Phó gia đang có mặt trên bàn ăn đã đọc hết lượng tin tức cực lớn tiếng lòng của Tô Vãn Kiều.

Có người trong lòng như sóng gió cuộn trào, có người run rẩy không ngừng, cũng có người cảm thấy vô cùng sợ hãi. Nói chung, sau khi Trần Mộ Ngọc đặt câu hỏi này, không phải họ cố tình không muốn mở miệng, mà là trong lúc nhất thời họ cũng không biết phải mở miệng nói cái gì.

Đầu tiên, tuy người nhà họ Phó thấy được tiếng lòng Tô Vãn Kiều, nhưng họ từ trước đến nay không bao giờ đưa ra ý kiến cá nhân về những việc chưa qua chứng thực, vì vậy chỉ có thể im lặng tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ đó.

Hơn nữa, trong tất cả các câu chuyện, nhân vật của mọi người cũng là tám lạng nửa cân với nhau, đều là những kẻ độc ác, ngu ngốc, ích kỷ, não tàn, và bị người khác chơi đùa như những công cụ.

Sự tồn tại của họ dường như chỉ để làm nổi bật sự tốt đẹp của nam nữ chính, dù trong lòng họ không phục, nhưng mỗi khi nam nữ chính xuất hiện, tâm trạng của bọn họ đều bị ảnh hưởng một cách kỳ lạ.

Coi như những chuyện hoang đường này còn chưa có phát sinh, nhưng cũng rất có thể biến thành hiện thực a.

Thêm vào đó, mọi người cũng không biết, liệu những người khác có thể nghe được tiếng lòng Tô Vãn Kiều giống như mình không?

Điều này tạo ra một sự chênh lệch về thông tin.

Cho nên vấn đề này không có cách nào đi giải thích, trên bàn ăn cũng chỉ có thể trầm mặc.

Mặt khác Trần Mộ Ngọc đã hỏi một câu hỏi khiến mọi người đột nhiên nhận ra rằng, có phải mẹ cũng có thể nghe thấy tiếng lòng Tô Vãn Kiều hay không? Tại sao lại hỏi một cách trùng hợp như thế. Điều này càng khiến bọn họ thêm nghi ngờ.

Nếu mẹ nghe được tiếng lòng Tô Vãn Kiều, vậy những người khác thì sao? Liệu họ có thể cũng nghe được hay không?

Vì vậy, mọi người lại lần nữa trầm mặc, ai cũng sợ rằng mình phát biểu ý kiến xong sẽ bị những người khác phát hiện ra.

Phó Hoài Yến đứng bên cạnh, lạnh lùng quan sát xem các em trai, em gái của mình, từng người một đều đầy tâm cơ cùng tính toán, đều không muốn để cho đối phương nhìn thấu, đều không có ý định bộc lộ ý đồ thực sự của mình trước.

Tô Vãn Kiều nhìn thấy rất rõ ràng, cô so với tưởng tượng của mình càng hiểu rõ Phó gia. Nếu không phải nghe được tiếng lòng của cô, anh sẽ không biết hóa ra cô lại tỉ mỉ như vậy, những suy nghĩ của Tô Vãn Kiều lại sâu sắc đến thế, nói câu nào trúng tim đen câu đó.

Nhưng đây cũng là căn bệnh chung của các đại gia tộc, nội đấu của hào môn còn khốc liệt hơn.

Nhưng tình hình này thực sự là không đúng, biện pháp giải quyết tốt nhất là phải khiến mọi người bắt đầu tin tưởng, tín nhiệm, dựa vào và giúp đỡ lẫn nhau.

Vì vậy, sau khi trầm mặc nửa ngày...

Phó Hoài Yến là người đầu tiên lên tiếng.

"Mẹ, nếu nói về tâm sự trong lòng, con muốn hỏi về chuyện của Cố gia. Có phải Cố gia có vấn đề gì nên mẹ mới muốn giải trừ hôn ước không, con cảm thấy chuyện này có quan hệ trọng đại, cần phải để Cố gia cho chúng ta một lời giải thích."

Trần Mộ Ngọc nội tâm hài lòng, đứa con lớn này thật khiến bà yên tâm, khả năng lãnh đạo bẩm sinh này quá thích hợp để quản lý những người khác.

"Đúng, nếu là trước đây mẹ sẽ vì cố kỵ mặt mũi nên không nói, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, mẹ thấy rất cần thiết để các con biết chuyện này, từ đó tự kiểm điểm, học hỏi, giao tiếp, sau đó mưu tính làm sao trả thù Cố gia, phòng ngừa những người khác sau này rơi vào bẫy tương tự."

Nói xong Trần Mộ Ngọc liền ném một tập tài liệu lên bàn, chờ đến khi mọi người đọc xong nội dung bên trong, tất cả đều thay đổi sắc mặt.

Có người trong lòng càng là đè nén lửa giận.

Dù trong tiếng lòng của Tô Vãn Kiều đã biết thiên hướng tính dục của Cố Minh Hàn, nhưng khi thật sự nhìn thấy bằng chứng, vẫn cảm thấy rất tức giận vì Phó gia bị người khác đem ra chơi đùa.

Nếu Phó Tư Dao thực sự hoàn toàn không biết gì mà gả vào Cố gia, chẳng khác nào dê vào miệng cọp. Thêm vào đó, Cố Minh Hàn tâm tư ác độc, đối với Phó Tư Dao đe dọa và dụ dỗ, kết cục của cô nàng có thể tưởng tượng được.

Bởi vì có chuyện này kích động, những cô con gái Phó gia cũng không trầm mặc nữa, bắt đầu lần lượt phát biểu ý kiến của mình.

Phó Diệc Sơ đột nhiên nói: "Chúng ta lần này mặc dù muốn hủy hôn, nhưng cũng phải để Cố gia xuất ra một chút lợi ích ra, không thể dễ dàng bỏ qua cho bọn hắn như vậy được."

Phó Vân Kỳ cũng nói: “Cố gia nếu đã quan tâm đến thanh danh như vậy, khẳng định không đồng ý để chuyện này lộ ra ngoài ánh sáng, vừa vặn lợi dụng chuyện này để Cố gia phải chịu tổn thất nặng nề.”

Những người khác cũng đồng ý với ý nghĩ này, Phó Tư Dao lúc này đối với Cố Minh Hàn ấn tượng đã ngã xuống đáy cốc, cho nên lần này cô nàng là người đầu tiên không muốn để Cố gia yên ổn.

Sau khi vụ việc được xử lý, mọi người nhận thức được tầm quan trọng của việc giao tiếp, và họ tựa hồ cũng không có cái gì là không thích ứng được.

Tuy nhiên Trần Mộ Ngọc lại ném thêm một cái quả b.o.m nặng ký, dù sao hôm nay là ngày nói thật, bà lúc đầu không muốn để cho người thân lo lắng, nhưng có mấy lời nàng nhất định phải nói.

“Còn có một chuyện nữa, mẹ gần đây mới đổi sang một vị bác sĩ mới. Trong khi kiểm tra đã phát hiện ra thuốc tim mà trước giờ mẹ dùng đều có độc, dùng ít thì không sao, nhưng nếu về lâu về dài thì sẽ gây tổn thương không nhỏ đến não bộ. May mắn là phát hiện kịp thời, nếu không hậu quả thật có chút không thể tưởng tượng được.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.