4.

Đương sự hối hận, cực kỳ hối hận.

Sớm biết vậy chén nốt nửa con gà còn lại!

Cố Dư còn đang tiếc rẻ nửa con gà, thiếu niên đã cơm nước xong xuôi. Cô chưa kịp thấy anh làm gì, đột nhiên bát đũa bay lơ lửng trên không, thẳng hàng thẳng lối chui vào chậu rửa bát.

Thiếu niên vào phòng ngủ, gõ tay lên ván giường, ngồi xuống sofa hỏi: “Rốt cuộc anh bạn là ai? Sao lại hạ mình nghẹn ở giường nhà tôi ba ngày? Thế nào? Phát hiện bảo bối gì chưa?” 

Cố Dư đang nghĩ tới nửa con gà hồi thần:???!!!

Thiếu niên không được đáp lại dần mất kiên nhẫn, lời nói trở nên khó nghe, “Nếu thực lực của ngươi bằng một phần mười tính nhẫn nại của ngươi, ta đã không phát hiện sớm. Nể tình ta tâm địa Bồ Tát, thẳng thắn thì nghiêm trị, kháng cự nghiêm trị nặng hơn.”

Cố Dư: “…”

Thiếu niên: “…”

Thiếu niên hừ mạnh, rút kiếm ra khỏi vỏ, “Kiếm này tên Thanh Vân, có thể chém chết quái vật xích giao gây hạn hán, dùng để siêu độ nhà ngươi có hơi quá mức.” Nói xong, anh vung kiếm.

Cố Dư sợ tới mức nhắm tịt mắt, nhưng hồi lâu không thấy đau đớn.

“Ngươi không nói được?” Thiếu niên dán bùa lên người (giường) Cố Dư, “Nói đi.”

Cố Dư: “Ừm… chân giò ngon không?”

Thiếu niên: “…”

Cố Dư: “Trông đồ ăn ngon quá.”

Thiếu niên: “…”

Thiếu niên trở tay xé bùa trên người Cố Dư.