Edit: Lily_Carlos

“Đinh…” Cửa thang máy vô tình khép lại, lúc này Song Hee Eun cảm giác như bị tiểu tử Kwon Ji Young này làm nhục, sau đó cô lại nhún nhún vai tự an ủi mình, chắc là tiểu tử này còn ghi hận chuyện lần trước đây mà.

Lăn qua lộn lại mấy lần cuối cùng Song Hee Eun cũng tìm tới phòng làm việc của mình, cũng vì đến trễ nên nên cũng bị lãnh đạo khiển trách một trận, sau khi nhận được thẻ công tác của mình cô đi đến vị trí của mình trong căn phòng lớn này.

“Ha ha, người mới, em học trường nào thế?” Bên cạnh cô là một người đàn ông đeo kính hắn trêu đùa gõ gõ bút lên mặt bàn của cô.

“Em là… Đại học Seoul.”

“A, thật là trùng hợp, tiểu học muội!” Hắn vươn tay ra muốn bắt tay với cô: “Anh cũng tốt nghiệp ở đại học Seoul.”

Lúc Song Hee Eun đang muốn lễ phép vươn tay ra thì nghe phía trước truyền đến một tiếng hét to: “Sung Dong Wook anh thành thật một chút cho tôi!”

Song Hee Eun bị doạ cũng nhanh chóng thu tay lại, người tên Sung Dong Wook cũng im lặng quay về vị trí của mình giả vờ làm việc, cô thầm nghĩ lâu lắm rồi không có con trai chủ động bắt chuyện với cô, biện pháp của mẹ đúng là có tác dụng, nhưng mà cái người kia có vẻ không phải người đàng hoàng.

“Người mới, làm cái này giúp tôi.”

“Này, Người mới đem cái này sao thành năm phần đi.”

“Người mới, dưới lầu có quán cafe cô xuống đó mua cho mỗi người một phần đi.” Người đó vừa nói dứt lời, mọi người trong phòng bắt đầu nói đồ uống mình muốn, âm thanh liên tiếp truyền đến: “Tôi muốn một cốc Cappuccino, cảm ơn.” “Tôi muốn một cốc cafe đen.”

“…”

Còn may là Song Hê Eun kịp ghi lại hết, trí nhớ của cô lại cũng không tệ lắm, lúc không còn ai nói thêm nữa cô còn hỏi lại: “Còn ai cần thêm gì nữa không?” Thấy không có ai trả lời cô mới yên tâm cầm điện thoại với ví tiền ra ngoài.

Người mới chính là như vậy, sẽ bị các tiền bối gây khó dễ cũng có thể nói là khảo nghiệm, mỗi xí nghiệp lớn nhỏ tại Hàn Quốc đều tồn tại hiện tượng này, trước đó mẹ cũng nói qua cho cô biết nếu không với cái tính cách của cô mà bị như vậy cô không dội cả cốc cafe lên người người đó là may rồi.

Trong thời gian thử việc ba tháng này của cô, cô nên biểu hiện tốt một chút không lộ ra chút sai sót nào mới đúng.

Bây giờ cô là nhân viên của YG, Song Hee Eun cô có thể vừa đi vừa ưỡn ngực ngẩng đầu được rồi… mặc dù cô vẫn chưa quen với việc đi lại bằng giày cao gót cho lắm.

Cô đi ra khỏi toà nhà công ty YG, nhìn qua một chút là thấy quán cafe rất nổi tiếng tại Seoul ở đối diện, nhưng lúc này không có nhiều người ở trong quán chắc là vì đang trong giờ làm việc, sau khi Song Hee Eun đi vào quán cafe thì đi thẳng đến chỗ gọi đồ, cô lấy sổ ghi chép ra gọi những loại cafe mà mọi người yêu cầu.

“Này Ji Yong à, cậu nhìn cô bé kia mà xem, đấy là cô bé mà sáng nay cậu mới đụng vào thì phải?” Choi Seung Hyun nhấp một ngụm cafe sau đó đặt lên mặt bàn, lúc nói câu này hắn cười nhạt một tiếng.

Kang Dae Sung cũng quay đầu nhìn, sau đó dùng sức vỗ vai Kwon Ji Young: “Thật là có duyên nha, quả nhiên là cô ấy.”

Kwon Ji Young quay qua nhìn nhìn cô, mắt híp lại không biết lại nghĩ ra ý xấu gì, khoé miệng cười một cách xấu xa, một giây sau hắn đứng dậy đi đến chỗ Song Hee Eun đang gọi cafe.

“Chào bạn, đây là cappuccino mà bạn gọi.” Người phục vụ đưa cốc cafe đã làm xong cho cô, lúc Song Hê Eun chuẩn bị đưa tay nhận lấy thì lại bị người khác cản lại, cô nhìn lên thì thấy Kwon Ji Young nhẹ nhàng cầm ly cafe kia lên lấy ống hút đâm thủng lớp nilon ở bên trên nhanh chóng hút một ngụm.

Mặt Song Hee Eun lúc đỏ lúc trắng: “Anh… anh để xuống cho tôi đây là tôi gọi cho đồng nghiệp.”

Kwon Ji Young nhìn thấy bộ dạng lúc này của Song Hê Eun lại càng muốn cười hơn, tay còn lại thì cầm lấy thẻ công tác của cô lên xem: “YG…Song Hee Eun…Xoẹt.” Hắn phát ra một thanh âm giống như mô phỏng rồi nói tiếp: “Như vậy rất tốt, tôi cũng là đồng nghiệp của cô.”

Song Hê Eun tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì hắn, cô đành phải quay lại nói với nhân viên phục vụ: “Làm phiền lại lấy thêm một ly nữa.”

Hai người Choi Seung Hyun và Kang Dae Sung ngồi cách đó không xa xem náo nhiệt cười ha ha, cảm thấy chơi thật vui.

Kwon Ji Young làm xong trò đùa quái đản của mình liền mang theo chiến lợi phẩm về chỗ, vừa mới về chỗ ngồi Kang Dae Sung cũng tò mò đến gần hỏi: “Cô ấy là nhân viên công ty chúng ta sao, từ trước đến giờ đều chưa thấy qua.”

Kwon Ji Young lắc lắc ly cafe trong tay mới nói: “Mới tới…” Ánh mắt hắn loé lên như có điều cần suy nghĩ.

“Ji Yong à không nghĩ là cậu lại có đam mê gây khó dễ với người mới như vậy…”

Kwon Ji Young đang ngây ngốc suy nghĩ nên không cẩn thận nói ra suy nghĩ thật: “Mới không có, trong số những người mới tôi chỉ gây khó dễ với cô ấy thôi!” Trong đầu Kwon Ji Young đang nghĩ đến việc khi hắn là một còn mèo thì bị cô gái tên Song Hee Eun tra tấn đủ kiểu, liền hận không thể… hung hăng chà đạp cô gái kia một phen!

“Ji Yong, Ji Yong cậu làm sao thế?” Kang Dae Sung khua khua tay trước mắt hắn hắn cũng không phản ứng.

“Không có việc gì.” Kwon Ji Young mỉm cười che dấu tiểu ác ma sắp đi ra ngoài ở trong lòng.

Song Hê Eun mua tất cả cafe mà mọi người muốn uống liền vội vàng chạy về văn phòng, sau đó mãi đến giờ cơm trưa cô vẫn chưa làm xong hết việc, cô phải làm rất nhiều việc mà có một số việc cũng không có quan hệ gì đến chuyên ngành của cô.

Đến thời gian ăn trưa tất cả mọi người đều đi ăn cơm, chỉ còn một mình Song Hee Eun ở trong phòng làm việc, cô chỉ nghĩ cuối cùng cũng được yên tĩnh, không cưỡng lại được cơn buồn ngủ cô liền nằm sấp lên bàn làm việc ngủ gật.

Sau khi tan tầm cô cảm thấy hôm nay mình mệt như chó, chưa vào đến nhà cô đã cởi đôi giày cao gót ở chân ra, ủ rũ lết thân thể mỏi mệt vào trong nhà, ngày đầu tiên đi làm lại mệt như vậy chẳng bù cho lúc trước ở nhà chỉ có ăn với ngủ như heo, thật là khác biệt rất lớn.

Buổi tối mẹ lấy dưa chuột đắp mặt cho cô, còn cô thì gối đầu lên đùi mẹ để ngủ.

“Hee Eun à, nói mẹ nghe xem hôm nay con làm việc như thế nào, có cảm giác ra sao?”

“Mệt mỏi…”

“Con à đi làm đều như vậy, con cố gắng làm quen thì sau này sẽ tốt hơn thôi.” Lee Hye In vừa nói vừa lấy một miếng dưa chuột lạnh buốt dán lên trên trán cô.

Song Hee Eun bị lạnh nên có vẻ thanh tỉnh một chút: “Các tiền bối đều đem việc của họ cho con làm.” Bây giờ đã ở nhà rồi phàn nàn một chút với mẹ chắc không sao đâu nhỉ.

“Chờ con có thể qua được thời gian này thì tốt rồi, con cứ coi nó như là một sự rèn luyện là được con gái.”

Song Hee Eun đột nhiên ngồi thẳng dậy, mấy miếng dưa chuột vừa được dán tử tế nhanh chóng rơi xuống, Lee Hye In nhanh thay tiếp được: “Con làm cái gì vậy hả Hee Eun.”

“Quan trọng là lại còn gặp phải một người vô cùng phiền phức.” Song Hê Eun nghĩ đến khuôn mặt của người kia liền không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.