Việc Đông Hải xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Ma tộc ẩn náu ở Cửu Châu bỗng bắt đầu làm loạn.

Trước đó Yểm Nhật dẹp yên Đông Hải, vốn tưởng rằng đã giết sạch Ma tộc đi ra từ ngục quỷ Ma Viêm mấy năm nay.

Ai ngờ kết quả lại hoàn toàn không giống với những gì họ nghĩ.

Mấy năm nay Ma tộc âm thầm cắm rễ, chỉ đợi cơ hội ra tay.

Ở nơi bọn họ không nhìn thấy, trong bóng tối đều xuất hiện bộ dáng của Ma tộc.

Đám người Đông Hải như quân không tướng.

Ngay sau đó, đường biên giới của Cửu Châu báo nguy, các môn phái lớn đều nhận được tin.

Sau khi Dược Mục đưa thư cho Ninh Tễ thì sốt ruột không thôi.

"Kiếm tôn, bây giờ phải làm sao đây?"

Yểm Nhật chân quân sống chết không rõ, hiện giờ Tô Phong Diễm lại chạy thoát, bây giờ Ngọc Thanh Tông mất điện chủ, đang là lúc rắn mất đầu.

Lòng Dược Mục thầm bi thương, lúc này chỉ có thể đến tìm Ninh Tễ.

Ông vừa dứt lời, lại có một con hạc giấy khác bay đến.

Ninh Tễ cau mày mở ra, ngón tay chợt siết chặt: "—— Ma tộc công bia giới của Cửu Châu."

Dược Mục trợn to hai mắt.

Ông không ngờ thế mà nhanh như vậy!

Điện chủ Thuần Quang mất tích, tình thế tất sẽ đại loạn, nhưng ông không ngờ sau khi ép tin tức này xuống, Ma tộc lại biết nhanh như vậy, thậm chí còn nhân dịp này mà trắng trợn tiến công.

Ninh Tễ còn hơn tưởng tượng của ông, y cau mày, sắc mặt khó coi.

Có lẽ không phải Ma tộc đã biết, mà ngay từ đầu đây chính là kế hoạch của họ.

—— Tô Phong Diễm liên minh với Lâu Nguy Yến.

Đây là khả năng xấu nhất.

Ngay cả Ninh Tễ cũng không biết thực lực thật sự của Tô Phong Diễm, nếu thật sự là thế...

Lòng y chậm rãi trầm xuống.

"Kiếm tôn."

Dược Mục còn muốn nói gì đó.

Ninh Tễ bỗng lạnh lùng nói: "Đóng cửa phong sơn [1]."

[1] 封山 (Phong sơn): Đóng cửa đường lên núi, cắt đứt liên lạc trong núi và ngoài núi.

"Triệu tập trưởng lão ba phong đến điện Thuần Quang nghị sự."

Giọng y lạnh lẽo, Dược Mục vốn đang đau buồn, lúc này thấy kiếm tôn lên tiếng thì tạm nén hoảng loạn xuống.

Đúng vậy, kiếm tôn còn đây kia mà.

Dù Yểm Nhật chân quân đã mất tích, nhưng kiếm tôn vẫn còn ở Ngọc Thanh Tông thì sẽ vẫn không đến mức hỗn loạn.

Ông thoáng định thần, lập tức truyền âm cho các phong.

Tạ Dữ Khanh cũng nhận được tin.

Bia giới Cứu Châu bị phá là chuyện lớn, không ai có thể đứng ngoài cuộc được.

"Lâu chủ." Sắc mặt Ngô Cương thay đổi.

"Ma tộc tiến công!"

Tạ Dữ Khanh mím môi: "Chuyện xảy ra đột ngột, đi tìm kiếm tôn trước đã."

Ngô Cương khẽ gật đầu.

Vừa đi qua thì thấy quả nhiên mọi người đều đến.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt khó coi.

"Kiếm tôn định thế nào?" Lúc này thời gian không khéo.

Ninh Tễ sắp đột phá, những trưởng lão của các phái còn lại còn đang bị nhốt ở Đông Hải.

"Hiện giờ Ma tộc đã vây quanh Đông Hải."

Tin tức hắn nhận được nhiều hơn Ninh Tễ một chút.

"Hiện giờ Ma tộc công phá bia giới Cửu Châu, đầu tiên là sẽ tấn công Ngọc Thanh Tông."

Ngọc Thanh Tông đứng đầu chín môn phái lớn, lại là cứ điểm của bia giới Cửu Châu, nếu muốn tiến công các môn phái khác thì nhất định phải đi qua Ngọc Thanh Tông.

Hiện giờ bia giới bị phá, nói vậy nghĩa là không lâu nữa Ma tộc sẽ tới đây.

Sự việc xảy ra đột ngột, lúc này hi vọng các môn phái khác cứu viện cũng có chút gấp gáp.

Cầm Âm Niên nói: "Truyền Âm phù cũng đã phát rồi, nhưng họ sẽ mất ít nhất ba ngày để đến đây."

Nàng ta nói đến đây, sao Ngô Cương có thể không rõ.

Sở dĩ điện Thuần Quang có thể chấp chưởng Ngọc Thanh Tông, mà các môn phái còn lại thờ điện chủ Thuần Quang là minh chủ [1], chính là vì lệnh điện chủ Thuần Quang.

Đây là huyết khế do chín tiên môn lớn lập ra, chỉ cần điện Thuần Quang vừa ra lệnh, đệ tử các phái cần phải nghe theo.

[1] 盟主 (Minh chủ): Người đứng đầu một liên minh.

Sau khi Tô Phong Diễm ám sát Yểm Nhật chân quân, lệnh điện chủ Thuần Quang lập tức mất tích, một phần ba chiến lực của họ bị nhốt ở Đông Hải, hiện giờ cũng không biết có bao nhiêu người sẽ đến.

Đây đã là dự đoán tốt nhất của Cầm Âm Niên.

Ngô Cương nghe những lời này thì rốt cuộc nhịn không nổi nữa, lập tức mắng.

"Cái đám tiểu nhân ếch ngồi đáy giếng này!"

"Ngọc Thanh Tông là quan ải, nếu quan ải thất thủ, bọn họ tưởng rằng mình còn có thể chống đỡ được hả?"

Tạ Dữ Khanh nói: "Ta đã liên hệ với đệ tử Cô Nguyệt lâu, ước chừng ba ngày nữa sẽ có hai vị trưởng lão Nguyên Anh dẫn đệ tử đến." Hắn đánh vỡ bầu không khí ngưng trệ, là người đầu tiên vươn tay giúp đỡ.

Dược Mục thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy trịnh trọng hành lễ:

"Đa tạ lâu chủ."

Tạ Dữ Khanh khẽ lắc đầu.

Đúng như lời Ngô Cương nói.

Ngọc Thanh Tông là quan ải, dù có thế nào cũng không được thất thủ.

Huống chi lấy tính tình của Ninh Tễ, ở thời điểm này y cũng chẳng thể mặc kệ Ngọc Thanh Tông.

Dù là xuất phát từ tình nghĩa môn phái hay tình hữu nghị, y đều sẽ không ngồi yên mà nhìn.

Lông mày Ninh Tễ thoáng dừng lại, cũng nói câu đa tạ.

Tạ Dữ Khanh nhìn y rồi nói: "Việc cấp bách hiện giờ là làm sao để chống đỡ ba ngày này."

Trong ba ngày, họ phải bảo vệ Ngọc Thanh Tông.

Ninh Tễ từng đánh nhau với Lâu Nguy Yến.

Nhưng khi ấy hai người chỉ so tài chứ không liên quan gì đến sống chết.

Nếu thật sự ra tay...

Y rũ mắt, giọng lạnh lẽo.

"Gần đây ta cần đột phá."

Y vốn định chờ sau khi Sở Tẫn Tiêu rời khỏi sẽ đột phá, hiện giờ xem ra, thời gian đã không còn kịp nữa rồi.

Sở Tẫn Tiêu chau mày, nhìn về phía sư tôn.

Hắn biết chuyện Ma tộc tiến công lần này vô cùng nguy cấp, nhưng lòng hắn chỉ thầm lo cho sư tôn.

Những người khác, hắn không quan tâm.

Sư tôn đột phá trong tình huống này, nếu xảy ra chuyện.

Lòng hắn thầm căng thẳng, nhưng lại biết tính tình của sư tôn, đành phải kiềm chế.

Cả đại điện nghe kiếm tôn nói sắp đột phá, lòng mọi người ổn định lại.

Dược Mục và Cầm Âm Niên liếc nhìn nhau, không khỏi mở miệng: "Bọn ta sẽ bảo vệ đại trận Hộ Sơn, kiếm tôn yên tâm đột phá."

Ninh Tễ khẽ gật đầu.

.........

Mưa gió sắp đến, mấy ngày liền sắc trời cũng không tốt nổi.

Mọi người đều lui xuống, Tạ Dữ Khanh ra hiệu bảo Ngô Cương ở lại, có hơi không tán đồng.

"Kiếm tôn muốn đột phá vào lúc này?"

Ninh Tễ biết hắn muốn nói gì, nhàn nhạt nói: "Hiện giờ vẫn chưa rõ thực lực của Ma tộc, ta không chắc có thể ứng phó với Lâu Nguy Yến được.

Cách duy nhất hiện giờ chính là đột phá Nguyên Anh, bước vào Hóa Thần."

Chỉ cần y hóa thần, lợi thế của Ngọc Thanh Tông sẽ lập tức nhiều thêm một phần.

Tạ Dữ Khanh nhìn thần sắc kiên trì của y, hắn lưỡng lự một chút, cuối cùng vẫn nói: "Nhưng Long đan trong cơ thể kiếm tôn..."

"Kiếm tôn có còn nhớ lời ta từng nói càng sắp đột phá thì công hiệu thúc tình của Long đan này sẽ càng nghiêm trọng không?"

"Bây giờ chưa chuẩn bị, nếu đến lúc đột phá mà thúc tình bùng phát thì chỉ e là không ổn."

Hóa thần là lúc không được có chút sai sót nào.

Chỉ cần sơ suất với sấm Kiếp Vân kia một chút thôi thì sẽ hóa thành tro bụi, tu sĩ cần phải chuyên chú chống đỡ, nếu vì Long đan thúc tình mà có sự cố.

Tất nhiên là Ninh Tễ hiểu ý trong lời chưa đủ của hắn.

Thấy Tạ Dữ Khanh thật sự lo lắng, lòng y thoáng dừng lại.

Tuy có hơi bối rối, những vẫn siết chặt kiếm mím môi nói: "Đa tạ lâu chủ đã quan tâm."

"Trước lúc đó, ta sẽ...!tự xử."

Nhiều năm nay y chưa từng tiếp xúc với thứ này, lời này nói ra có hơi không được tự nhiên.

Y khẽ cau mày, sắc mặt lập tức lạnh xuống.

Tạ Dữ Khanh nhìn y, thấy vẻ mặt y nghiêm túc.

Lòng thầm giật mình, sau đó vẫn nói: "Nếu muốn đột phá."

"Thì trước tiên, cần tiết nguyên tinh ra mới được."

Trong điện vốn yên tĩnh, những lời này khiến Ninh Tễ bỗng siết chặt tay.

Tạ Dữ Khanh thấy màu xanh lơ chợt hiện lên đốt ngón tay cầm chuôi kiếm, nhưng y vẫn rũ mắt nói: "Ta biết rồi."

..........

Lúc này Tô Phong Diễm đã đến Vân Châu.

Ma quân đang phá vỡ giới bia, không lâu sau đó cũng sẽ đến nơi này.

Gã truyền âm cho Lâu Nguy Yến.

Ước định trước đó của hai người chính là khi hắn ta tiến công Ngọc Thanh Tông sẽ để gã mang người nọ đi.

Tô Phong Diễm không tin Lâu Nguy Yến nên cố tình để lệnh điện Thuần Quang lại.

Gã phá rối tình hình ở Cửu Châu, chẳng qua là muốn khiến người nọ không rỗi lo chuyện của mình, lúc đó gã mới nhân cơ hội mà xuống tay.

Nhìn cửa núi đóng chặt cách đó không xa, Tô Phong Diễm đội mũ trùm lên.

Gã quan sát ngoài núi hồi lâu, thấy cứ cách một khoảng thời gian là sẽ có đệ tử của Chấp Pháp đường ra ngoài lấy tình báo, gã lập tức án binh bất động.

Mãi khi đến buổi tối, một con hạc giấy đáp xuống.

Khi đệ tử kia lần nữa ra ngoài, Tô Phong Diễm ngẩng đầu lên.

Tiểu đệ tử kia chỉ mới Trúc Cơ kỳ, lúc này bị vặn gãy cổ nằm trên đất.

Tô Phong Diễm nhìn gương mặt của tiểu đệ tử kia, một nén nhang sau biến thành bộ dáng của cậu ta rồi thiêu cái xác đi.

Gã hành động vô cùng nhanh, lại đương là lúc đêm khuya tĩnh lặng, ngay cả người canh gác cùng cậu ta cũng không phát hiện ra có gì không đúng.

Đêm đó một người lặng lẽ biến mất, Tô Phong Diễm quay đầu nhìn ngoài núi, nở một nụ cười.

Nhóm trông núi ban ngày và ban đêm là hai nhóm khác nhau.

Một đêm rất nhanh đã trôi qua, lúc rạng đông, người đổi trực đến, mấy người Tô Phong Diễm lập tức có thể đi nghỉ ngơi.

"Lý Ngạn, giờ này ngày mai người nhớ đúng giờ chút." Người thay trực nhận lệnh bài rồi nói.

Tô Phong Diễm mang gương mặt Lý Ngạn khẽ gật đầu.

Chờ đến khi rời khỏi cửa núi, gã mới thu bộ dáng tươi cười kia lại.

"Cùng đi Ngũ Cốc đường chứ?" Người đồng hành không nhận ra có gì không đúng, quay đầu hỏi gã.

Tô Phong Diễm nói: "Ta không đi đâu, hôm nay có hơi mệt, ngươi đi trước đi."

Người nọ không thấy có gì sai, lập tức một mình rời đi trước.

Tô Phong Diễm dừng chân, nhìn lên núi, rồi lại đi về phía Giải Kiếm phong hoàn toàn ngược đường với nơi ở của Lý Ngạn.

Gã lặng lẽ lẻn vào, không một ai nhận ra.

Ninh Tễ nhắm mắt thả linh thức bao trùm lên Ngọc thanh Tông dò xét một hồi, thấy trên núi không sao mới thu thần thức lại.

Thả thần thức ra ngoài cực kỳ tổn hao tâm thần, nhưng hiện giờ Ma tộc tiến công, y không thể không làm thế.

Sau khi thu tâm thần về, sắc mặt của y lại trắng đi một phần, ngay cả trên môi cũng thoáng hiện ra vài phần tái nhợt.

Đồng tử có hơi khó chịu, bưng chút trà nóng đến.

"Tôn thượng, ngài nghỉ ngơi một lát đi ạ."

Cậu ta thấy tôn thượng bận cả ngày, lúc này còn phải tổn hao thần thức, Ninh Tễ khẽ lắc đầu, nhận trà.

"Ngươi lui xuống đi."

"Ta tự nghỉ ngơi một lát là được rồi."

Lúc này giọng y vừa lạnh lẽo lại mỏi mệt, đồng tử cũng chẳng dám nói thêm gì nữa, thu dọn xong thì đành đổi nến rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mãi đến khi người đã rời đi, Ninh Tễ mới chậm rãi nhắm mắt lại.

Từ khi y khôi phục tu vi đến nay, từ Đông Hải đến Ngọc Thanh Tông y chưa từng nghỉ ngơi.

Không ngủ không nghỉ trong thời gian dài, dù tu vi có cao thâm thì lúc này cũng có hơi mệt.

Ninh Tễ buông chén trà xuống, tùy ý nhắm mắt dưỡng thần một lát rồi mới mở mắt ra.

Lời y nói với Tạ Dữ Khanh vào ban ngày cũng không phải chuyện nhỏ, y sắp đột phá, không thể bởi vì Long đan mà hủy hoại trong chốc lát được.

Vậy nên dù có hơi không được tự nhiên, Ninh Tễ vẫn thoáng do dự rồi cho đồng tử lui xuống, lấy sách tranh ra.

Y không biết nhiều về mấy thứ này.

Nhất thời cũng không biết nên làm thế nào, chỉ đành xem chút sách tranh của nhân gian để rõ hơn.

Nhưng vừa mở sách tranh ra, trang đầu tiên đã rất khó coi.

Ninh Tễ chợt cau mày, hơi thở trên người trở nên lạnh hơn.

Y dằn khó chịu xuống, sau đó lật thêm vài trang.

Sau khi nhận ra mấy trang sau cũng thế thì không khỏi dừng tay lại.

Tư thế thân mật lọt vào mắt.

Ninh Tễ ném sách tranh lên bàn, thật sự không nhìn nổi nữa.

Biểu tình dưới mặt nạ lạnh băng, y cau chặt mày, sau nửa đêm cũng không lật quyển sách tranh kia ra nữa, mà đốt nó cho xong việc.

Ngày hôm sau, tạm thời Ngọc Thanh Tông vẫn trời yên biển lặng, nhưng khoảng cách giữa đại quân của Ma tộc và Vân Châu ngày càng gần.

Sau khi Sở Tẫn Tiêu nhận được tin, hắn quay trở lại trong điện, trong tay vẫn còn cầm một lá thư.

"Sư tôn, không biết là ai ở bên ngoài đưa thứ này đến."

Hắn đưa lá thư kia qua, có hơi khó hiểu.

Ninh Tễ mở mắt ra nhìn, sắc mặt chậm rãi chùng xuống.

Đây là thư của Lâu Nguy Yến.

Tuy Lâu Nguy Yến đánh Cửu Châu với chủ ý tiến công Ngọc Thanh Tông, nhưng bản thân hắn ta lại chẳng có thù oán gì với Ngọc Thanh Tông, thậm chí còn rất tán thưởng Ninh Tễ.

Dưới tình hình hiện giờ, hắn ta vẫn viết một lá thư cho Ninh Tễ.

"Các phái ở Cửu Châu hiện giờ chẳng qua cũng chỉ là một đám ô hợp, sớm đã không còn như lúc xưa nữa rồi, đâu phải là kiếm tôn không nhớ sắc mặt lúc trước của họ khi ở Đông Hải, hà tất gì phải kiên trì cố thủ."

Cuối cùng hắn ta viết: "Nếu kiếm tôn không nhúng tay vào, Ma tộc ta cũng sẽ không kết địch với ngươi."

Đây đã là khoan dung lớn nhất mà Lâu Nguy Yến có thể cho Ninh Tễ.

Hắn ta lui về sau một bước.

Nhưng Ninh Tễ lại chẳng thấy cảm kích.

Những người khác thế nào là chuyện của người khác, y muốn làm gì thì sẽ làm, chưa từng vì cái gì đó mà thay đổi.

Vậy nên thư dụ hàng này không có tác dụng với y.

Lâu Nguy Yến là đối thủ, cũng là kẻ địch.

Nhìn sắc mặt y, Sở Tẫn Tiêu mơ hồ đoán được một chút.

"Sư tôn, là thư dụ hàng sao?"

Ninh Tễ khẽ gật đầu, nói với giọng lạnh lẽo: "Không cần phải chú ý đâu."

..........

Sau khi Lâu Nguy Yến gửi thư đi, thật ra đã biết Ninh Tễ sẽ không rời đi, nhưng vẫn ma xui quỷ khiến mà gửi đi.

"Tôn thượng, lỡ đâu Ninh Tễ không biết tốt xấu, đợi sau khi công phá Ngọc thanh Tông, ta sẽ là người đầu tiên..." Một vị ma tướng trong đó bất bình.

Gã ta vốn muốn ma tôn hạ mình tán thưởng gã ta, là điều mà bao nhiêu người cầu còn không được.

Nhưng cái tên Nhân tộc được gọi là kiếm tôn này vậy mà dám từ chối, đúng là không biết điều.

Gã ta cho rằng mình đang nói chuyện giúp ma tôn.

Ai ngờ vừa dứt lời, Lâu Nguy Yến lập tức liếc gã ta một cái.

Biểu tình hắn ta lãnh đạm giọng trầm xuống: "Ngươi nói cái gì cơ?"

Ma tướng kia vẫn chưa ý thức được nguy hiểm, cười mỉa: "Ta nói là đợi khi đánh hạ Ngọc Thanh Tông, ta nhất định sẽ bắt Ninh Tễ tạ tội với tôn thượng."

Gã ta nịnh nọt nói, vừa dứt lời thì cổ của gã ta chợt lạnh xuống.

Gã ta ngẩng đầu lên thì thấy trường đao lướt qua đỉnh đầu gã ta rồi chém xuống.

Lâu Nguy Yến nhàn nhạt nói: "Ngươi mà cũng xứng nói về y sao?"

"Ninh Tễ là người ngang tên ngang tuổi duy nhất mà bản tôn thừa nhận."

Ma tướng kia còn chưa kịp phản ứng lại đã đối diện với con ngươi khát máu của hắn ta:

"Lần sau mà còn nói những lời này nữa, thứ rơi xuống chính là đầu của ngươi!"

Trong lều trại tĩnh lặng, ma tướng kia không ngờ mình không những không vuốt được mông ngựa [2] mà còn sờ trúng chân ngựa.

tức khắc ngậm miệng lại không dám nói thêm gì nữa.

[2] Vuốt mông ngựa: Chỉ hành động xum xoe, nịnh nọt, bợ đỡ.

Chỉ chốc lát sau, lập tức có người vào bẩm báo.

"Thưa tôn thượng, đây là thư mà Tô Phong Diễm để lại."

Lâu Nguy Yến cầm thư đọc.

—— Đã lẻn vào Ngọc Thanh Tông.

"Gã thế mà cũng mau thật." Hắn ta khẽ chau mày, sắc mặt lại dần nhạt xuống, biết Tô Phong Diễm làm thế là đang nhắc hắn ta thực hiện ước định, giọng nhàn nhạt ra lệnh:

"Tăng tốc, ngày mai đến Ngọc Thanh Tông."

"Rõ, ma tôn!" Sáu vị ma tướng Nguyên Anh kỳ xung quanh đứng dậy nhận lệnh.

Lâu Nguy Yến vuốt ve trường đao, khẽ híp mắt lại.

Chỉ là trong lòng lại thầm nhớ tới Ninh Tễ.

Tiến công Ngọc Thanh Tông, lại muốn gặp mặt Ninh Tễ.

Chỉ là không biết gặp mặt lần này sẽ là cảnh tượng gì.

Nếu không, bọn họ sẽ có thể...

Sẽ có thể cái gì, ý nghĩ này chợt lóe lên rồi biến mất.

Ngay cả chính hắn ta cũng không rõ lắm.

Ma tôn mặc áo bào đỏ khẽ chau mày, mơ hồ cảm thấy dường như mình đã chạm đến cái gì đó.

Lâu Nguy Yến vẫn luôn rất hoang mang.

Mãi đến khi sắc trời chập tối, tùy tùng bẩm báo còn một ngày nữa sẽ đến Vân Châu.

Lòng hắn ta bỗng dâng lên một ý nghĩ muốn đi gặp Ninh Tễ.

Ý nghĩ này đột ngột xuất hiện, hắn ta dừng tay, bỗng ngẩng đầu nhìn sắc trời.

.........

Bên kia, sau Ninh Tễ đốt lá thư, y quay đầu nhìn Sở Tẫn Tiêu.

"Ngươi đi với ta."

"Sư tôn?" Hắn có hơi nghi hoặc, Ninh Tễ nhàn nhạt nói:

"Rối sống đã làm xong, chỉ còn một bước cuối cùng."

Hiện giờ thời gian còn lại của y không nhiều lắm, những việc này cần phải sắp xếp thỏa đáng.

Từ trước đến nay Sở Tẫn Tiêu chưa bao giờ nghi ngờ chất vấn sư tôn, hắn lập tức theo y đến thư phòng.

Trong căn phòng mờ tối, Ninh Tễ đẩy cửa ra, một người giống hệt Sở Tẫn Tiêu xuất hiện trong phòng.

Chẳng qua tuy bề ngoài của người nọ giống hệt hắn, nhưng ánh mắt lại trống rỗng, như thể không có linh hồn.

"Đây là...?" Hắn có chút do dự.

Ninh Tễ nhàn nhạt nói: "Đây là con rối của ngươi."

Y nhìn thoáng qua rồi bổ sung: "Ngươi có thể rót hồn Tinh vào."

Con rối như chính bản thân hắn, hoàn toàn không tìm ra sai sót gì.

Sở Tẫn Tiêu vốn định nói gì đó, nhưng vẫn không nói ra.

Hắn ngẩng đầu thì nghe sư tôn nói: "Tập trung lực chú ý."

Lúc này Sở Tẫn Tiêu mới lấy lại tinh thần.

Hắn chia ra một sợi hồn Tinh rồi rót vào rối sống.

Chỉ chốc lát sau, ngón tay của con rối sống kia lập tức giật giật.

Cùng với hồng quang hiện lên, rối sống trở nên sinh động, sau khi cứng đờ xoay cổ tay một vòng thì mở mắt ra.

Sở Tẫn Tiêu nhìn con rối có khuôn mặt giống hệt với mình, khẽ nhíu mày, có hơi khó chịu.

Ninh Tễ thấy hắn không được tự nhiên thì giải thích: "Sau khi rót hồn Tinh của ngươi vào, thứ này sẽ tương đương với bán thân của ngươi."

"Ngươi không cần phải né tránh."

Tất nhiên Sở Tẫn Tiêu cũng biết.

Chỉ là...!hắn không quen với việc sư tôn cũng đặt ánh mắt lên con rối sống kia mà thôi.

Dù là cùng một gương mặt, hiện giờ hơi thở cũng tương đồng, nhưng hắn vẫn không quen.

Sau khi có con rối sống này, hắn mới biết được lòng hắn thầm sinh ra một khát vọng.

Khát vọng tất cả các ánh mắt của sư tôn đều đặt lên người hắn.

Không có ai khác.

Ngay cả con rối mang bộ dạng của hắn cũng không được.

Sở Tẫn Tiêu bị chính ý nghĩ của mình làm giật mình, bỗng siết chặt tay.

Ninh Tễ không biết hắn đang nghĩ gì, sau khi rối sống đi ra thì y nói: "Hiện giờ Ngọc Thanh Tông gặp nạn, ta không rỗi để lo lắng cho ngươi."

"Tuy Long vực nguy hiểm, nhưng cũng vẫn có thể xem là một điểm đến tốt đẹp."

Giọng y nhàn nhạt, lúc này Sở Tẫn Tiêu mới hiểu dụng ý của sư tôn.

"Sư tôn muốn đuổi ta đi vào lúc này ư?" Hắn bỗng ngẩng đầu.

Ninh Tễ khẽ cau mày, không biết vì sao hắn lại kích động như vậy, nhưng vẫn nói: "Hiện giờ Ngọc Thanh Tông cũng không được an toàn."

"Ngay cả ta cũng không thể đảm bảo."

Tô Phong Diễm mất tích, ma tôn tiến công, chỉ e mục đích đều nằm trên người Sở Tẫn Tiêu.

Lúc này Ninh Tễ còn không cách nào bảo vệ chính mình, dưới tình huống không cách nào bảo vệ hắn chu toàn, y lập tức muốn để hắn đi Long vực.

Chuyện này vốn là chuyện hết sức bình thường, nhưng y không biết sao Sở Tẫn Tiêu lại ngạc nhiên như thế.

Trong thư phòng yên tĩnh, y cau mày khó hiểu, nhưng vẫn giao quyền chọn lựa cho Sở Tẫn Tiêu.

"Ngươi có thể chọn rời đi hoặc không đi vào lúc này."

"Ta chỉ làm xong con rối mà thôi."

Y luôn suy xét chu toàn mọi chuyện, nhưng từ trước đến nay lại chưa bao giờ suy nghĩ cho chính mình.

Sở Tẫn Tiêu siết chặt tay, nhìn ánh mắt của y rồi nói: "Sư tôn, ta không đi."

Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: "Muốn đi cũng phải chờ sau khi Ma tộc lui binh."

"Bây giờ Ngọc Thanh Tông bị bao vây, đang là lúc thiếu nhân lực, tuy tu vi của ta không cao, nhưng ở lại cũng có thể giúp sức một phần."

Khi Tạ Dữ Khanh đến, hắn nghe được câu nói này của Sở Tẫn Tiêu.

Đầu ngón tay thoáng khựng lại, Ninh Tễ vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy có người đến, rốt cuộc y vẫn không nói gì, chỉ nói: "Ngươi về trước đi."

Sở Tẫn Tiêu cũng nghe thấy tiếng xe lăn, hắn quay đầu lại thì thấy lâu chủ Cô Nguyệt lâu mặc lam y tóc bạc xuất hiện ở ngoài cửa, sau khi thấy hắn thì khẽ gật đầu.

Sắc mặt Sở Tẫn Tiêu bình tĩnh lại, cũng khẽ gật đầu.

Mãi đến khi người rời đi, Tạ Dữ Khanh mới thu tầm mắt lại.

Thật ra hắn đứng ngoài cửa hồi lâu, cũng đã nghe thấy đoạn hội thoại giữa hai người.

Trong nháy mắt vừa rồi, cảm giác không đúng này lại lần nữa hiện lên trong lòng.

Ánh mắt Sở Tẫn Tiêu nhìn Ninh Tễ rất không đúng.

Hình như Tạ Dữ Khanh từng gặp ánh mắt như thế ở đâu rồi.

Ninh Tễ quay đầu lại không thấy, nhưng y thấy rất rõ sự cố chấp của thiếu niên xinh đẹp khuất dần trong bóng tối.

Đầu ngón tay y thoáng khựng lại, lòng có hơi khó chịu, chẳng qua lại chẳng biểu hiện ra ngoài.

Trong nháy mắt y cảm thấy Sở Tẫn Tiêu như con sói đơn độc trong bóng tối, chỉ là che giấu rất tốt mà thôi.

"Sao vậy?" Ninh Tễ thấy hắn mất tập trung thì có hơi khó hiểu.

Tạ Dữ Khanh khẽ lắc đầu.

"Không có gì."

Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: "Chỉ là vừa rồi nhận được tin, chỉ e đêm mai ma quân cũng sẽ đến Vân Châu."

Đêm mai.

Hiện giờ chỉ còn một ngày một đêm.

Ninh Tễ nhớ tới sách tranh mà mình đọc đêm qua, chậm rãi cau mày.

........

Một tia thần hồn của Tô Phong Diễm bám lên người đồng tử trên Giải Kiếm phong.

Gã biết nếu mình giết đồng tử rồi thay mình vào tuyệt đối sẽ bị phát hiện, vì thế lập tức nghĩ ra cách điều hòa, dùng thần hồn bám lên người đồng tử.

Chỉ cần gã không chủ động điều khiển cơ thể thì tất cả sẽ như thường ngày, sẽ không bị ai phát hiện.

Buổi tối sau khi Ninh Tễ trở về, cậu ta cung kính đi lên nhận áo choàng của y.

"Tôn thượng đã về."

Ninh Tễ khẽ gật đầu, nhận lấy chén trà cậu ta đưa tới rồi khẽ nhấp một ngụm.

"Hôm nay tôn thượng có cần ngâm hàn đàm không ạ?"

Tô Phong Diễm không biết vì sao Ninh Tễ đã giải lửa độc mà vẫn ngâm hàn đàm, nhưng sau đó từ trí nhớ của đồng tử, gã lập tức biết cậu ta chỉ hỏi theo lệ thường mà thôi.

Ninh Tễ vốn định lắc đầu, nhưng sau khi nghĩ tới quyển sách tranh kia, y lại thoáng khựng lại, lúc sau cau mày nói: "Ngươi đi nấu một bình rượu ấm."

"Đặt ở hàn đàm rồi lui xuống đi."

Thời gian còn lại của y không nhiều lắm, đêm nay y cần phải tiết ra tinh nguyên, nếu không ngày mai lúc độ kiếp...

Tình dục thường ngày sẽ phát tác rất nghiêm trọng, nếu đụng phải rượu ấm, hẳn là sẽ dữ dội hơn một chút.

Ninh Tễ định sau khi tiết tinh nguyên ra thì y sẽ lập tức dùng hàn đàm tĩnh tâm để đột phá, sau khi đồng tử rời đi, lòng y thầm hi vọng có thể thuận lợi một chút.

Bên kia, Lâu Nguy Yến vứt ma quân ở lại, đến Ngọc Thanh Tông.

Ngày mai sẽ tiến công, nhưng tối nay hắn ta lại muốn gặp Ninh Tễ.

Hắn ta chủ yếu tu về pháp Không Gian, hắn ta vốn định dịch chuyển tức thời, nhưng không ngờ trên đường đi lại gặp một người khác.

—— Sở Tẫn Tiêu?

Đây không phải là tên loài người mà Tô Phong Diễm muốn tìm sao?

Xuất phát từ ý nghĩ này, bước chân của hắn ta thoáng dừng lại, muốn xem xem đêm hôm khuya khoắt rồi mà tên này còn định làm gì.

Mấy ngày nay Sở Tẫn Tiêu cắn nuốt mười Long hồn, thực lực tăng lên rất nhiều.

Lúc Lâu Nguy Hiến thấy hắn còn ngạc nhiên trong nháy mắt, có điều rất nhanh hắn ta đã hiểu ra.

Sở Tẫn Tiêu kế thừa huyết mạch của Tổ long, Long tộc vốn thích hợp với tu luyện hơn loài người, hiện giờ dễ nói hơn rất nhiều.

Sở Tẫn Tiêu cầm vảy rồng trong tay, do dự trong chớp mắt, cuối cùng vẫn đứng dậy.

—— Hắn muốn đưa vảy rồng cho sư tôn trước ngày mai.

Đây vảy ngược mà hắn nhổ xuống, thời khắc nguy hiểm có thể chuyển vết thương lên người hắn.

Hắn biết trận chiến lần này gian khổ, sư tôn tuyệt đối sẽ không lui, bây giờ hắn chỉ có thể dùng cách của chính mình để giúp y.

Hắn không thể lại làm sư tôn bị thương được nữa.

Mang theo ý nghĩ này, Sở Tẫn Tiêu đi đến Hạc Tuyết viện, lại phát hiện nơi đây chẳng có ai.

Trong viện trống trơn.

Hắn thoáng nhìn, nhận ra không thấy áo choàng của sư tôn đâu.

Đã trễ thế này rồi mà sư tôn còn đi đâu thế?

Hắn khẽ nhíu mày, bước chân thoáng dừng lại, đợi nửa ngày vẫn chẳng thấy ai, vốn định rời khỏi.

Lại bỗng nhớ ra trước đó sư tôn vẫn luôn đi hàn đàm.

Lúc trước buổi tối sư tôn tu luyện, nếu không ở trong viện thì sẽ ở nơi đó, có phải hôm này y cũng thế không?

Nghĩ đến tối nay sẽ đưa vảy rồng cho y, bước chân Sở Tẫn Tiêu chuyển hướng, cuối cùng vẫn đi đến hàn đàm trên núi.

.......

Ninh Tễ nhấp một hớp rượu, chỉ cảm thấy bụng mình chợt nóng ran.

Y ném áo choàng qua một bên, siết chặt tay nhắm mắt lại.

Theo mái tóc đen tựa lông quạ xõa ra, Ninh Tễ mím chặt môi, chậm rãi bước vào nước.

_______________

Hí hí hí, tui biết mấy bà cũng như tui, cũng phấn khích lắm chứ gì.