Táo Câu thôn vị trí hẻo lánh, đường núi vào thành không phải mười tám khúc cong cũng mười hai đoạn quẹo.

Ngày thường không có gì náo nhiệt, còn chưa tới thời điểm thu hoạch vụ thu, trên nương cũng không có việc nhà nông gì.

Các bà các mẹ liền tốp năm tốp ba ghé vào cùng nhau, tâm sự việc nhà, dệt lông, vá áo.

Đột nhiên phía xa truyền đến tiếng bọn nhỏ kêu la gọi bậy.

Một đám đội ngũ thần khí hiện ra đi tới phía bên này, cầm đầu đúng là cục cưng nhà lão Diệp, Tiểu Bạch Quả.

Đứa nhỏ ngồi trên vai anh cả, trong tay cầm một cái ná, trên mặt đều là kiêu ngạo.

Hai bên trái phải là những đứa bé trai khác nhà họ Diệp, mỗi đứa trong tay đều nắm một con gà rừng lông sặc sỡ, hoặc là một thỏ hoang béo tốt mập mạp.

Táo Câu thôn bốn phía là núi, vị trí lại hẻo lánh, trong núi thú hoang thật sự rất nhiều.

Ngoại trừ mấy loại động vật nhỏ này ngẫu nhiên còn có sơn dương, lợn rừng tới đồng ruộng dạo một vòng, tai họa chút hoa màu.

Đám thú hoang đều rất nhạy bén, hiếm khi có người có thể bắt được một con.

Bọn nhỏ Diệp gia thế mà có thể bắt được một đống.

Người trong thôn chấn kinh không nhỏ.

Có người nhịn không được liền hỏi bọn hắn làm sao bắt được.

Rốt cuộc nhiều thịt như vậy đều có thể ăn tới tết, ai nhìn thấy mà không hâm mộ.

Nhóm con trai Diệp gia liền dùng sức thổi phồng Tiểu Bạch Quả.

"Thấy con thỏ trong tay mình không? Em gái mình bắn được đấy!"

"Gà rừng trong tay anh mình cũng là do em gái mình bắn được."

"Em gái anh cực kỳ lợi hại! Không trượt phát nào!"

"Đều em gái em bắn được!"

Diệp Bạch Quả lưng ưỡn đến thẳng tắp.

Khen, dùng sức khen.

Dù sao cô hiện tại mới ba tuổi rưỡi, hiểu chuyện để làm gì?

Cô nhỏ tuổi, cô có tâm lý khoe khoang của tư bản!

Đổi lại thành người thành phố kiến thức rộng, bảo đảm sẽ phát hiện chuyện này có gì đó không đúng.

Đứa bé mới ba tuổi rưỡi, lợi hại thế nào cũng không có khả năng một kích lấy mạng này.

Nhưng ở Táo Câu thôn, mọi người đều giản dị, không thể nghĩ xa như vậy, cũng chỉ có thể nhìn con mồi trước mắt này, nghĩ đến thịt hầm thơm lừng trên bếp lò, xa hơn nữa thì không nghĩ tới.

Nhiều nhất cũng chỉ nghĩ con cái nhà người ta sinh ra có sức lớn.

Trời sinh sức lớn, Táo Câu thôn cũng không phải không có.

Đứa con gái mập nhà Vương thợ săn còn không phải là một đống sức mạnh sao.

Mới sáu tuổi có thể khiêng một người đàn ông trưởng thành.

Phong thủy thôn bọn họ tốt, dưỡng ra chút người tài ba dị sĩ.

Đại gia hỏa liên tục khen Tiểu Bạch Quả lợi hại.

Diệp Bạch Quả lưng ưỡn càng thẳng, cái đuôi nhỏ đều phải kiêu lên trời rồi.

Cả người đều lâng lâng, tâm tình này thẳng đến lúc bước vào cửa nhà Diệp gia mới đột nhiên im bặt.

Tô Nhược Phượng đứng ở trong viện.

Diệp Bạch Quả lúc này mới nhớ tới ba cô bị sét đánh.

Ngẫm lại cha mình, nhìn lại nàng bộ dáng đắc ý dào dạt của mình lúc này, Diệp Bạch Quả có chút chột dạ từ trên người Diệp Phi bò xuống, có chút khẩn trương nắm lấy góc áo, ngoan ngoan ngoãn ngoãn đứng trước mặt Tô Nhược Phượng.

Từ dưới hướng lên trộm đánh giá sắc mặt Tô Nhược Phượng, tươi cười lấy lòng:

"Mẹ......"

Tô Nhược Phượng nhìn bé, bất đắc dĩ cười cười, bế bé vào phòng, dùng khăn lông ướt lau cái tay bẩn nhỏ.

Cô thật ra rất vui mừng.

Đứa nhỏ của cô, có có bản lĩnh nuôi sống chính mình, cho dù cô mang theo các anh chị đi rồi, cũng có thể sống tốt.

Tay bé nhỏ vừa trắng vừa mềm, phấn hồng bụ bẫm, còn mang theo mùi trẻ nhỏ.

Nhìn con gái như vậy, Tô Nhược Phượng là thật tình luyến tiếc bỏ lại.

Cô cầm tay con gái nhỏ, quyết định tranh thủ một lần cuối cùng.

"Bạch Quả, mẹ hỏi con, con muốn ở cùng ba hay ở cùng mẹ?"

Tim Tô Nhược Phượng bởi vì khẩn trương mà thình thịch nhảy lên, cảm tưởng trái tim mình có thể sẽ bình bịch nhảy luôn ra khỏi miệng.

Cô ngóng trông Diệp Bạch Quả làm ra lựa chọn nào đó, lại sợ Diệp Bạch Quả lựa chọn kia.

Diệp Bạch Quả làm sao có thể hiểu được tâm tình phức tạo của mẹ mình.

Cô chỉ cảm thấy vấn đề này căn bản chẳng có ý nghĩa gì.

Tiểu Bạch Quả lựa chọn đáp án tiêu chuẩn: "Con muốn cùng ba mẹ ở bên nhau."

Tô Nhược Phượng có chút thất vọng, lại có chút không cam lòng, lại cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hạ quyết tâm vứt bỏ không phải một việc đơn giản.

Cô chuẩn bị qua hai ngày lại vào bệnh viện, nhìn một tình trạng Diệp Bạch Xuyên một cái rồi ra quyết định cuối cùng.

Nhưng Lâm Khiết không cho cô cơ hội bình tĩnh.

Cô ta nhìn chằm chằm cái vị trí này suốt mấy năm nay, thật vất vả mới tìm được một cơ hội, làm sao dễ dàng buông tha.

Liên tiếp hai ngày, mỗi ngày đều mang theo Tô Nhược Phượng vào trong thành giảng giải trẻ con ở nông thôn khác trẻ con ở trong thành thế nào, còn cho cô nhìn thư người đàn ông kia gửi.

Bút tích trên thư ngày đêm xuất hiện trước mắt Tô Nhược Phượng.

Nhìn bút tích quen thuộc kia, Tô Nhược Phượng lệ nóng doanh tròng, phảng phất lại trở lại ngày chia lìa đó.

Hai người lúc trước chia lìa cũng đúng là bất đắc dĩ.

Táo Câu thôn đột nhiên phát sinh hỏa hoạn, không giữ được nhiều thanh niên trí thức như vậy, không thể không đem một bộ phận suốt đêm dời đi.

Chuyện phát sinh đột ngột, căn bản chưa kịp phản ứng liền trực tiếp cắt đứt liên hệ, từ đây trời cao mà xa, hai người không còn liên lạc.

Chỉ có tình yêu còn kết nối hai người với nhau.

Một bên là người cô từng yêu sâu đậm, hiện giờ cũng là cha ruột của bọn nhỏ; bên kia là người cô bất đắc dĩ lựa chọn, hiện giờ đã biến thành người chồng bị đần độn, Tô Nhược Phượng cắn răng lựa chọn.

Con gái nhỏ mềm mại đáng yêu, mái ấm gia đình cuối cùng không thắng nổi tình yêu cùng tiền đồ.

Lâm Khiết đưa cho cô vài miếng bao giấy dầu chứa thuốc ngủ, Tô Nhược Phượng dùng bàn tay đầy mồ hôi nắm chặt.

Ngày chạy trốn định ở ba ngày sau.

Bởi vì trong lòng hổ thẹn, Tô Nhược Phượng mấy ngày nay phá lệ an phận.

Cô là đại công thần sinh con gái cho Diệp gia, ngày thường không cần làm bất luận việc nhà gì nhưng mấy ngày nay lại thành thành thật thật giúp đỡ hai chị em dâu dọn dẹp sân, kể cả chuồng heo bình thường cô khinh thường không thèm nhìn cũng giúp đỡ dọn, chỉ muốn áy náy trong lòng có thể giảm bớt vài phần.

Thế nhưng lại khiến Tôn Xảo Xảo cùng Lưu Quốc Hoa sợ hãi.

Người xưa nói ông trời khác thường là sắp có đại sự, người lười cũng có lúc chăm chỉ.

Hai chị em ghé vào cùng nhau lẩm nhẩm lầm nhầm thương lượng suốt một buổi tối, tự cho là đoán được chân tướng:

Diệp Bạch Xuyên, bảo đảm đã xảy ra chuyện lớn!

Loại bệnh này khẳng định phải dùng nhiều tiền chữa!

Em dâu các cô đây là sợ hai chị dâu không cho Bạch Xuyên tiền chữa bệnh nên mới cúi đầu!

Hai người trầm mặc nửa ngày, yên lặng tách ra.

Ngày hôm sau lúc Tô Nhược Phượng chuẩn bị rửa nồi nấu cơm, Lưu Quốc Hoa rón ra rón rén từ bên ngòai nhà bếp tiến vào, đón đầu rào lưới.

"Nhị phòng bọn chị bên này nuôi bốn đứa con, không có nhiều tiền.

Nếu em không chê thiếu thì nhận đi, đừng nghĩ quá nhiều, cứu mạng quan trọng nhất."

Cô thật sự không biết cách an ủi người khác, nói được hai câu liền vội vã chạy đi.

Tô Nhược Phượng vốn muốn đem tiền trả lại, nhưng lại ma xui quỷ khiến nghĩ tới Lâm Khiết lý do thoái thác, nghĩ đến hai đứa nhỏ, bước chân trở nên nặng nề, cuối cùng cắn chặt răng, đem tiền cất vào trong bao quần áo đã thu dọn tốt.

Buổi chiều Tôn Xảo Xảo cũng tới tam phòng một chuyến.

Lưu Quốc Hoa tích cóp tiền thật sự không nhiều lắm, nhưng Tôn Xảo Xảo không giống vậy.

Cô vốn dĩ không tiêu gì, con lại ít hơn nhị phòng một đứa, cũng không trợ cấp nhà mẹ đẻ, thời kì nông nhàn đại phòng bên kia còn vào thành khuân vác kiếm tiền.

Mấy năm tích cóp cũng được hai trăm.

Ngày thường một phân tiền hận không thể bẻ thành hai hoa, tại thời điểm này cô liền quyết đoán đem hết ra.

"Em nhận đi, Tôn Xảo Xảo chị thích tiền, nhưng Tôn Xảo Xảo chị đây cũng biết một đạo lý, người không còn, tiền tích cóp thế nào cũng vô dụng.

Trước tiên cứ đem người cứu trở về rồi nói."

Cô cũng không chờ Tô Nhược Phượng mở miệng nói lời cảm ơn liền ôm ngực rời đi.

Đau lòng a.

Hai trăm, đảo mắt liền không còn.

Diệp lão thái sợ đứa con trai trước mặt con dâu lỡ miệng, mấy ngày nay không để Diệp Thanh Sơn, Diệp Lục Hải về nhà, muốn gạt con dâu, lại không biết cái hành động này mang đến tổn thất gì.

Thấy Tô Nhược Phượng khác thường không chỉ là hai vị chị em dâu, Diệp Bạch Quả cũng đã nhận ra, nhưng cô nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến nữ chính mẹ của mình tính toán vứt bỏ mình và nam chính ba, cùng người yêu cũ bỏ trốn.

Diệp Bạch Quả cho rằng đây là nam nữ chính tiểu thuyết ngọt sủng.

Xảy ra chuyện, nhớ mong tưởng niệm hồi ức về đủ loại ưu điểm của đối phương, lấy nước mắt rửa mặt, hướng Bồ Tát cầu nguyện, cuối cùng bình an không có việc gì lăn giường một cái cảm tình nâng cao một bước, tám phần là cái kịch bản này.

Cô chỉ làm trợ công, phông nền, chứng minh cảm tình nam nữ chính.

Lúc này yêu cầu chính là cùng nữ chính hồi tưởng đủ loại ngọt ngào của bọn họ lúc trước.

Diệp Bạch Quả nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của mình.

"Mẹ ơi, ba sao còn chưa trở về? Con nhớ ba, mẹ nói cho con nghe lúc ba mẹ kết hôn là bộ dáng gì đi."

Cô không biết mình đang chọc vào nỗi đau của Tô Nhược Phượng.

Tô Nhược Phượng là ai?

Tô gia đại tiểu thư.

Thiếu nữ không tưởng tượng qua hôn lễ của mình?

Ở trong tưởng tượng của Tô Nhược Phượng, hôn lễ của cô hẳn là long trọng, là tràn ngập chúc phúc, cử hành ở trong nhà hàng cao cấp thành phố lớn, hoặc là ở trong lâm viên tràn ngập tình thơ ý hoạ, tất cả khách khứa đều là văn nhân nhã sĩ, mà hiện thực thì thế nào?

Bàn ghế dơ bẩn, thôn dân lớn giọng í ới, thêm tiếng trẻ con ầm ĩ, nửa điểm cũng không có bóng dáng hôn lễ trong tưởng tượng.

Tô Nhược Phượng rũ mắt: "Có gì hay mà kể, kết nhóm sinh hoạt thôi."

Cô đem thuốc ngủ đặt trộm trong đồ ăn.

......!

Thím Hoàng cả đêm ác mộng, cảm thấy ngực nặng trĩu phảng phất có một số việc lớn sắp xảy ra, vừa mới rạng sáng bốn giờ, rốt cuộc ngủ không được nữa đành ngồi dậy, khoác một kiện áo lông, chuẩn bị đi dạo trong thôn một vòng.

Vừa mới mở cửa lớn ra bà liền kinh ngạc.

Hai cánh cửa lớn nhà Lão Diệp mở toang!

Thím Hoàng vội vội vàng vàng chạy qua, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bọn nhỏ Diệp gia tốp năm tốp ba nằm trên mặt đất, sợ tới mức bà suýt nữa tiểu trong quần, vội vàng chạy về nhà đi gọi người.

"Mau lên! Chạy nhanh lên!! Hỏng rồi hỏng rồi!! Lão Diệp gia xảy ra chuyện!!"

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Quả:......!Con không có mẹ QAQ

Bạch Xuyên: Đừng khóc, ba dùng bùn đắp một người cho con..