Tháng chạp năm nào cũng là tháng bận rộn.

Hai mươi ba cúng Ông Táo, hai mươi tư mổ lợn, hai mươi lăm họp chợ cuối năm, hai mươi tám hàng tết cơ bản phải chuẩn bị xong hết.

Toàn thôn Táo Câu đều vội đến xoay vòng vòng.

Nháy mắt một cái Tết đã đến rồi.

Tết thập niên tám mươi vẫn còn nhiều hương vị Tết.

Ngày ba mươi cuối năm, mỗi nhà đều phải dán câu đối xuân, đốt pháo.

Thời này, câu đối đều được viết tay, giấy đỏ chữ đen, chữ vàng đều có.

Hiếm lắm mới thấy có nhà nào bỏ tiền mua đồ in ấn sẵn.

Nếu nhà ai dán câu đối xuân in đẹp, bảo đảm suốt cả Tết đều được chìm đắm trong sự ghen tị hâm mộ của nhà khác.

Giáo viên ở thôn Táo Câu lại thành cái bánh bao thơm.

Các cô các thím đều đến nhờ hắn viết câu đối xuân cho nhà mình.

Chỉ cần chuẩn bị bút mực, hai quả trứng gà, một câu "Cung hỷ phát tài" nữa là bộ câu đối đẹp liền đến tay.

Diệp lão thái cũng móc hai quả trứng trong ổ gà ra, áng chừng phân lượng một chút, chuẩn bị đi mời thầy viết câu đối xuân.

Tiểu Bạch Quả cũng tò mò đi theo.

Thấy em gái cục cưng đi theo ra ngoài, bảy đứa anh trai liền xoay chuyển tròng mắt.

Đứa anh cả nói thầm với Diệp Võ hai câu, đoàn người liền công khai đi theo.

Diệp lão thái đuổi bọn nó đi:

"Đi đi đi đi, đã bảo không cho mấy đứa mang em gái đi chơi nữa, đừng có nghĩ là bà nội không biết chúng mày muốn làm gì."

"Bà nội chỉ bảo không cho riêng bọn con mang em gái đi chơi thôi nhưng đây không phải là còn có bà nội sao!" Diệp Võ miệng vừa nói, vừa kéo tay Tiểu Bạch Quả, trong lòng thật là sung sướng, cứ như là lại được chơi chung với em gái.

Em gái vẫn là tốt nhất, tay nhỏ mềm như bông, một chút vết chai cũng không có, không giống với người khác.

Cái đạo lý này vừa nghe đã biết không phải nó nghĩ ra được, lão thái thái liếc mắt nhìn đứa cháu trai cả trông như hiền lành lắm.

Bà cũng không vạch trần kế hoạch nhỏ của bọn chúng, nghĩ rằng có mỗi đoạn đường thế này, còn có bà trông chừng, bảy thằng oắt hẳn là cũng không gây ra được chuyện gì, đành nhắm một mắt mở một mắt với bọn nó.

"Không được đi xa đâu đấy."

"Bà nội yên tâm đi, chúng cháu chỉ ở ngay dưới mí mắt bà, không đi xa đâu ạ."

Dù sao thì chỉ cần có thể cùng chơi với em gái, bảy đứa anh trai đã thoả mãn lắm rồi.

Đám nhóc ồn ào cãi nhau ầm ĩ một hồi cuối cùng cũng đến được nhà thầy giáo.

Ngoài cửa nhà thầy đã dán trước câu đối xuân rồi.

Lão thái thái không biết chữ, bà liền hỏi mấy đứa cháu trai:

"Trên này viết gì thế?"

Mấy đứa cháu trai nào có đi học đều nghiêng đầu đọc từng chữ:

"Thiên tăng năm tháng, người tăng thọ

Xuân mãn càn khôn, phúc mãn lâu

Bốn mùa trường an."

"Thiên tăng năm tháng người tăng thọ, xuân mãn càn khôn Phúc Mãn Lâu...!Câu này hay, rất hay!" Lão thái thái chẳng hiểu quanh co lòng vòng, bà cảm thấy câu đối xuân này viết hay, không hổ là người làm công tác văn hoá viết ra.

"Mấy đứa nhìn xem chữ người ta viết này, đẹp quá! Đi theo người ta phải học cho tốt!"

Bảy đứa bé trai lập tức gật đầu, chỉ có Tiểu Bạch Quả nhìn chữ viết câu đối xuân bằng bút lông lại cảm thấy chướng mắt từ sâu trong lòng.

Cha cô viết so với cái này còn đẹp hơn chán.

Vừa nhìn đã thấy khí khái bản thân, chữ này tuy viết không tệ nhưng làm người ta cảm thấy thiếu cái gì đó.

Nếu chưa xem chữ lão cha cô viết, thì còn thấy nó khá ổn, nhưng xem chữ của cha cô rồi, nhìn lại cái này, nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng chướng mắt.

Ngẫm lại hai quả trứng gà của lão thái thái, Tiểu Bạch Quả tự nhiên thấy tiếc.

Có đánh chết Diệp Bạch Xuyên cũng không thể tưởng tượng nổi, mới một năm rưỡi thôi mà tâm cảnh con gái chẳng nhưng không được rèn luyện thêm trầm ổn mà ngược lại còn bởi vì không tin tưởng hắn mà thêm một cái thuộc tính hộ thực*.

(护食 / hù shí: hộ thực, hộ trong bảo hộ, bảo vệ, giữ gìn, che chở)

Nếu chữ viết này thật sự xuất sắc thì cũng thôi, nhưng giờ chữ này còn chẳng so được với lão cha nhà mình, lại còn đòi hai quả trứng gà, hộ thực Tiểu Bạch Quả lập tức không vui.

Cô lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của lão thái thái, chớp đôi mắt to:

"Bà nội ơi, con cảm thấy chữ ba viết đẹp hơn thế này.

Mình về bảo ba viết câu đối xuân được không?"

Từng câu từng chữ đều chứa chan chân tình thực lòng thực dạ, thành khẩn đến không thể thành khẩn hơn.

Nhưng lão thái thái nghe xong tâm chẳng những không động lại còn nở một nụ cười, vừa cười vừa giơ tay xoa xoa đầu Tiểu Bạch Quả, coi lời cô nói là lời trẻ nhỏ:

"Bạch Quả ngoan, lời này lát nữa đừng nói nhé.

Mình còn đang nhờ vả người ta giúp viết câu đối xuân mà.

Câu đối xuân mà viết tốt, vận khí trong nhà quanh năm suốt tháng cũng đều sẽ tốt.

Người trong ấy đông, nếu con không muốn vào thì cùng các anh chơi ngoài sân chờ bà nội, đừng chạy đi xa."

Không phải lão thái thái không tin Tiểu Bạch Quả mà là không tin lão tam nhà mình.

Lão tam nhà mình ngốc nghếch, khờ khạo đến mức nào rồi mà còn có thể viết chữ đẹp?

Bà thà tin trời đổ mưa vàng còn hơn là tin lão tam nhà mình có khả năng này.

Lão thái thái đã không tin, Tiểu Bạch Quả cũng chẳng còn cách nào.

Cũng không thể vì hai quả trứng gà mà dùng pháp thuật với lão thái thái, đành nhìn bà khổ công đem lễ vào nhà, rồi lại mang theo một bộ câu đối xuân, hỉ khí dương dương* đi ra ngoài.

Đầu tóc đã bị chen lấn đến rối loạn nhưng nếp nhăn trên mặt già lại phiếm hồng hào hưng phấn.

(*喜气洋洋 / xǐ qì yáng yáng: hỉ khí dương dương, hạnh phúc, vui vẻ.

Hỉ khí dương dương cũng là tên một bài hát hot của ca sĩ Từ Tiểu Phụng, thường dùng trong các dịp lễ hội)

Bà không ngừng vội vàng khoe với Tiểu Bạch Quả câu đối xuân.

"Hai quả trứng gà này thật là không uổng phí.

Mấy đứa không biết đâu, vừa lấy hai quả trứng ra, thầy giáo càng cười tươi.

Thầy ấy chủ động hỏi bà muốn viết kiểu gì nữa cơ.

Bà nói với thầy muốn có nhiều tiền, ý cũng không khác nhà bọn họ lắm.

Sau đó thầy viết cho nhà mình như vậy.

Phi Phi, con đọc cho bà nội nghe xem có hay không nào."

Diệp Phi liền dẫn mấy đứa em đến đọc:

"Xuất môn đại cát hành hồng vận

Tiến trạch bình an chiếu phúc tinh

Sự sự thuận lợi."

Vừa nghe thấy mọi chuyện thuận lợi, lại còn hành hồng vận, có phúc tinh, lão thái thái thấy rất vừa lòng.

Bà nhìn trái xem phải, sợ người bên cạnh nghe thấy, biết câu đối xuân nhà mình viết hay, đòi chép lại hoặc trao đổi, sợ người khác dính được xuân quang câu đối nhà mình, vội vàng cuốn câu đối lại, bước thật nhanh về nhà.

Hai vợ chồng Diệp Lục Hải đang chuẩn bị bữa cơm trưa đoàn viên, còn có cơm tất niên buổi tối.

Hai vợ chồng Diệp Thanh Sơn cùng Diệp Hà thì đang vội thu dọn nhà cửa, dán báo mới lên mặt tường.

Diệp lão nhân cũng chẳng nhàn rỗi, đang cầm xẻng xúc từng cái dọn nhà xí.

Việc dán câu đối xuân rơi xuống đầu Diệp Bạch Xuyên.

Dán câu đối không thể thiếu hồ nhão.

Vừa hay Diệp Hà cũng tạm thời pha hồ dán xong một mặt tường trong nhà, không dùng đến hồ nhão.

Đám bảy đứa anh tranh nhau ôm nồi hồ, cuối cùng vẫn là đứa anh cả ưu thế chiều cao cướp được vào tay.

Hồ nhão thời này đều là dùng miến và nước nấu thành, mùi thơm nức, còn ăn được.

Đứa anh cả ôm nồi nhôm trong tay, nhân lúc người lớn không để ý lén ăn vụng một hớp lớn, sung sướng chép miệng.

Thơm.

Còn mấy đứa nhỏ thấy vậy, cũng ào ào muốn nếm thử.

Tiểu Bạch Quả cũng tò mò tiến lên.

Diệp Phi thấy còn không ít nên cũng không ngăn lại.

Nồi nhôm ở trong tay bọn nhỏ qua một vòng, đến lúc trở về tay Diệp Phi thì chỉ còn lại đáy nồi trống trơn.

Diệp Phi:...!

Mấy đứa bé trai khác:...!

Tiểu Bạch Quả:...!

Không còn cách nào chỉ có thể đi tìm người lớn xin lỗi.

Nhìn nồi nhôm trống rỗng, lại nhìn bọn nhỏ bên miệng đứa nào cũng dính ít nhiều hồ nhão, Tôn Xảo Xảo luôn keo kiệt cũng phải bật cười, đi ngao một nồi hồ nhão khác cho bọn nó.

Nhìn bóng dáng chúng vội vội vàng vàng chạy đi, cô còn trên ghẹo:

"Lần này đừng có ăn nữa đấy.

Ăn nữa là căng bụng, đến tối không ăn hết sủi cảo đâu."

Diệp Phi chạy đằng trước lảo đảo một cái, suýt thì ngã ngửa, nhờ có mấy đứa em đón lấy mới đứng vững, đầu cũng không quay lại mà trả lời:

"Biết rồi ạ."

Người trong sân đều cười rộ lên.

___________________

Lần này không có bọn nhỏ gây sự, vế trên vế dưới câu đối rất nhanh đã được dán lên hai bên cửa lớn.

Giấy đỏ mực đen, chỉ thiếu mỗi cái hoành phi*.

Diệp Bạch Xuyên giơ cánh tay dài ra, không với tới tầng trên của ván cửa, lại lười vào nhà tìm đồ kê chân liền đơn giản trực tiếp bế Tiểu Bạch Quả lên.

(*横批 / héng pī: Hoành phi, chú giải hàng ngang trong câu đối thường được dùng để tóm tắt, bổ sung hoặc vẽ rồng cho toàn bộ câu đối)

"Có với tới không?"

Tiểu Bạch Quả giơ tay vỗ lên trên ván cửa, phát ra tiếng bộp bộp:

"Vừa đủ ạ."

"Vậy con dán đi."

Lão cha chẳng thấy có gì không đúng.

Hắn ngẩng đầu, định chỉ huy con gái dán cao thấp nghiêng ra sao lại tự thấy không công bằng, nên thản nhiên ra lệnh:

"Mấy đứa ra sau đứng xem vị trí.

Ngươi thì bôi hồ lên câu đối."

Có thể tham gia vào nhiệm vụ dán câu đối, bọn nhỏ rất vui mừng.

Tiểu Bạch Quả cầm câu đối dính đầy hồ nhão, các anh trai ở phía sau chỉ huy:

"Cao lên cao lên...!thấp xuống thấp xuống...!sang trái một chút...!bên phải thiếu rồi...!hơi vẹo một tí...!ấy ấy ấy!!! Vẹo vẹo vẹo!!! Thế đấy!! Dán!!"

Không phụ sự tin tưởng của các anh, Tiểu Bạch Quả bộp bộp dán hoành phi lên.

Lão cha thu tay lại, ôm con gái lui về sau vài nước.

Hai cha con đồng thời ngẩng đầu lên, chuẩn bị thưởng thức thành quả nỗ lực của cả đoàn người...!

Lệch rồi.

Diệp Bạch Xuyên:...!

Tiểu Bạch Quả:...!

Cháu trai Diệp gia:...!

Đúng lúc lão thái thái không yên tâm ra nhìn xem, thấy con thứ ba dẫn theo một đám nhóc con ở bên này ngẩng đầu, trong lòng lập tức lộp bộp một tiếng, ba bước gộp làm hai, vội ngẩng đầu nhìn lại, suýt thì tức đến lệch cả mũi.

Bà bỏ ra hai quả trứng gà để đổi về câu đối này đấy!!

Vậy mà lại dán lệch!!

Ánh mắt lão thái thái mang theo vài phần sát khí:

"Ai dán?"

Mấy đứa cháu trai lập tức lui về sau vài bước, liên tục lắc đầu.

Diệp Võ tuổi nhỏ nhất, có cảm tình tốt nhất với Diệp Bạch Xuyên, đứng ra cho chú ba nó một dao trước:

"Chú ba làm! Không liên quan đến bọn con!"

Có một đứa đi đầu, mấy đứa còn lại lập tức ồn ào đâm dao lên người Diệp Bạch Xuyên:

"Đúng đúng đúng, là chú ba dán, chú ba dán!"

"Bà nội, chuyện này, nếu đã không liên quan đến bọn cháu, bọn cháu đi ra ngoài chơi trước nhé."

"Vâng vâng vâng, bọn cháu đi xem nhà khác dán câu đối ạ."

Làm gì còn ai muốn ở lại chỗ này ăn mắng ăn đòn.

Thấy lão thái thái không có phản ứng, bảy đứa nhóc chớp mắt chạy mất dạng.

Tiểu Bạch Quả vui tươi hớn hở xem náo nhiệt, còn quăng cho lão cha một ánh mắt vui sướng khi người gặp hoạ.

Lão cha nhìn cô một cái, không nói gì nhưng cánh tay ôm cô lại chặt thêm một cách kỳ dị.

Không đợi Tiểu Bạch Quả hiểu được ý tứ của hắn, lão cha đã quả quyết mở miệng:

"Mẹ, đều không phải lỗi của Bạch Xuyên.

Chính là Bạch Quả cứ quấn lấy Bạch Xuyên, đòi dán câu đối xuân.

Bạch Xuyên không thể từ chối..."

Tiểu Bạch Quả:???

Có phải cảm thấy con dễ bị bắt nạt??

Diệp Bạch Xuyên dùng cách âm tráo truyền lời:

"Nói là con làm đi, đến lúc ăn tết ba sẽ dùng thuật phân thân dẫn con vào thành hưởng lạc."

Tinh thần Tiểu Bạch Quả rung lên, vui vẻ giơ tay túm lấy ống tay áo của lão thái thái, mắt to chớp chớp, cười đến hai cái lúm đồng tiền nở hoa:

"Con dán, con dán, bà nội, có đẹp không ạ? Đẹp không ạ?"

Vừa nghe nói là cục cưng đầu quả tim dán, mắt thường cũng có thể thấy được hoả khí của lão thái thái nhanh chóng biến mất, cuối cùng thay bằng một miệng cười, xoa xoa tay Tiểu Bạch Quả.

Lão thái thái khích lệ nói:

"Bà nói là không biết ai dán mà đẹp như vậy.

Thì ra là Bạch Quả nhà ta.

Ái chà, còn nhỏ như hạt đậu thế này mà sao con giỏi thế chứ? Nhưng mà câu đối xuân phải dán thật ngay ngắn, dán vẹo đi sẽ bị người ta nói.

Lát nữa bà nội sẽ đi nhờ người ta viết cho một bộ nữa.

Còn bộ này thì bóc ra dán ở cửa tam phòng nhà con, được không nào?"

Tiểu Bạch Quả ngẩng đầu nhìn cái hoành phi bên trái cao hơn bên phải cả một đoạn, bội phục khả năng trợn mắt nói dối của lão thái thái từ sâu trong lòng.

Cô nhìn lão cha đang thở phào nhẹ nhõm liền nổi lên ý xấu.

"Bà nội, ba viết đẹp hơn thầy giáo nhiều.

Bà để ba viết câu đối được không bà? Nếu chúng ta lại đem trứng gà đi nhờ người ta, chắc chắn người ta sẽ nghĩ nhiều.

Lỡ mà bị người ta hiểu nhầm thì không tốt đâu ạ."

Lão thái thái tưởng tượng, thấy cũng đúng.

Bà vừa mới nhờ người ta viết câu đối xuân cho, lúc ấy còn khen người ta lên tận mây xanh.

Lúc sau lại nhờ người ta viết nữa.

Trong lòng người ta chắc chắn sẽ thầm nghĩ.

Lỡ mà nghĩ sai thì hỏng.

Nhưng bảo bà đi dán chữ bò chữ chó của lão tam cũng không phải cách.

Trước mặt người nhà của mình, lão thái thái chẳng thèm che giấu chút nào.

Tiểu Bạch Quả đoán được suy nghĩ của bà liền làm nũng, dù sao chỉ cần trả thù lão cha một chút là được:

"Bà nội, bà cứ để ba viết thử xem sao.

Nếu ba viết đẹp thì mình dán lên, còn viết xấu thì mình đi nhờ người ta cũng chưa muộn mà."

Tròng mắt, đầu quả tim làm nũng một cái, lão thái thái liền vui không chịu được, bà nghĩ nghĩ:

"Vậy thì cho một cơ hội đi."

Lão thái thái vừa mở miệng, Tiểu Bạch Quả liền cười, ba phần đắc ý, bảy phần giảo hoạt.

Lão thái thái nhìn cháu gái nhỏ thoả mãn cười cũng bất giác mà cười.

Trong lòng bà nghĩ, nếu lão tam có thể viết được bằng ba phần thầy giáo thì bà cũng sẽ dán trên cửa lớn.

Đến lúc đó nếu người ta có hỏi thì nói câu đối kia bị lão tam không cẩn thận làm rách.

Lão tam biết mình phạm lỗi, sợ bị phát hiện nên tự viết một bộ khác dán lên.

Dù sao thì trách nhiệm đẩy hết lên đầu nó là được.

Ai bảo khắp thôn đều biết đầu óc lão tam nhà bà không bình thường, không thông minh, làm ra chuyện gì cũng không lạ.

Nghĩ vậy, lão thái thái lại cảm thấy lão tam nhà bà ngốc cũng là một chuyện tốt.

Ít nhất những chuyện không đẹp lắm trong nhà đều có thể đẩy lên đầu nó mà người khác không nghi ngờ gì.

Lão thái thái nghĩ kỹ xong, ánh mắt bà nhìn con thứ ba cũng trở nên ôn hoà hơn nhiều.

Nhớ lại trong nhà vẫn còn giấy mực, đều là đồ đã mua từ mấy năm trước.

Thầy giáo mấy năm trước viết câu đối đều đòi người khác phải tự chuẩn bị giấy mực, năm nay lại không cần, chắc là ký được hợp đồng thấy năm sau kiếm được nhiều hơn năm trước nên hào phóng.

Không ngờ vậy mà cuối cùng vẫn có ích.

Vừa nghĩ, lão thái thái vừa bày biện đồ ra.

Mực đã khô thành cục.

Diệp Bạch Xuyên nhíu mày, tự tay mài mực.

Lão thái thái đứng bên cạnh nhìn, cảm thấy động tác này của hắn so với thầy giáo còn ưu nhã hơn vài phần.

Trong lòng bà không khỏi chờ mong.

Đúng lúc Diệp Hà bị đẩy ra ngoài nghỉ ngơi, thấy tư thế này hơi tò mò, vừa thò lại gần giúp nghiền, vừa tò mò hỏi:

"Anh ba, anh biết thư pháp à?"

Diệp Bạch Xuyên cũng là kẻ biết hưởng phúc, đã có người đến giúp mài mực, hắn tất nhiên cũng lười động tay.

Múa may bút lông hai cái trên không trung, tìm xúc cảm:

"Cũng chỉ có vài phần tâm đắc mà thôi."

Chuyện này thật là mới mẻ.

Khối mực kia đã được nghiền thành mực nước, Diệp Hà cười lui đến bên cạnh Diệp lão thái, cũng giống như bà bất giác nảy sinh vài phần chờ mong với anh ba của cô.

Cô tất nhiên là hy vọng anh ba nhà mình có chữ viết đẹp.

Nhà máy của cô có một vị lãnh đạo đặc biệt thích thư pháp.

Có kỹ năng này khác nào có thể đi cửa sau nếu có tác phẩm thư pháp gì đó lọt vào mắt vị lãnh đạo này.

Nếu anh ba cô thật sự có một tay thư pháp tốt, cái khác không dám nói nhưng cô vẫn muốn thử xin vị lãnh đạo kia sắp xếp giúp anh ba một chức công nhân bình thường.

Đến lúc đó, anh ba cô có công việc chính thức trong thành, ăn lương nhà nước, mỗi tháng đúng hạn phát lương, Tiểu Bạch Quả cũng có thể đi học trong thành, những lời đồn đã vớ vẩn khắp thôn sẽ ít đi một chút.

Nhưng anh ba của cô, chữ viết hồi đi học còn hay bị giáo viên đọc nhầm thành chữ khác mà trừ điểm, liệu có thể viết thư pháp không?

Trong lúc cô còn đang do dự, Diệp Bạch Xuyên đã thích ứng với xúc cảm của loại bút lông kém chất lượng này, thấm mực nước, vận khí đan điền vung bút lên.

Có lẽ là vẽ bùa quen tay, hắn bất giác mang theo một chút linh khí vào.

Người trong sân đều đã được hắn liệt vào danh sách người thân, linh khí này cũng vì vậy mà không hề lăng liệt, rất ôn hoà.

Khí độ bình thản vốn đã rất đẹp mắt, hiện giờ lại dung hợp với linh khí khó tả khiến hai người phụ nữ trong viện cảm thấy cả người đều thoải mái nói không nên lời.

Chờ đến lúc Diệp Bạch Xuyên buông bút xuống, hai người vẫn chưa hồi lại tinh thần nhưng còn Tiểu Bạch Quả đã sớm quen với linh lực của lão cha nhà mình, tung tăng chạy tới bắt được câu đối đang bị gió thổi, mang theo vài phần tự hào khoe với hai người:

"Bà nội, cô nhỏ, xem thư pháp ba con viết có phải đẹp hơn thầy giáo kia viết nhiều hơn không nè?"

Lão thái thái bấy giờ mới thoát khỏi trạng thái huyền diệu khó giải thích này, trong lòng đã thêm vài phần tin tưởng với lời Tiểu Bạch Quả nói.

Mặc dù đã có sự chuẩn bị nhất định, nhưng đến khi bà nhìn thấy câu đối trong tay Tiểu Bạch Quả cũng không khỏi kinh ngạc.

Chữ của lão tam nhà bà viết quả thực là quá đẹp.

Bà không biết chữ, nhưng vẫn có thể cảm giác được chữ viết của lão tam rất tinh tế.

Dù là cùng một chữ, chữ của lão tam nhà bà viết so với chữ bà bỏ hai quả trứng gà xin về càng có ý vị hơn.

Không, không thể nói là càng có ý vị mà phải là một trời một vực.

Tâm tình lão thái thái chợt phức tạp.

Bà vừa nhận câu đối xuân từ trong tay Tiểu Bạch Quả, vuốt ve yêu thích không rời, vừa không nhịn được hậm hực:

"Mày nói xem cái thằng này, bảo mày khờ thật đúng là khờ.

Nếu chữ mày đẹp thế sao mấy năm trước không nói sớm hả? Mấy năm nay nhà mình phí biết bao nhiêu trứng gà rồi?"

Diệp Hà vốn tưởng mẹ cô khoa trương, còn định giúp anh trai nói đỡ hai câu.

Nhưng chờ đến khi Tiểu Bạch Quả cầm hoành phi đặt lên tay cô, chính mắt cô thấy được thư pháp của anh ba, cô mới phát hiện phản ứng của mẹ đúng là bình thường.

Cho dù là cô cũng hận không thể mắng anh ba hai câu.

So với lão thái thái, cô thấy được nhiều việc đời hơn, trình độ thưởng thức càng cao hơn một chút.

Nhưng bất luận cô thưởng thức thế nào cũng đều cảm thấy chữ anh ba nhà mình viết so với những thư pháp trong nhà lãnh đạo cô từng thấy còn đẹp hơn nhiều.

Bản lĩnh tốt như vậy giấu đi làm gì chứ?

Cô mà sớm biết anh ba có bản lĩnh tốt như vậy thì đã sớm đi xã giao, kéo anh ba vào trong nhà máy làm rồi.

Vốn còn định nói đỡ giúp anh ba hai câu, Diệp Hà cũng biến thành kẻ phản bội:

"Đúng vậy, anh ba! Sao anh lại không nói sớm? Em mà biết anh viết chữ đẹp như vậy thì mấy năm nay anh đã sớm thành công nhân rồi, sao còn phải ở nông thôn cày cuốc?"

Cô càng nói càng tức, càng nghĩ càng sốt ruột thay anh ba đành giậm chân:

"Không được! Anh ba! Mấy năm nay anh trì hoãn bản thân và Bạch Quả lắm rồi! Hôm nay chuyện gì anh cũng không cần làm, ở nhà viết một bộ thư pháp cho em.

Em đi tìm văn bản, anh viết.

Viết xong rồi mình lên huyện một chuyến, tìm người đóng gói lại, qua năm mới em chạy đi móc nối quan hệ!"

Trong lòng lão thái thái vốn không được thoải mái lắm, vừa nghe thấy con gái nói con trai nhà mình làm chậm trễ cháu gái, bà lại càng bực mình:

"Mày nói xem sao mẹ lại có thằng con ngốc như mày cơ chứ? Nếu không phải Bạch Quả thông minh, nói mày viết đẹp, mày còn định lừa gạt mọi người trong nhà bao lâu nữa?"

Bạch Quả thật ngoan!

Bạch Quả là bảo bối!

Tận sâu trong lòng lão thái thái đều cảm thấy như vậy.

___________________

Đồ ăn bữa cơm tất niên ba mươi này là một trong những bữa cơm phong phú nhất cả năm.

Lưu Quốc Hoa, Tôn Xảo Xảo và Diệp lão thái cùng thi thố tài năng, làm canh xương hầm củ cải, cá om dưa, canh đậu phụ thịt cá, khoai tây sợi xào, thịt kho đầu sư tử, thịt thỏ rừng kho, thịt heo xào cay, giò thủ đông, lòng heo xào, khoai lang rô ti, đậu phụ cuốn, tổng cộng mười món, thập toàn thập mỹ thật là có tiền.

Còn có sủi cảo nhân thịt heo cải trắng, tiếng nói cười vui vẻ từ đầu đến cuối đều không ngớt.

Chỉ có mỗi tam phòng, một mình lão cha lạnh lẽo thê lương.

Từ lời của vợ biết được con thứ ba nhà mình khiến cháu gái chậm trễ bao năm, lão gia tử giận dữ, trực tiếp vung tay lên.

"Lão tam không cần ăn cơm tất niên với mọi người, viết chữ trước đi, viết liền mấy tiếng trước rồi hẵng ăn cơm!"

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Quả: Ba còn dám hố* con không?

(*坑 / kēng: hố, hầm, hãm hại, lừa dối)

Diệp Bạch Xuyên: Ba biết sai rồi, lần sau không dám nữa.

(Tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.

_________

Không biết có ai đang ngủ bị thông báo đánh thức không....