Lâm Khiết chuẩn bị tìm cớ gì tiếp cận Diệp Bạch Xuyên?

Vẫn là kiểu cũ.

Con cái anh chị có thiên phú học tập.

Khổng tử nói đến là đến.

Chỉ cần Diệp Bạch Xuyên tin, giao Tiểu Bạch Quả vào tay cô ta, cô ta có thể lợi dụng Tiểu Bạch Quả tạo cơ hội cho hai người gặp mặt ở chung.

Mang theo loại tâm tư này, Lâm Khiết đứng ở cửa viện Diệp gia, nhìn vào trong.

Tôn Xảo Xảo hôm qua suốt đêm chăm heo, tận mắt thấy chúng từ bộ dạng bị tiêu chảy mệt lả đến lúc có thể ăn uống lại bình thường cũng không buông được cục đá trong lòng, cô liền dọn ghế dựa ra sân vừa phơi nắng ngủ gật vừa nhìn chằm chằm chuồng heo bên kia.

Diệp Lục Hải và Diệp Thanh Sơn ở trong chuồng heo bận rộn chuẩn bị đóng thêm trần nhà cho chuồng.

Thứ nhất là để che mưa chắn gió, thứ hai cũng là để phòng ngừa lại xảy ra chuyện như hôm qua.

Cẩu Đản Tử cũng coi như là đã gõ cho họ một hồi chuông cảnh báo.

Có lẽ đám người Nhị Cẩu Tử kia bên ngoài không dám động thủ với nhà bọn họ nhưng sau lưng làm vài động tác nhỏ cũng đủ khiến nhà họ chịu khổ.

Lần này may mà phát hiện kịp thời, vạn nhất lần sau bọn họ không phát hiện kịp hoặc là những kẻ mang ý xấu đó trực tiếp ném thuốc diệt chuột thì sẽ không còn dễ dàng giải quyết như đêm qua nữa.

Hai con heo trong nhà hôm qua mới gặp chuyện, Tôn Xảo Xảo thật cảnh giác, vừa thấy Lâm Khiết ở ngoài sân nhìn ngó, cô liền theo bản năng đứng bật dậy chắn trước chuồng heo nhà mình.

Hai người đàn ông đang đóng trần nhà cũng ngồi dậy.

Tuy rằng không phải giống như nhìn thấy kẻ thù tùy thời đều có thể xông lên đánh nhưng ánh mắt kia cũng rất dọa người.

Lâm Khiết bị ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm cũng không dễ chịu.

Trong lòng cô ta rất buồn bực, sao tặng hai cái bánh trứng gà, lại bày trò thành tâm thành ý xin lỗi Diệp gia, làm sáng tỏ quan hệ của cô ta với Tô Nhược Phượng rồi mà Diệp gia chẳng những không dần lui tới với cô ta thêm thân thiết mà ngược lại còn càng thêm xa cách.

Cô ta biết mình có lẽ làm không đúng chỗ nào đó nhưng dù thế nào cũng không biết mình rốt cuộc đã đắc tội Diệp gia chỗ nào.

Cô ta làm sao có thể nghĩ đến chuyện này cùng với chuyện mình tặng hai cái "bánh trứng gà" có quan hệ?

Sửa sang lại quần áo trên người mình, Lâm Khiết bày ra bộ dáng vừa ôn nhu thiện lương lại vừa tự nhiên hào phóng:

"Chào chị Tôn, anh Bạch Xuyên có nhà không? Em tìm anh ấy có việc gấp."

Sợ Tôn Xảo Xảo ngăn cản mình, cô ta lại tự cho là thông minh bổ sung thêm một câu:

"Có liên quan tới Tiểu Bạch Quả."

Tìm Bạch Xuyên có việc gấp?

Còn liên quan đến Bạch Quả?

Có chuyện gì mà phải tìm Bạch Xuyên?

Tôn Xảo Xảo hồ nghi nhìn cô ta, thân thể che ở trước chuồng heo hoàn toàn không có ý muốn di chuyển:

"A, chuyện Bạch Quả à, chuyện của Bạch Quả cũng chính là chuyện của toàn bộ Diệp gia, cô nói với tôi cũng được, là chuyện gì thế?"

Hiệu quả có thể giống nhau sao?

Trong lòng Lâm Khiết sốt ruột, lại không thể biểu hiện ra ngoài.

Nhìn bộ dáng hai người đàn ông ở bên chuồng heo kia, cô ta cũng không dám xông vào.

Ngẫm lại tính tình Tôn Xảo Xảo thấy tiền là sáng mắt, Lâm Khiết hạ quyết tâm, tiếp Tôn Xảo Xảo:

"Chị Tôn, chuyện này em hơi khó nói.

Như vậy đi, em không vào nữa, chị Tôn lại đây em nói nhỏ với chị xong chị có thể quyết định xem có muốn nói với anh Bạch Xuyên hay không, được chứ?"

Dong dong dài dài chắc hẳn Tôn Xảo Xảo không nghĩ tới.

Trong đầu cô bỗng dưng hiện lên lời treo bên mồm hàng ngày của Lâm Khiết.

"Nhóm trẻ nhà chị đều là thiên tài học tập! Chị xem, đề này khó bao nhiêu, bọn chúng học chưa đến một ngày có thể làm được rồi!"

Cô lại cảm thấy Lâm Khiết hẳn là lại không có ý gì tốt.

Nhưng Diệp Thanh Sơn thuần phác, không muốn nghĩ về người khác theo hướng xấu, cho rằng Lâm Khiết này là muốn xin lỗi chuyện lần trước đem hai cục bùn làm bánh trứng gà cho bọn họ nên xấu hổ nói ra, liền bảo Tôn Xảo Xảo đi qua.

Ở cùng một thôn, Lâm Khiết còn làm giáo viên tiểu học, bọn nhỏ còn đang đi học bên đó, gây chuyện lớn đối với hai bên cũng không có gì tốt.

Lúc trước Tôn Xảo Xảo không tình nguyện, mới vừa đi qua Lâm Khiết đã túm lấy tay cô quay lưng về phía hai người đàn ông, tiếc nuối đầy mặt móc ra một sợi dây chuyền đỏ từ trên cổ.

Sợi dây chuyền đỏ còn treo một mặt phật bằng ngọc.

Mặt ngọc kia trong suốt lấp lánh, kiểu gì cũng đáng mấy đồng.

Hai mắt Tôn Xảo Xảo lập tức dán lên trên mặt phật, lắc lư theo viên ngọc.

Mặt ngọc nhỏ này không phải hàng thường.

Lâm Khiết tốt xấu gì cũng là phụ nữ trọng sinh trở về, bản lĩnh khác đời trước không học được gì nhiều nhưng thật sự luyện ra bản lĩnh nhìn hàng xa xỉ.

Mấy ngày từ khi trọng sinh tới nay, ngoại trừ ngày thường đi dạy thì chính là đi đãi vàng trong chợ.

Thời buổi này các loại đồ cổ gia truyền còn chưa có con đường tiêu thụ, Lâm Khiết ỷ vào ký ức đời trước và mắt nhìn thật đúng là vớt ra được mấy thứ tốt.

Cái mặt phật nhỏ này chính là một trong số đó.

Trong trí nhớ của Lâm Khiết, cái mặt phật này năm năm sau có thể bán với giá hai mươi vạn.

Hai mươi vạn năm năm sau chính là tương đương với đồ đáng giá.

Nếu không phải vì muốn khơi thông quan hệ để tiếp cận Diệp Bạch Xuyên, đem người đàn ông tương lai trị giá trăm triệu vào tay, Lâm Khiết cũng trăm triệu lần không nỡ lấy ra.

Cố nén luyến tiếc trong lòng, Lâm Khiết đem mặt ngọc nhỏ trịnh trọng nhét vào trong tay Tôn Xảo Xảo, đào tim đào phổi nói:

"Chị Tôn, đây là bảo ngọc gia truyền nhà em, giá trị hơn trăm.

Em không biết đã dắc tội mọi người lúc nào nhưng em là thật lòng muốn tốt cho bọn nhỏ.

Xin chị Tôn đại nhân đại lượng, gọi anh Bạch Xuyên ra giúp em có được không?"

Nhưng nghe xong cô ta nói lời này, Tôn Xảo Xảo vừa rồi còn đang mãn nhãn nhìn chằm chằm ngọc lập tức khôi phục lại bình thường.

Cô dùng một loại ánh mắt bình tĩnh đến quỷ dị nhìn Lâm Khiết, đột nhiên liền cười nhạo một tiếng.

Chuông cảnh báo trong lòng Lâm Khiết reo vang, còn chưa kịp có động tác gì đã nhìn thấy Tôn Xảo Xảo đột nhiên quăng mặt phật nát vụn.

Lâm Khiết:???

Tôn Xảo Xảo bị điên rồi hả???

(Hahahaha, t cảm thấy toàn bộ chiêu trò của Lâm Khiết đụng tới chân tường Tôn đại phật diệu nhân nhà chúng ta đều nát vụn như cái mặt ngọc này)

Không đợi cô ta suy nghĩ cẩn thận chuyện này rốt cuộc là như thế nào, Tôn Xảo Xảo bên kia liền đổ xối xả xuống đầu cô ta một đống mắng chửi:

"Mày đừng tưởng rằng chúng mày có thể hết lần này đến lần khác đạp lên đầu nhà chúng tao mà ị phân! Nhà chúng tao không ăn tức hai lần với mày đâu! Mày cái con đàn bà này y hệt cái con đàn bà kia, đều không phải thứ gì tốt! Con đàn bà kia trộm tiền nhà chúng tao bỏ trốn, còn mày thì lần trước lấy bùn giả làm bánh trứng gà khiến nhà chúng tao khổ không nói nên lời! Lần này mày lại muốn lấy đồ giả ở đâu về đùa cợt, chắc chắn là lại cố ý muốn lừa nhà chúng tao! Tao mới không tin mày đâu!".

== T RUMtruyen.

COM ==

Lâm Khiết vốn tính toán thông qua Tôn Xảo Xảo gửi lời cho Diệp Bạch Xuyên, đầu tiên bị quăng nát bảo bối lại bị chỉ vào mũi mà mắng, tính tình tốt đến mấy cũng phát bực.

Cô ta tức run cả người, cười lạnh:

"Cô nói lời vớ vẩn gì vậy hả? Tôi rốt cuộc vì cái gì phải làm giả mặt phật tới cho cô quăng nát? Cô có biết cái mặt phật này tôi tốn bao nhiêu tiền mua không? Tôi về lấy hóa đơn cho cô xem.

Khoảng chừng hai trăm ba mươi hai khối rưỡi! Cô không cần thì không cần, không giúp tôi gọi người thì không giúp, vì sao còn quăng nát?"

232 khối rưỡi?

Tôn Xảo Xảo nhảy một cái cao ba thước:

"Phi! Mày đừng cho rằng tao là thôn phụ nên không biết nhé.

Biên lai trong thành đều có thể tùy tiện ghi, chỉ cần ở đó có người quen biết là được.

Ai biết mày có phải đã dàn xếp với người ta muốn hại nhà chúng tao hay không?"

"Hại nhà các người?! Tôi rốt cuộc vì cái gì mà phải hại nhà các người?!"

Lâm Khiết từ trước đến này xác thật không nghĩ tới muốn hại Diệp gia.

Cô ta từ đầu tới cuối chỉ muốn hại một mình Tô Nhược Phượng mà thôi.

Trong mắt cô ta, Tô Nhược Phượng rời khỏi Diệp gia mà nói kỳ thật là một chuyện tốt.

Không cần phải nuôi dưỡng hai đứa con nhà người ta, cũng không cần phải nuôi một người phụ nữ trong lòng có người đàn ông khác, từ đầu tới cuối cô ta đều là xuy xét thay cho Diệp gia.

Lâm Khiết thật sự cảm thấy có chút đau lòng.

Cô ta tặng bánh trứng gà cho Diệp gia, cho Tôn Xảo Xảo ngọc phật, tuy rằng mục đích xác thật không thuần khiết lắm nhưng rôt cuộc cũng là một mảnh khổ tâm, là bỏ ra bạc trắng bóng thật.

Diệp gia vì sao lại đối xử với cô ta như vậy?

"Tôi trước nay đều không nghĩ tới muốn hại gì nhà các người! Ngọc phật này là tôi mua ở trong thành thật! Cô nói là giả, vậy chúng ta cùng đi tìm thôn trưởng, ở trước mặt mọi người làm chứng.

Ngày mai chúng ta cùng vào thành, cô tùy tiện tìm một cửa hàng hay hiệu cầm đồ, hỏi bọn họ xem ngọc phật này trị giá bao nhiêu tiền! Nếu là giả, Lâm Khiết tôi cho cô hai trăm.

Nếu là thật, tôi cũng không cần tiền của cô, cô phải ở trước mặt toàn thôn xin lỗi tôi!"

Đau lòng thì đau lòng, Lâm Khiết rốt cuộc vẫn là loại phụ nữ giảo hoạt, cô ta rất nhanh bắt được cơ hội này.

Tôn Xảo Xảo theo bản năng cảm thấy đồ của Lâm Khiết không có khả năng là thật.

Mặc kệ Diệp Thanh Sơn vừa từ chuồng heo ra vừa muốn vả mặt cô, cô vẫn một hơi đáp ứng luôn:

"Được! Chúng ta liền chờ thôn trưởng tới đây.

Trên đất có hai mảnh nhỏ, chúng ta mỗi người nhặt một mảnh, đợi kết quả hôm sau."

Lâm Khiêt bước đầu đã bình tĩnh lại.

Cô ta còn nhớ rõ mình ở Táo Câu thôn tạo ấn tượng là tiểu bạch hoa ôn nhu hiền lương kiên cường, vừa cưỡng bách mình bình tĩnh lại, không cần giảng giải với Tôn Xảo Xảo, khóe mắt vừa ép ra vài quầng nước mắt:

"Tùy cô, công đạo ở trong lòng tự biết."

"Theo ý cô còn đòi công đạo?"

Tôn Xảo Xảo trừng cô ta, nhìn về phía Diệp Thanh Sơn.

"Anh còn không nhanh đi gọi thôn trưởng? Còn ở đây làm gì?"

Diệp Thanh Sơn xoa xoa tay, nhìn hai mảnh nhỏ trên mặt đất, cảm thấy tỉ lệ ngọc này so với ngọc chú ba mua còn tốt hơn không ít.

Trong lòng biết thứ này chỉ sợ thật không phải vừa, lại khó nói thẳng ra liền lặng lẽ chỉ điểm vợ mình:

"Đều là người cùng thôn, không có chuyện gì đã kêu thôn trưởng.

Chuyện này em xác thật là không đúng, làm sao có thể đập đồ của người ta như vậy, mau xin lỗi cô giáo Lâm đi."

Nào ngờ Tôn Xảo Xảo nghe không hiểu ý hắn.

Mắt thấy chồng mình vậy mà đứng về phe Lâm Khiết nói chuyện, Tôn Xảo Xảo lại càng nổi giận:

"Bảo anh đi gọi thôn trưởng thì gọi đi! Sao còn nhiều chuyện như vậy! Em có còn là vợ anh không? Nhờ anh chút chuyện cũng không được nữa hả? Anh có đi không?"

Diệp Thanh Sơn:...!

Tôi đây là vì ai chứ?

Nếu không phải cô là vợ tôi, nếu không phải tôi sợ thôn trưởng tới cô càng không xuống đài được thì tôi cũng không thèm khuyên cô đâu.

Hắn đã đủ khờ rồi, sao vợ hắn còn ngốc hơn cả hắn thế hả?.