Nghe nói tính cái quẻ còn đòi tiền, sắc mặt người trẻ tuổi kia lập tức thay đổi.

Lúc này tiền vẫn tương đối khó kiếm, đối với dân quê bọn họ càng là như vậy.

Đặc biệt là mọi người đều tới tham gia huấn luyện nuôi heo khoa học làm giàu, trong nhà khó khăn tới mức nào cũng không cần nói nữa.

Năm phân tiền thật sự là quá phận chút.

Có thể mua một khối đậu hũ đó.

Người trẻ tuổi kia thật tình luyến tiếc bỏ tiền, y thộn mặt, hàm hậu cười cười:

"Chúng ta không phải đều là nông dân sao, châm chước một chút cũng đâu có gì khó?"

Ý tứ này chính là nói y không muốn bỏ tiền.

Diệp Bạch Xuyên không có một chút hứng thú với y, lo nhắm mắt dưỡng thần.

Người trẻ tuổi nọ bị mất mặt, cảm thấy xuống đài không được, thấy hắn thoải mái nhịn không được mở miệng đâm chọc hắn.

"Ai, tôi nghe nói vợ anh mang theo hai đứa nhỏ bỏ đi? Anh so với tôi cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, mọi người đều là người đáng thương."

Đây thật đúng là quá khi dễ người, Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải xoạt một tiếng đứng lên, xoay nắm tay kêu bạch bạch.

Mấy người cùng thôn với người trẻ tuổi kia cũng đứng lên, hai nhà khác của Táo Câu thôn thấy tình huống không ổn cũng không có rúc đầu làm chim cút, không khí trong hiện trường trở nên khẩn trương.

Cửa ký túc xá có người đang chuẩn bị tiến vào, nhìn thấy tình huống này liền sửng sốt, ngay sau đó lập tức xoay người chạy, chuẩn bị đi gọi chỉ đạo viên.

Người trẻ tuổi kia tính tình hấp tấp lại xúc động, mắt thấy bên mình có người ủng hộ cũng có tinh thần hơn.

Y nhìn bộ dáng Diệp Bạch Xuyên phảng phất như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng nhịn không được lại mắng một câu:

"Ngốc bức." ( *ngu ngốc)

Diệp Bạch Xuyên mở hai mắt, ánh mắt phảng phất như lợi kiếm sắc bén, đứng dậy đi tới người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi nọ bị hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau cho đến khi sau lưng dựa trên mặt tường, mới run run hỏi:

"Anh, anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, người thôn chúng tôi cũng không phải ăn chay mà lớn đâu nhé!"

Diệp Bạch Xuyên dáng người thon dài cao lớn, người trẻ tuổi này dường như giống một con gà con, hơn nữa đôi mắt hắn lộ ra sắc bén và khinh thường, cho dù Diệp Bạch Xuyên cái gì cũng chưa nói, căn bản là không động thủ cũng đủ làm trong lòng người trẻ tuổi run lên.

Y có chút hối hận mình miệng tiện.

Biết rõ đây là kẻ ngốc, y thò qua kích thích người ta làm gì? Nghe nói ngốc tử một thân khờ khạo, đánh người đều đánh gần chết mới thôi.

Y còn chưa lưu lại thế hệ sau cho nhà mình, vạn nhất bị đánh chết, đời này thật đúng là sống uổng phí.

Nhưng lúc này y mà cúi đầu thì làm gì còn mặt mũi?

Y chỉ có thể không ngừng uy hiếp đe dọa Diệp Bạch Xuyên.

Diệp Bạch Xuyên chỉ nhìn y, sau đó cúi đầu nhanh chóng bấm đốt ngón tay một phen.

"Vương Hỉ Dân?"

Người trẻ tuổi ngẩn ra.

"Làm, làm gì?"

Diệp Bạch Xuyên không để ý tới y, thanh âm không lớn cũng không nhỏ, rõ rõ ràng ràng có thể làm cho cả phòng nghe được.

"Sinh ngày mười lăm tháng ba âm lịch, giờ Thân, cả đời vận mệnh nhiều chông gai, tuổi nhỏ tang mẫu, thiếu niên tang phụ, trung niên tang thê, lão niên bệnh nặng quấn thân, cả đời tầm thường vô vị."

Người trẻ tuổi ngay từ đầu còn rất không phục, nghe nghe đôi mắt liền thẳng, ai bảo Diệp Bạch Xuyên nói đều là chuyện chân chân thật thật đã từng phát sinh.

Y chỉ cảm thấy tinh thần khí lực cả người từng chút một tuôn ra ngoài.

Ai nghe được mình cả đời này sống thảm như vậy, đều muốn ỉu xìu.

Người cùng thôn với y anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai dám mở miệng.

Bởi vì, Diệp Bạch Xuyên nói những lời này, phần lớn đều đã ứng nghiệm.

Người trẻ tuổi này thật sự tên là Vương Hỉ Dân.

Y cũng thật sự là tuổi nhỏ mất mẹ, thiếu niên mất cha, thật vất vả mới cùng một người đàn bà câm thành gia lập thất, những việc này ai biết cũng đều nói được, nhưng ngày sinh tháng đẻ của y ngay cả đồng hương như bọn họ đều không biết, người ta tùy tay một cái là có thể nói ra, thật là tà môn.

Lại nhìn phản ứng Vương Hỉ Dân, người trong thôn đều biết, Diệp Bạch Xuyên nói rất có thể đều là thật.

Chuyện này mọi người không biết nói cái gì cho đúng.

Ai nghe xong mệnh Vương Hỉ Dân lại không cảm thấy y đáng thương cơ chứ.

Cái này gọi mệnh gì đây.

Tiện vô cùng.

Đây không phải đặc biệt vì chịu tội mới sinh ra làm người sao.

Nói một câu không dễ nghe thì chính là sống cả một đời còn không bằng vừa ra đời liền tắt thở.

Còn phải chịu tội lớn như vậy.

Hai anh em Diệp gia nhìn Vương Hỉ Dân làm bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc, trong lòng vừa cảm thấy thống khoái vừa cảm thấy đáng thương.

Cuối cùng là người làm anh cả, tâm rộng lượng thiện nhân hơn, cảm thấy mệnh Vương Hỉ Dân này cũng quá khổ sở, nhịn không được hỏi Diệp Bạch Xuyên.

"Mệnh hắn không có một chuyện nào tốt? Không con không cái?"

"Con cái?"

Diệp Bạch Xuyên vẫn bộ dạng bình tĩnh như cũ, "Con cái duyên mỏng."

Vương Hỉ Dân trong mắt vừa mới dâng lên vài phần hy vọng, lập tức dập tắt.

Y đang tuyệt vọng, thình lình liền vang lên âm thanh.

"Bất quá, cũng không phải không có biện pháp."

"Đại ca!!!"

Vương Hỉ Dân thình thịch một tiếng quỳ xuống, gắt gao ôm đùi Diệp Bạch Xuyên, nước mũi nước mắt nói đến là đến.

"Đại ca ơi em sai rồi đại ca! Em sai rồi! Em không phải cố ý đùa bỡn đại ca! Em quỳ xuống xin anh, em dập đầu van anh, ngàn vạn lần xin hãy cứu cứu em đi đại ca!"

Nước mũi nước mắt đều bôi hết lên trên quần hắn, Diệp Bạch Xuyên cau mày muốn rút chân mình trong ngực y ra.

Nào ngờ Vương Hỉ Dân coi hắn như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, sống chết khẩn thiết ôm chặt.

Bằng vào bản lĩnh của hắn vậy mà mất một lúc cũng không có cách nào rút ra, ngược lại còn khiến Vương Hỉ Dân ôm chặt hơn.

Diệp Bạch Xuyên không vui:

"Buông tay!"

Vương Hỉ Dân gắt gao ôm không buông.

Khóc tới thê thảm.

Quả thực là khóc tới thương tâm cả người nghe.

Toàn bộ đàn ông trong ký túc xá đều bị y khóc tới nhịn không được rơi nước mắt theo.

Đều đi theo khuyên Diệp Bạch Xuyên.

"Quá đáng thương, cả đời mệnh lao khổ, còn không có đời sau."

"Đúng vậy, làm người sống cả đời cố gắng vì cái gì chứ, còn không phải là vì vợ con sao.

Trung niên mất cả vợ một đời không có con, đáng thương biết bao nhiêu."

"Có ai nói không phải đâu, cho dù là sinh một đứa con gái cũng là có hi vọng......"

"Hai vị anh trai này, các anh giúp khuyên nhủ, xin thương xót, tích thiện tích đức chuyện lớn này."

Diệp Thanh Sơn và Diệp Lục Hải bị thuyết phục.

Thật sự là cái cậu Vương Hỉ Dân mệnh cũng quá khổ sở.

Diệp Thanh Sơn liền khuyên nhủ:

"Lão tam, chú xem cho hắn đi, đây cũng quá đáng thương."

Diệp Bạch Xuyên vẫn không chịu động.

Diệp Lục Hải so với Diệp Thanh Sơn thông minh hơn chút, hắn cho Vương Hỉ Dân ý kiến hay:

"Cậu có đồ ăn gì ngon không? Nhanh lấy ra đây.

Cậu em này của tôi thích ăn ngon, ăn xong bảo đảm cho cậu chủ ý!"

Vương Hỉ Dân sụt sịt cái mũi:

"Nhưng, nhưng đồ trong tay tôi ăn không ngon a."

Y trong giây lát lại nhớ tới cái gì đó, lớn tiếng hô lên:

"Đại ca! Chỗ này của chúng ta không phải bao cơm sao? Như vậy đi, đồ ăn của em đều cho đại ca! Đại ca ăn trước, em ăn thừa đại ca là được! Đại ca xin anh thương hại em đi, em dập đầu với anh!"

Diệp Bạch Xuyên cảm thấy có thể.

Hắn chuẩn bị mở miệng, đem phương pháp phá giải nói cho Vương Hỉ Dân thì rèm cửa ký túc xá đột nhiên bị xốc lên.

Chỉ đạo viên hạng mục huấn luyện nuôi heo khoa học từ bên ngoài vào, nhìn mọi người túm lại thành một đống, hung hăng nhíu mày, chỉ chỉ Diệp Bạch Xuyên đang như được chúng tinh phủng nguyệt.

"Anh! Cả anh nữa! Anh đi ra ngoài cho tôi! Còn dám khi dễ người? Nhìn anh vóc người cao lớn tuấn tú lịch sự, sao có thể làm loại chuyện này? Vào phòng tối cho tôi, cơm chiều hôm nay không có phần của anh!"

Diệp Bạch Xuyên:......!

Vương Hỉ Dân:......!

Những người khác trong phòng:......!

Vương Hỉ Dân nào dám để Diệp Bạch Xuyên bị nhốt trong phòng tối?

Diệp Bạch Xuyên ở trong mắt y chính là thần tiên sống, cứu tinh sống, là ông nội đầu thai cứu Vương Hỉ Dân, y một chút xíu cũng không dám đắc tội, lăn long lóc một cái từ trên đất bò lên.

"Chúng tôi đùa giỡn thôi, không đánh nhau, thật sự không đánh nhau mà.

Chỉ đạo viên, anh không tin hỏi mọi người một chút, chúng tôi thật sự không đánh nhau, mọi người nói có phải hay không?"

Những người khác trong phòng coi Diệp Bạch Xuyên là thần tiên sống, đều giúp đỡ Vương Hỉ Dân yểm trợ.

"Đúng vậy, không đánh nhau, chỉ là phát hiện thì ra hai nhà bọn họ là thân thích nên ôm nhau khóc đấy."

"Thật là, nhiều năm không gặp, không nghĩ tới còn có thể gặp lại."

"Ai nha, quá cảm động khiến cả tôi cũng rơi mước mắt."

Chỉ đạo viên nhìn sắc mặt mọi người, bán tín bán nghi chỉ chỉ Diệp Bạch Xuyên:

"Anh tên gì?"

Diệp Bạch Xuyên liếc nhìn hắn một cái:

"Bất tài, Diệp gia Bạch Xuyên."

Chỉ đạo viên lại xem xét Vương Hỉ Dân:

"Còn anh tên gì?"

"Vương Hỉ Dân, thích hỉ, nông dân."

"Hai nhà các anh là thân thích cái gì?"

"Nhà của chúng ta tam đại cô nhi tử cô em vợ cha vợ Tam tỷ đại khuê nữ là nhà bọn họ tam gia gia tiểu nhi tử cháu ngoại gái tiểu cữu mụ." ( *từ chối edit)

Chỉ đạo viên:......!

Hồ đồ.

Đùa cái gì vậy.

Đây rốt cuộc là cái quan hệ thân thích kiểu gì.

Ngượng ngùng bị y nói vòng vèo làm hồ đồ, cũng chỉ có thể làm ra bộ dáng nghe hiểu, ra dáng ra hình gật gật đầu, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có.

"Thôi, không có chuyện gì thì tốt.

Không có chuyện gì thì tôi đi về trước, các anh nhớ 6 giờ chiều xuống nhà ăn ăn cơm.

Hôm nay nhà ăn bên kia đặc biệt làm thịt heo hầm miến cho mọi người đón gió tẩy trần, bỏ lỡ thì không có nữa đâu."

Toàn bộ người trong phòng lập tức toát ra thần sắc thèm nhỏ dãi.

Thịt heo hầm miến, đối với người nhà quê bọn họ mà nói ngày lễ ngày tết mới có thể ăn mỹ vị thế này.

- ---

Bị chỉ đạo viên gián đoạn, hơn nữa sắc mặt Diệp Bạch Xuyên cũng không tốt, một bộ người sống chớ lại gần, Vương Hỉ Dân cũng không dám đuổi theo Diệp Bạch Xuyên hỏi thăm biện pháp, y chỉ biết kiên nhẫn chờ đến lúc ăn cơm tối, đem phần cơm chiều của mình để trên bàn trước mặt Diệp Bạch Xuyên.

Y lớn lên nhỏ gầy, bà múc cơm thấy y đáng thương, cho y thịt hầu như đều là thịt mỡ.

Thịt mỡ trong thời buổi này so với thịt nạc được hoan nghênh nhiều hơn.

Vương Hỉ Dân cảm thấy khả năng hôm nay hắn thành công là rất lớn.

Nào ngờ Diệp Bạch Xuyên đem thịt mỡ từng miếng từng miếng chọn ra ngoài, để ở một bên, ghét bỏ đầy mặt không che giấu chút nào.

"Ngấy."

Vương Hỉ Dân:......!

Thôi bỏ đi.

Anh là đại ca, anh định đoạt.

Thịt mỡ đều khảy ra một bên, Diệp Bạch Xuyên cuối cùng tìm được hai khối thịt nạc, cảm thấy mỹ mãn gắp bỏ vào miệng, thở dài.

Hoài niệm con gái bé nhỏ nhà hắn hạ gà rừng thỏ hoang.

Lần sau mà lại xa nhà phải đem theo Tiểu Bạch Quả.

Tiểu Bạch Quả đang ở quê nhà ăn khoai tây hầm gà rừng đột nhiên hắt xì một cái.

Lão thái thái nhanh chóng đứng lên, dùng lòng bàn tay xem độ ấm trên trán bé: "Ui! Bạch Quả sao lại hắt xì? Có phải lên núi gió thổi không?"

Lão đầu đem hai cái đùi gà bỏ vào trong bát Tiểu Bạch Quả:

"Ăn nhiều cho khỏe, buổi tối để bà nội con pha ly sữa mạch nha cho con rồi lên giường ngủ sớm một chút."

Thịnh tình thật sự không thể chối từ, Tiểu Bạch Quả giải thích thế nào cũng không lại.

Bảy người anh thậm chí còn dùng ánh mắt "Đây đều là vì tốt cho em" vô cùng đau đớn nhìn cô.

Không để mọi người trong nhà thất vọng, Tiểu Bạch Quả chỉ có thể khẽ cắn môi, đem hai cái đùi gà ăn vào bụng.

Nói thật.

Thịt, cô đã ăn chán lắm rồi.

Có chút muốn nếm thử đồ ngon khác.

Tiểu Bạch Quả chép chép miệng.

Lần sau ba cô xa nhà, có nói cái gì cô cũng phải đuổi theo.

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Xuyên: ( vì ăn) ta phải mang theo con gái.

Bạch Quả: ( vì ăn) ta phải ôm đùi cha ta.

Thân sinh, không tật xấu

- -----

( lại tỉnh lược 10086 lời cảm ơn của tác giả)

Vô cùng cảm ơn mọi người ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!.