Edit: Anita​

Lần này Lục Mỹ Lệ tới Bắc Bình là vì tham gia hôn lễ của Trần Mạn Du, tuy rằng khoảng cách hôn kỳ còn một tháng, nhưng cháu gái bên họ ngoại như cô thì sao giống như những người ngoài, nên cô phải chạy đến giúp đỡ đầu tiên.

Nhưng liếc thấy Khởi La đối với đề tài này có vẻ không hứng thú lắm, đoán có thể là cô gái này khôngnỡ xa rời được dì nhỏ nhà mình, bởi vậy cũng không đề cập thêm nữa.

"Hành lý của chị còn đang ở chỗ Triệu Khanh Xuân, lát sau anh ta sẽ đích thân đưa tới. Tiểu Ngũ Tử, cậu nhớ nhận giúp chị, đừng để mấy người ở Bạch phủ làm, bằng không tám cái loa phóng thanh kia không biết đồn đại thành thứ gì.”

Lục Mỹ Lệ một chút cũng chẳng kiêng dè chuyện mình nuôi trai lơ, nhưng, nhưng cũng không thích mình lại là đề tài cho người ta đàm tiếu.

Phùng Kiêu: " Được."

Xe chậm rãi lái vào sân của Bạch gia, nhưng chỉ mới chạy vào sân thôi đã cảm thấy có chút chật chội, sân của Bạch gia phủ rợp bóng cây xanh bởi vậy chỗ đậu xe cũng không nhiều lắm, mà lúc này trong viện đã có bảy tám chiếc xe đang đậu, thoạt nhìn có vẻ khá chật hẹp.

"Sao lại nhiều khách như vậy?" Bạch Khởi La hơi hơi nhíu mi.

Phùng Kiêu gục trên tay lái, phiền muộn: "Phụ thân đại nhân yêu dấu của tôi đến rồi."

Còn không chờ Bạch Khởi La phản ứng, Phùng Kiêu càng thêm phiền muộn: "Lần trước tôi vì chút chuyện nhỏ mà đắc tội với cha tôi, ông ấy thấy tôi là sẽ đánh ngay, em cản giúp tôi được không?”

anh cười lấy lòng, nịnh nọt nói: "Qua chuyện này, em muốn đánh tôi thế nào cũng được, miễn đừng để ông già tôi ra tay là được, tuổi của ông đã lớn như vậy rồi, đánh tôi không chết, ngược lại sẽ làm ông tức giận đến mức lỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm thì ảnh hưởng hôn sự của chúng ta lắm. Em thấy đúng không?"

Bình tĩnh mà xem xét, sống đã hai đời, Bạch Khởi La chưa từng thấy qua người vô liêm sỉ như thế.

cô cười lạnh: "anh nằm mơ đi."

cô trực tiếp mở cửa xe, khiêu khích: "anh vẫn còn một cách là chạy trốn đó thôi."

"Nếu tôi chạy trốn, thì chẳng khác nào sẽ hoàn thành lời đồn tôi muốn đào hôn?” Phùng Kiêu vô cùng đau đớn: "Sao em lại có thể gài bẫy tôi như thế chứ? Tôi không đi, tôi nhất định phải cưới em về. Đánh thì đánh? Vả lại, chị cả à, chị cũng không thể nhìn em bị đánh chứ?"

Lục Mỹ Lệ nghiêm trang, nói: "Vị hôn thê của cậu còn không thèm quan tâm cậu, thì chị quan tâm cậu làm gì? Vả lại, chính cậu luôn thích tìm đường chết thì cậu cũng phải gánh vác hậu quả chứ? Lần trước cậu làm Tam đại gia giận đến mức nằm ở bệnh viện hai tháng. Cậu nói xem cậu có đáng bị đánh không? "

Bạch Khởi La giống như người phụ họa cho ca sĩ, không ngừng lập lại: "Đáng bị đánh không? Rất kỳ cục! Cực kì kỳ cục!"

Lục Mỹ Lệ phì cười, nhìn người này xong lại quay sang nhin người kia, đột nhiên cảm thấy hai người này cũng thật xứng, đều ngông nghênh nghịch ngợm như nhau. Người ta hay đồn đại rằng, Bạch Tu Nhiên đầu tư chưa từng thất thủ. hiện tại trước mắt, đâu chỉ đầu tư không bao giờ thất thủ, có lẽ ngay cả việc chọn con rể cũng sẽ không thất thủ.

cô cười cười, ôm vai Bạch Khởi La: "Được rồi, được rồi, đi vào trước đi."

Quả nhiên, vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy phòng khách vô cùng náo nhiệt, Bạch Tu Nhiên đang ngồi ở vị trí chính giữa, trong đám khách viếng thăm, quả thực hạc trong bầy gà.

Bạch Khởi La: "Ba ba, ba xem ai tới nè?"

Lục Mỹ Lệ mỉm cười: "Dượng họ, lại tới quấy rầy dượng rồi."

Tầm mắt lướt qua Bạch Tu Nhiên, dừng ở trên người mấy vị khác, đều cười tự chào hỏi.

Bạch Tu Nhiên tính tình người khiêm tốn, ôn hòa nhã yên tĩnh, y mở miệng: "Sao lại nói là quấy rầy, cháu có thể tới thật sự là không còn gì tốt hơn. Nếu cháu không đến đây, dượng cũng sẽ gọi điện thoại cho Lục đại soái nhờ thiên kim tiểu thư của huynh ấy đến trợ giúp. Dượng là đàn ông con trai, thực sựlo không xuể đám cưới của dì họ cháu. Cháu cũng biết đó, trong nhà nữ quyến tuy nhiều, nhưng lại không ai có thể vào mắt của dì họ cháu, nếu nói là hỗ trợ, cũng là có hạn. Lại càng đừng nói là sau đó còn là hôn sự của A La.”

nói tới đây, y ngoắc con gái y đến: “Mau đến chào bác Phùng đi con.”

Bạch Khởi La ngoan ngoãn chào hỏi xong, sau đó đi theo nghe cha mình giới thiệu, nhất nhất chào hỏi.

Đều là một vài vị trưởng bối, nhìn dáng vẻ có lẽ là nhân vật tương quan trong Lục hệ, nhưng cô lại không nhận ra ai với ai cả.

Phùng lão gia khi quét mắt sang con trai ông, ánh mắt đã phừng phừng lửa giận, nhưng có lẽ do ngại vì còn đang làm khách ở nhà bạn bè nên ông không chửi xối xả vào mặt nó, ông đem tầm mắt quay lại trên người con dâu tương lai.

Tuy nói bên ngoài người ta không ngừng đồn đãi Bạch Khởi La ương ngạnh như thế nào, nhưng Phùng lão gia lại không hề để tâm đến. Con gái con đứa, dù có ương ngạnh đến đâu thì cũng có thể làm gì được chứ? Hơn nữa, con ông nên ông biết, cái thằng ngang ngược, không biết điều, đã vậy còn khôngbiết tiến tới này, có thể tìm được một đại mỹ nhân long lanh như vậy làm vợ thì nó đã tu tám kiếp rồi.

Hơn nữa Bạch Khởi La còn có gia thế hiển hách như vậy, Bạch gia chỉ có mỗi đứa con gái cưng này, Bạch Tu Nhiên lại cưng chìu con gái đến tận trời, nhìn chỗ nào cũng là ngàn tốt vạn tốt, không chỗ nào không tốt cả.

"Đến đây, đến đây, lần đầu tiên bác Phùng mới được gặp mặt con, nên không biết mấy thiếu nữ như con thích quà gì, con cầm lấy tiền lì xì này, thích gì thì cứ mua.”

Bạch Khởi La nhìn về phía ba cô, Bạch Tu Nhiên lại cực kì bình tĩnh, giống như chuyện đó là quá mức bình thường, chẳng có gì quan trọng cả.

Bạch Khởi La lập tức hiểu, cô nhận tiền lì xì, nhẹ giọng: "Cám ơn bác Phùng."

"Đến đây, cháu Bạch, đây là quà gặp mặt Chu nhị thúc tặng cháu, cháu đừng chê nha…”

Có lão Phùng mở đầu, những người khác cũng bắt đầu hành động, chỉ một thoáng, trên tay Bạch Khởi La đã cầm bảy tám phong bì, "Cám ơn các bác."

Bạch Tu Nhiên mỉm cười: "Được rồi, con cũng đừng ở đây, con lên lầu nhân tiện sắp xếp chỗ ở cho chị họ con luôn.”

Tầm mắt của y dừng ở trên người Phùng Kiêu, quét một vòng quần áo của anh, thoáng dừng một chút nhưng nhanh chóng dời đi tầm mắt, chiêu đãi khách khứa.

Phùng Kiêu đương nhiên không thích hợp đi cùng Bạch Khởi La lên lầu, anh mỉm cười: "Cha, mọi người đến đây lúc nào?"

Lão Phùng hừ một tiếng, nhưng cuối cùng cũng không hạ mặt mũi của con trai: "Chiều nay."

Ngắn ngủn hai chữ, sau đó liền không thèm để ý tới anh, chỉ lo hàn huyên cùng Bạch Tu Nhiên, Phùng Kiêu sờ mũi một cái, cảm thấy tự dưng trong phòng này lạnh hẳn nhỉ!

Nhất là sống lưng, cứ sởn gai ốc.

"Hai đứa bé này đúng là trai tài gái sắc, thật sự là duyên trời tác hợp, duyên trời tác hợp mà.”

Phùng lão gia rất hài lòng đứa con dâu này, điểm ấy tất nhiên mọi người đều có thể nhìn ra. Nhưng Bạch Tu Nhiên cũng chỉ đạm mạc, tuy nói là chính y chủ động chọn Phùng Kiêu làm con rể, nhưng nếu nói về nhiệt tình thì lại không hề có. Chỉ có thể nói, cấp bậc lễ nghĩa nên có đều có, nhưng nếu nói là thân cận, cũng không.

Phùng lão gia không chỉ một lần lo lắng Bạch gia hối hôn, nhưng lần này Bạch Khởi La vừa quay về, thìnhà họ Bạch lập tức tìm ông thảo luận hôn sự, cuối cùng cũng đã làm cho ông yên tâm không ít.

"Bạch huynh đệ, tôi là người thô lỗ, không biết ăn nói, lại càng không biết nói đạo lý này nọ gì đó. Nhưng huynh đệ cứ yên tâm, nếu con gái cưng của huynh đệ gả vào Phùng gia tôi, thì Phùng tôi nhất định sẽ xem con bé như con gái ruột của mình. Tuyệt đối không để cho thằng nhóc nhà tôi khi dễ con bé dù chỉ một chút xíu. Chỉ cần nó làm không đúng chỗ nào, thì tôi sẽ đánh gãy chân chó của nó.”

Bạch Tu Nhiên bình tĩnh mỉm cười, đáp lại: “Ông anh khách sáo quá, nào đâu đến mức như thế.”

Chỉ gãy chân thôi mà xong á? Ha ha, làm gì có chuyện dễ dàng như thế!

Mặc kệ trong lòng y đang suy nghĩ như thế nào nhưng trên mặt y lại không hiển lộ mảy may.

Y nói tiếp: "Theo lý mà nói, tuổi của hai đứa nhỏ cũng đã nên lập gia đình, mà ý tôi thì cũng như thế. Nhưng ông anh cũng biết đó, năm nay là năm bổn mạng của lệnh công tử. Ông bà xưa có dạy, nếu năm bổn mạng mà lại thành hôn thì đó là điềm xấu. Hơn nữa Bạch Tu Nhiên tôi chỉ có mỗi đứa con gái cưng này, nên đương nhiên muốn tất cả mọi chuyện đều thuận lợi vui vẻ, không cho phép có một chút tỳ vết nào. Cho nên tôi nghĩ, hôn sự này năm nay khoan hãy làm. Mà đến tháng ba đầu xuân này trời vẫn còn giá rét, kết hôn cũng không thích hợp lắm, tôi tuyệt đối không để con gái cưng nhà tôi chịu lạnh được. Nghĩ tới rồi nghĩ lui, dù chưa thương lượng với ông anh đây, nhưng tôi tạm thời định vào mùa hè sang năm. Cũng đúng lúc là con gái cưng của tôi xuất ngoại lâu như vậy tôi đây cũng đau lòng, để con bé ở nhà một năm thì cũng vừa đúng dịp. Ông anh thấy thế nào?"

Phùng lão gia gật đầu, cực kì đồng ý lời y nói.

một người xuất ngoại du học như Bạch Tu Nhiên lại còn để ý đến năm bổn mạng, Phùng lão gia tất nhiên lại càng để ý hơn, tuy rằng ông cũng nôn nóng thay con trai, nhưng cũng hiểu được năm nay không thể thích hợp để thành thân. Nay Bạch Tu Nhiên nói ra, tất nhiên ông thuận thế đáp ứng.

Về phần mùa xuân hay mùa hè, cái chuyện năm ba tháng việc nhỏ như vậy, thì lại không cần so đo.

Bạch Tu Nhiên tiếp tục: "Nhưng việc chọn ngày thích hợp vào mùa hè sang năm thì phải nhờ ông anhchọn giúp rồi. nói ra thật xấu hổ, tôi đối với mấy chuyện này lại không hiểu rõ cho lắm.”

Y đem quyền chủ động chọn ngày giao lại cho Phùng lão gia, mặt Phùng lão gia cười thật tươi: "Được, chuyện đó để tôi xem cho, bảo đảm chọn một ngày lành, để vợ chồng son chúng nó có thể hạnh phúc mỹ mãn, hòa thuận vui vẻ.”

Loại người khôn khéo tinh ranh như Bạch Tu Nhiên, nếu như y muốn thì những người đang đối thoại với y như gió xuân thổi qua, chỗ nào cũng hài lòng, làm gì có chút gì không vui chứ.

Bất quá, chỉ cần vài câu nói, hai nhà đã định xong mối hôn sự này.

Thậm chí nhẹ nhàng định xong ngày gả cưới một cách thành thạo của Bạch Tu Nhiên, làm cho mọi người có mặt ở đây đều bội phục sát đất.

Phùng Kiêu an tĩnh lui ở một bên làm người tàng hình, trong lòng lại không ngừng cảm khái, người cha vợ này của anh nếu muốn hại chết ai, thì thành công là chuyện quá bình thường.

anh ngẩng đầu nhìn về hướng thang lầu, trong lòng thầm hâm mộ cô vợ chưa cưới của anh, anh cũng muốn ôm bao phong bì, rồi quay về phòng nằm đếm tiền. Nhưng không ai cho anh cả, không chỉ khôngai cho anh tiền, anh còn phải ở trong này không ngừng đón nhận ánh mắt công kích và xem thường của cha anh và ánh mắt quỷ dị lạ thường của Bạch Tu Nhiên.

Khi tầm mắt của Bạch Tu Nhiên quét qua đây lần thứ năm, Phùng Kiêu lập tức ngồi thẳng, vì sao cha vợ anh luôn nhìn… Quần áo của anh?

Phùng Kiêu cúi đầu nhìn lướt qua, không biết mình mặc không đúng chỗ nào.

Nhưng vừa cúi đầu nhìn thấy bất chợt mootjys nghĩ lóe lên như sấm chớp: Mình đã thay quần áo!

"........."

Phùng Kiêu ở lầu một dầu sôi lửa bỏng đón nhận hai ánh mắt công kích, mà Bạch Khởi La lúc này đã bắt đầu đếm tiền, cô ngồi xếp bằng ở trên giường, mấy phong bì rỗng đều đặt ở một bên.

"Bọn họ ra tay thật đúng là rộng rãi."

Bạch Khởi La cảm khái số tiền, Bạch gia đương nhiên cũng có tiền, nhưng cảm giác nhận được tiền mà người khác biếu tặng thì lại khác hẳn.

Lục Mỹ Lệ ở một bên cười nói: "Bấy nhiêu đó có là gì đâu, vả lại, bọn họ cho em là đúng mà, bởi vì thời gian sao ai biết sẽ từ tay của ba em thu lại biết bao nhiêu lợi nhuận chứ. Ba chồng tương lai của em tặng bao nhiêu tiền biếu?

Bạch Khởi La ngước mắt: "một vạn lẻ một đồng."

Cái phong bì dày cộp đó có thể đánh chết người, cô cảm khái: "không biết tìm đâu ra cái phong bì to như thế này nữa.”

Nếu ở hiện đại, Bạch Khởi La không thấy số tiền này là bao nhiêu, nhưng ở thời đại này, số tiền này có thể mua được hai căn biệt thự ở Bắc Bình. Vậy mà ông ấy lại có thể tốn công tốn sức nhét hết vào phong bì như thế này.

"Vạn dặm mới tìm được một, ngụ ý cũng không tệ lắm."

Bạch Khởi La đang muốn nói, liền nghe ngoài cửa có tiếng động, cô nhảy vọt xuống giường, chạy nhanh đến giật mạnh cửa phòng ra, người ngoài cửa có lẽ không nghĩ đến cánh cửa sẽ mở đột ngột như thế nên lảo đảo.

Bát di thái cố đứng vững, nhỏ nhẹ nói: "A La, chị hai bảo mình lên xem bên cậu có cần mình giúp gì không.”

Bạch Khởi La nhìn Bát di thái chăm chú, không chút do dự, nâng tay lên tát một cái, bốp một tiếng vang vội thánh thót vang lên.

cô lạnh như băng: "cô nhớ kỹ cho tôi, nếu để tôi phát hiện cô nghe lén thêm lần nào nữa, thì không chỉ là một bạt tai thôi đâu!"