Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Chương 21:

Hạ Lộc Sanh khéo léo kề sát vào vòng tay của Cố Dịch Đồng, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ khi mất khống chế ở võ quán, chỉ là trên tay em ấy băng bó băng gạc nhắc nhở Cố Dịch Đồng, đây không phải là một giấc mộng.

Qua một lúc lâu, Cố Dịch Đồng thở dài một hơi, xoa xoa đầu Hạ Lộc Sanh: "Được rồi, thời gian không còn sớm, ngủ thôi em!"

Hạ Lộc Sanh ngoan ngoãn buông Cố Dịch Đồng ra, sờ soạng nhấc chăn bông, nằm trên giường, sau đó hơi di chuyển tránh sang một bên nhường chỗ cho Cố Dịch Đồng.

Hai người sóng vai nằm cạnh nhau, rèm cửa sổ để lộ ra khe hở, ánh sáng nhàn nhạt từ ánh trăng bên ngoài theo đó rọi vào phòng.

Nương theo ánh trăng mỏng manh, Cố Dịch Đồng nghiêng người nhìn Hạ Lộc Sanh cô gái nhỏ hô hấp đều đặn, chìm vào giấc ngủ yên bình, cô nhẹ nhàng nắm tay cô gái nhỏ, hai bàn tay giao nhau, cô đè nén cảm xúc của mình, trái tim rốt cuộc cũng dần dần bình lặng lại.

Nếu Hạ Lộc Sanh lần nữa bất ngờ xảy ra chuyện trước mặt cô, cô không biết bản thân mình sẽ như thế nào nữa.

Bởi vì Hạ Lộc Sanh bị thương ở tay nên hôm sau trời vừa sáng Cố Dịch Đồng đã gọi điện cho Triệu Nhã Tô để xin nghỉ phép cho em ấy.

Ngữ khí của Triệu Nhã Tô vô cùng căng thẳng, liên tiếp hỏi: "Sao lại để bị thương ở tay? Có nghiêm trọng không? Bác sĩ nói như thế nào?"

Cố Dịch Đồng nói: "Cô Triệu đừng lo lắng, không có thương tổn gân cốt.

Tối hôm qua chỉ băng bó đơn giản một chút, vẫn chưa gặp bác sĩ."

Nghe vậy Triệu Nhã Tô do dự một chút, nói: "Vậy thì...!Có phải sẽ không thể đi thành phố S tham gia thi đấu đúng không?"

Cố Dịch Đồng ngừng một chút, lúc sau mới nói: "Đúng vậy, trước tiên để vết thương trên tay của Lộc Sanh hồi phục lại đã, em không định để em ấy tham gia thi đấu trong tình trạng như vậy".

Triệu Nhã Tô có chút tiếc nuối.

Mười giờ sáng, Cố Dịch Đồng dẫn theo Hạ Lộc Sanh đến bệnh viện.

Ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc, cơ thể Hạ Lộc Sanh căng cứng, cô bất giác nghĩ đến lúc mẹ mình nằm viện.

Bác sĩ tháo băng gạc ra, nhìn vào lòng bàn tay của Hạ Lộc Sanh nói: "Xử lý rất chuyên nghiệp, không có vấn đề gì lớn, cách một ngày đến thay băng gạc một lần, khoảng chừng một tuần thì vết thương sẽ lành lại thôi".

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Cố Dịch Đồng trực tiếp đưa Hạ Lộc Sanh đến công ty.

Tề Điệp đang đợi Cố Dịch Đồng trong văn phòng cô ấy, liếc thấy tay của Hạ Lộc Sanh, Tề Điệp hỏi: "Cô giáo nhỏ, bàn tay bị sao vậy?"

Hạ Lộc Sanh sửng sốt một chút, sau đó nhẹ giọng nói: "Dạ, không có chuyện gì đâu".

Cố Dịch Đồng ngạc nhiên nhìn Tề Điệp, phản ứng của Tề Điệp sao mà như đã sớm biết chuyện tay Lộc Sanh bị thương vậy?

Đang suy nghĩ, liền nghe Tề Điệp nói: "Cô giáo nhỏ, em trước tiên ở văn phòng của Dịch Đồng chờ một lúc nhé, chị muốn tìm Dịch Đồng bàn bạc một chút việc".

Hạ Lộc Sanh không nghi ngờ gi, gật đầu.

Cả hai đến văn phòng của Tề Điệp, mới vừa vào cửa, còn không chờ Cố Dịch Đồng hỏi làm sao vậy, Tề Điệp đã vỗ một cái vào vai Cố Dịch Đồng.

"Cố Dịch Đồng, cậu bị cái gì vậy?"

Không cho Cố Dịch Đồng cơ hội trả lời, Tề Điệp liền nói một tràng thật dài: "Tại sao không đồng ý với cô Triệu chuyện để cho Lộc Sanh đến thành phố S? Đầu óc cậu có phải bị nước vào rồi không? Cậu có biết buổi biểu diễn đó là hiếm có cỡ nào không?"

Cố Dịch Đồng hơi ngạc nhiên, làm sao Tề Điệp lại biết chuyện này?

Nhìn ra suy nghĩ của Cố Dịch Đồng, Tề Điệp nói: "Buổi sáng cô Triệu đến quán cà phê, mình cùng cô ấy tán gẫu một chút mới biết chuyện này".

Cố Dịch Đồng hiểu được, khó trách Tề Điệp biết tay Lộc Sanh bị thương, hóa ra là cô Triệu nói cho cậu ấy biết.

"Nói đi, tại sao không đồng ý với cô Triệu?", Tề Điệp hỏi siết sao.

Cố Dịch Đồng không nói sự thật, chỉ nói: "Một chuyến đi chi phí quá đắt...".

"Xạo quần!"

Lời còn chưa dứt đã bị Tề Điệp quát mắng.

Tề Điệp vươn tay chọc vào vai Cố Dịch Đồng, bắt đầu chỉ trích: "Đừng tưởng rằng mình không biết cậu nghĩ như thế nào, không phải là bởi vì hiện tại trong công ty quá bận hay sao? Công ty giao cho Tề Điệp mình thì có thể bị sụp đổ hay sao? Cậu, Cố Dịch Đồng! Bây giờ, ngay lập tức, gọi điện thoại cho cô Triệu đồng ý chuyện này ngay!!!"

Cố Dịch Đồng nhìn Tề Điệp hùng hổ doạ người, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, làm sao cô có thể không hiểu được tâm ý của bạn mình?

Thấy Cố Dịch Đồng không nhúc nhích, Tề Điệp thu lại sự tức giận, giọng điệu dịu lại, cô ấy nói: "Dịch Đồng, cậu cảm thấy mình là loại người coi trọng công ty hơn bạn bè sao? Mình lại tính toán nhiều như vậy với cậu sao?"

"Mình biết cậu không phải là người như vậy"

Tề Điệp tiếp theo lại nói: "Vậy thì cậu đừng nghĩ nhiều chuyện vậy.

Buổi biểu diễn này không phải năm nào cũng tổ chức, hơn nữa những người được mời mỗi lần đều khác nhau.

Mình đã nghe cô Triệu nói về đội ngũ tham gia buổi biểu diễn lần này, sẽ thật đáng tiếc nếu bỏ lỡ nó.

Ngoài ra còn có cuộc thi dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên kia, tuy rằng tay Lộc Sanh bị thương không thể tham gia, nhưng đến đó để cảm nhận một chút cũng rất tốt, công ty đã có mình rồi, trong nửa tháng cũng không thể nào sụp đổ được.

Thế nhưng chờ cậu trở về thì đừng có mà lười biếng, mình sẽ cho cậu làm bù công việc trong nửa tháng này!"

Cố Dịch Đồng nhìn Tề Điệp chốc lát, chậm rãi mở miệng: "Đại Điệp, cảm ơn cậu!"

Tề Điệp lại cho Cố Dịch Đồng một cái liếc mắt, tức giận nói: "Chẳng lẽ cậu lai để Lộc Sanh đi một mình? Cậu có thể yên tâm sao? Với lại ngoài cậu ra Lộc Sanh còn có ai thân thích sao?"

Lúc trước khi Hạ Lộc Sanh còn đang làm việc trong quán cà phê của Tề Điệp, Tề Điệp từng gặp Hạ Lộc Sanh bước một bước dừng ba bước mò mẫm bám vào vách tường để vào toilet, đoạn đường kia không dễ đi, trên vách tường vì để trang trí cho đẹp mà cắm đầy hoa hồng cao thấp không đều nhau, hoa hồng cũng không có cắt tỉa bớt gai nhọn.

Hoa được thay mới mỗi ngày nên cành, lá, gai nhọn trên đó cũng tươi mới sắc bén.

Sau khi Tề Điệp nhìn thấy Hạ Lộc Sanh, lập tức tiến lên muốn dẫn đường cho em ấy nhưng ai biết Hạ Lộc Sanh lại xa lánh tránh né, nói tiếng cám ơn sau đó cứng rắn từ chối, không chịu để cho Tề Điệp giúp mình.

Sau khi Hạ Lộc Sanh nhiều lần rụt tay lại vì bị gai đâm, mới thật vất vả tìm được toilet nữ, lúc quay trở lại lại bị đâm thật nhiều lần.

Nhắc đến chuyện này, Cố Dịch Đồng cũng nhớ ra, cùng ngày hôm đó, Tề Điệp đã gọi người tới đem toàn bộ hoa hồng trên tường gỡ xuống còn tống tiền cô một khoản tiền vứt bỏ hoa hồng.

Nói năng hùng hồn đúng lý hợp tình rằng hoa là bởi vì cô gái nhỏ nhà cô nên mới lãng phí bỏ đi, cô tự nhiên sẽ chịu phần tổn thất này.

Khi Cố Dịch Đồng trở lại văn phòng, Hạ Lộc Sanh đang ngồi ở trên ghế sopha ôn tập chữ nổi bằng một tay.

Suy nghĩ một chút, Cố Dịch Đồng tiến lên ngồi xuống bên cạnh Hạ Lộc Sanh, nói cho em ấy tin sẽ đến thành phố S.

Hạ Lộc Sanh trước đây không biết về chuyện này, bây giờ nghe nói có hơi ngây người.

"...!Thành phố S?"

Thấy Hạ Lộc Sanh do dự, Cố Dịch Đồng cười khẽ, sau đó đưa tay lên một bên sửa sang lại cổ áo Hạ Lộc Sanh, một bên nói: "Đừng lo lắng, tôi sẽ đi cùng em mà!"

Hạ Lộc Sanh lúc này mới an tâm, khuôn mặt tươi cười gật đầu đồng ý.

Vết thương ở tay của Hạ Lộc Sanh đã tốt hơn dự kiến.

Khi đến thành phố S, vết thương của Hạ Lộc Sanh gần như đã khỏi hẳn.

Khi gặp nhau ở sân bay, Triệu Nhã Tô nhìn lòng bàn tay đã kết vẫy của Hạ Lộc Sanh tiếc nuối nói: "Sớm biết vết thương ở tay của Lộc Sanh khỏi nhanh như vậy thì cô đã ghi danh cho em rồi.

Bây giờ vết thương này đã không còn ảnh hưởng đến việc chơi Cello nữa"

Cố Dịch Đồng hơi mỉm cười, khuyên bảo Triệu Nhã Tô: "Sẽ có cơ hội trong tương lai mà cô".

Triệu Nhã Tô gật đầu, vừa định nói gì đó, đột nhiên nghe thấy thanh âm vui vẻ của một nhóm người.

"Cô Triệu!"

"Cô Triệu, sao cô đến sớm vậy!"

Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh còn chưa kịp phản ứng, đã có bốn năm người ào ào vây quanh bốn phía cô Triệu, giọng điệu phấn khích.

"Cô Triệu, đây là lần đầu tiên con đi máy bay nên rất hồi hộp!", một cậu bé phấn khích nói, đôi mắt long lanh.

"Trần Gia Nhạc cậu cũng quá phèn rồi nha! Lớn như vậy mà còn chưa bao giờ đi máy bay, chẹp chẹp!", cô gái bên cạnh cười toe toét trêu chọc cậu ta.

Cậu trai giả vờ tức giận, làm dáng vén tay áo lên muốn đánh cô bạn, "Dư Kỳ! Cậu dám nói tôi phèn?!?"

Những người khác cùng cười họ.

Triệu Nhã Tô lên tiếng ngắt lời họ, tiến tới bên cạnh Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh, nói với những đứa trẻ kia: "Được rồi, mấy con khỉ con các em đừng làm trò nữa, giới thiệu cho các em một chút, đây là Hạ Lộc Sanh, đây là chị Dịch Đồng".

Cố Dịch Đồng từ trong ngây người ban đầu đã kịp phản ứng lại, nhìn mấy người bọn họ mỉm cười chào: "Xin chào, tôi là chị gái của Lộc Sanh".

Dư Kỳ tò mò đánh giá Hạ Lộc Sanh không nói một lời: "Cô Triệu, đây là sư muội của bọn em sao?"

Không đợi Triệu Nhã Tô đáp lời, Dư Kỳ đã nhảy về phía trước và đưa tay về phía Hạ Lộc Sanh: "Xin chào, tôi tên là Dư Kỳ".

Triệu Nhã Tô mỉm cười rồi ngay lập tức phản ứng, cô ấy đã quên nói với nhóm học trò rằng Hạ Lộc Sanh không nhìn thấy được.

Đang lúc bối rối, cô thấy Cố Dịch Đồng nắm lấy tay Hạ Lộc Sanh, đặt vào bàn tay đang đưa ra của Dư Kỳ.

Hạ Lộc Sanh không hề chuẩn bị trước, sau khi phản ứng lại hành động của Cố Dịch Đồng cả người cứng ngắc, theo bản năng thu tay lại, lại bị Cố Dịch Đồng giữ chặt, buộc phải bắt tay Dư Kỳ, sau đó cô nghe thấy Cố Dịch Đồng gọi tên của mình: "Lộc Sanh?"

Hạ Lộc Sanh căng thẳng thân thể, bầu không khí trầm mặc chốc lát, cô lạnh lùng cứng ngắc mở miệng: "Xin chào, tôi là Hạ Lộc Sanh".

Dứt lời, Cố Dịch Đồng thả bàn tay đang nắm tay Hạ Lộc Sanh ra, Hạ Lộc Sanh có được tự do nhanh chóng thu tay lại như một con rắn đang ẩn nấp, quai hàm căng ra, đôi môi mỏng mím chặt.

Dư Kỳ kinh ngạc nhìn Hạ Lộc Sanh, chưa hồi phục tinh thần từ phản ứng của Hạ Lộc Sanh.

Trần Gia Nhạc ở phía sau cẩn thận từng li từng tí một lôi kéo ống tay áo Dư Kỳ, thấp giọng nói: "Cậu ấy dường như không nhìn thấy..."

Thanh âm không lớn, nhưng cũng truyền đến tai những người có mặt một cách rõ ràng.

Những đứa trẻ ồn ào yên tĩnh lại, Dư Kỳ lùi lại một bước, lui vào nhóm bạn của mình.

Vài người muốn nhìn nhưng không dám nhìn công khai, chỉ liếc nhìn trộm Hạ Lộc Sanh, xì xào bàn tán: "Xem ra thật sự không nhìn thấy được."

Sự áy náy của Triệu Nhã Tô càng tăng lên, cô lo lắng liếc nhìn Hạ Lộc Sanh, cô gái nhỏ đứng thẳng lưng, vẻ mặt bình tĩnh nhưng lại khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo như trong hầm băng, nhìn không ra em ấy đang nghĩ gì.

Trái tim Triệu Nhã Tô thắt lại, quay người vội vàng nói với mấy người kia: "Được rồi, đi làm thủ tục lên máy bay đi, cẩn thận mang hành lý của mình".

Dư Kỳ và những người khác đáp lại lời của Triệu Nhã Tô, một bên cầm hành lý của chính mình đi xếp hàng, một bên không nhịn được quay đầu nhìn lại Hạ Lộc Sanh.

Cố Dịch Đồng xem như không biết mấy người kia đối với Hạ Lộc Sanh đánh giá cùng thì thầm, cười yếu ớt nhìn bọn họ rời đi, sau đó nói với Triệu Nhã Tô: "Cô Triệu cũng đi xếp hàng đi, em và Lộc Sanh lập tức qua ngay..."

Triệu Nhã Tô muốn nói lại thôi, cuối cùng khẽ thở dài một cái, đi theo nhóm người Dư Kỳ.

Chỉ còn lại hai người Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh, cô quay mặt về phía Hạ Lộc Sanh, dịu giọng: "Tôi xin lỗi, tôi không biết rằng cô Triệu cũng gọi những học viên khác cùng đi thành phố S".

Hạ Lộc Sanh vẫn mím chặt môi, không chịu mở miệng.

Cố Dịch Đồng biết Hạ Lộc Sanh còn có chuyện tức giận hơn chuyện này, cô nhẹ giọng thì thào: "Trách tôi vừa rồi kéo tay em buộc em bắt tay chào hỏi với cô bé kia? Làm em khó chịu sao?"

Hạ Lộc Sanh nghe thấy những lời của Cố Dịch Đồng, oan ức trong lòng trong phút chốc bùng phát ngay lập tức, sống mũi chua xót, nước mắt trong nháy mắt dâng lên nhưng cũng quật cường ngẩng đầu lên, cứng rắn ép buộc cảm xúc của bản thân, không chịu để nước mắt chảy xuống..