Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme.

Hạ Tinh Dã như nghẹn lại một cục trong họng, không biết tiếp lời Hạ Tịch thế nào, cũng may lúc này chuông báo hiệu vừa vang lên, giảm bớt đi bầu không khí ngượng ngùng.

Hạ Tịch chớp chớp mắt nhìn y: "Cậu nhớ đưa cho Tần Việt nhé, tôi về đây."

Hạ Tinh Dã nhìn theo bóng cậu, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác xa lạ, dường như người này hôm nay không giống như trước nữa.

Hạ Tịch thích Tần Việt, y biết. Cậu ta vẫn luôn đi theo phía sau Tần Việt, lúc nào cũng đặt bản thân vào thế yếu, cúi đầu khom lưng. Hạ Tinh Dã có ấn tượng rất mạnh với nghị lực của Hạ Tịch, hầu như ngày nào cậu ta cũng tặng Tần Việt thư tình, socola, hơn nữa kể cả khi bị hắn dội cho một chậu nước lạnh, cũng không chịu từ bỏ.

Hạ Tinh Dã quyết định khi nào phải thỉnh giáo Tần Việt một phen, xem hắn làm cách nào có thể khiến cho một cậu trai phát cuồng vì mình đến như thế.

Thực ra khi Hạ Tịch đến cửa lớp, Tần Việt cũng đã chú ý đến cậu.

Nhìn thấy ánh mắt của Hạ Tịch, Tần Việt vẫn có chút kinh ngạc. Bình thường người này khi nhìn thấy hắn đều là vẻ ngoan ngoãn cúi đầu không dám nói chuyện, hoặc là giấu đi đôi mắt xuống dưới bộ tóc mái dày, khiến hắn không có cách nào nhìn rõ ngũ quan của cậu. Mà hiện tại, Hạ Tịch đã đem đầu tóc kia dọn dẹp một lượt, gương mặt lộ rõ dưới ánh sáng, sạch sẽ thoải mái, vậy mà còn có vài phần xinh đẹp.

Tần Việt vẫn luôn nhìn trộm Hạ Tịch, tất nhiên biết cậu nói chuyện với Hạ Tinh Dã.

Thì ra, cậu ta cũng sẽ cười tươi như thế...

Trong lòng Tần Việt chẳng hiểu sao lại dâng lên vài cảm xúc khác thường, tại sao Hạ Tịch lúc nói chuyện với đứa khác có thể cười hì hì, còn nói chuyện với hắn thì toàn khóc sướt ma sướt mướt?

Bởi vì khoảng cách khá xa, hắn không nghe rõ được hai người kia nói cái gì, nhưng khi Hạ Tinh Dã vào lớp, trong tay là đồ của Hạ Tịch.

Hai người ngồi bàn trước bàn sau, Hạ Tinh Dã ngồi trước, hắn ngồi sau, bởi vậy nên có thể nhìn thấy túi đồ ban nãy, bên trong chiếc túi trong suốt là vài khối hình tròn màu vàng, giống như mấy loại bánh kem linh tinh.

Cũng không nhìn ra cái quỷ gì.

Tần Việt trong lòng hừ lạnh một tiếng, đôi mắt lại không nhịn được mà ngó qua, hôm nay là vị gì nhỉ? Matcha? Nho? Vẫn là dâu tây? Hay là...vị dứa mà hắn thích nhất?

Tần Việt bị những suy nghĩ trong đầu dọa cho suýt nhảy dựng lên, bản thân hắn vậy mà lại đi đoán quà của thằng nhóc kia? Hừ, chẳng phải đợi lúc nữa là biết được à, đoán chi cho mệt.

Hơn nữa, đằng nào hắn chả vất đi, đoán cái quỷ ấy mà đoán.

Tần Việt tự phun tào trong lòng, rất nhanh chóng thả lỏng, tập trung làm bài.

Nhưng mà, mười lăm phút trôi qua, cũng không thấy Hạ Tinh Dã đưa đồ xuống, hắn đang định ngó lên một chút, kết quả vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tên kia vô cùng tự nhiên mở túi, lấy ra một miếng bánh, bỏ vào miệng.

Tần Việt: ".........."

Hắn nhịn không được dùng bút chọc chọc lưng Hạ Tinh Dã.

"Làm sao vậy?" Trong miệng Hạ Tinh Dã còn ngậm nửa miếng bánh, nói năng cũng không được nhanh nhẹn cho lắm, quay đầu xuống thì gặp ngay ánh mắt lạnh tanh của Tần Việt.

Y nhanh chóng nuốt miếng ăn đang kẹt ở cổ xuống: "À, cậu cũng muốn ăn một miếng? Ăn ngon phết."

Tần Việt từ chối cho ý kiến, hỏi thẳng: "Bánh cậu mua?"

"Không phải, người khác đưa."

"Phải không?" Tần Việt làm như không chút để ý, hỏi tiếp: "Ai?"

"Chó con dính người."

Hạ Tịch tặng bánh cho Hạ Tinh Dã? Bọn họ thân nhau từ lúc nào?

Bản thân Tần Việt cũng không nhận ra suy nghĩ của hắn hơi có vấn đề, cảm giác khó chịu ban nãy một lần nữa bùng lên.

Giọng hắn cũng trầm xuống: "Tặng cậu?"

"Không phải!" Hạ Tinh Dã trả lời không chút do dự: "Người ta thích cậu nên mới nhờ tớ đưa."

Trong nháy mắt Tần Việt cũng không biết hắn nên vui hay nên giận, bánh đúng là tặng cho mình, hắn nên đoán được là Hạ Tịch sẽ không thích người khác, huống hồ cái thằng Hạ Tinh Dã ngu xuẩn này sống cà lơ phất phơ, mồm miệng bẩn thỉu, sống đến bây giờ đã là một ký tích, Hạ Tịch sẽ không thích người như vậy. Tuy rằng hai người quan hệ tốt, hắn cũng không thể mở miệng nói với Hạ Tinh Dã rằng đây là đồ ăn Hạ Tịch làm cho hắn, trả đây, đúng không?

Hạ Tinh Dã nhìn gương mặt Tần Việt biến đổi sáng tối muôn hình muôn vẻ, bình tĩnh ăn xong miếng bánh cuối cùng mời vừa lòng mà thu tay.

Thậm chí còn không quên khen trước mặt Tần Việt: "Hương vị ngon lắm, không ngờ chó con còn có tay nghề tốt thế."

"Tớ nói này." Tần Việt cố gắng đè nén âm thanh sao cho thật vững vàng, cật lực chỉnh trang thành vẻ mặt không quan tâm: "Đây không phải đưa tớ à?"

"Đúng vậy!" Hạ Tinh Dã hợp tình hợp lý đáp: "Nên tớ đang giúp cậu mà."

Tần Việt: "???"

Hạ Tinh Dã: "Không phải cậu không cần đồ của cậu ta thây? Bây giờ lại muốn?"

Vấn đề này gãi vô cùng đúng chỗ, Tần Việt trước kia xem thường Hạ Tịch thành thói, bây giờ tự nhiên sinh ra tò mò với cậu, đành phải theo lời Hạ Tinh Dã leo xuống: "Cậu quan tâm cậu ta thật."

"Thế không phải được à?" Hạ Tinh Dã nói: "Dù sao ném vào thùng rác cũng lãng phí, tớ giúp cậu tiêu hủy."

Nói xong còn thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn bộ dạng anh hùng không sợ chết, vỗ vỗ bả vai Tần Việt: "Thùng rác xa lắm, tớ sợ cậu mệt, cậu cứ nhớ công ơn này của tớ là được rồi."

Tần Việt: ".........."

Dkm.

Mà cùng lúc đó, Hạ Tịch ở trong phòng học đột nhiên thu được một thông báo: [ Tin vui!!! Nhiệm vụ che giấu hoàn thành, tiến độ hiện tại của nhiệm vụ chính: 25%, chúc mừng Kí chủ, mong Kí chủ tiếp tục cố gắng.]

Âm thanh này lớn đến mức Hạ Tịch suýt nữa thì rơi thẳng từ trên ghế ngồi xuống đất, cái Hệ thống chó má kia thông báo cho người ta cũng đéo yên, nhất quyết phải chọn quả nhạc khủng bố đi vào lòng người, ai nào không biết còn tưởng lạc trôi đến hiện trường đám cưới.

Nhưng Hạ Tịch cũng chỉ phun tào trong lòng một chút thôi, vì sự chú ý của cậu tập trung vào tiến độ nhiệm vụ đã được đẩy thêm 5%.

Tại sao lại thế???

- ------------------

Tác giả có điều muốn nói: Về Tần Việt, thành công hóa giải thuộc tính: Ngạo kiều công nha!

Kidoisme: Chứ không phải nghiện mà còn ngại công à:>