Tác giả: Duyên Cầu Bán Thế | Edit: Kidoisme [ Beta lại sau nha.]

Hạ Tinh Dã thấy Tần Việt đi ra, nhảy lên trước, nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt tràn đầy hóng hớt: "Vẫn còn giận à?"

Tần Việt duỗi tay đẩy mặt y qua một bên, tức giận phun ra: "Cậu đừng có mà quản nhiều quá."

"Cậu không nghĩ ra?" Hạ Tinh Dã bắt lấy cổ tay của hắn, vừa đi vừa kéo: "Cậu ta bị cậu từ chối nhiều lần như vậy, cũng không tức giận gì. Sao đến lượt cậu lại dỗi rồi?"

Tần Việt vô cùng không quen gương mặt thiếu đánh này của Hạ Tinh Dã, nhịn không được đấm lên vai y một cái: "Cứ thử để cậu ta dính lấy cậu xem."

Hai người cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quan hệ tốt đến mức như anh em trong nhà, việc nào cũng quen thuộc có nhau, bởi vậy khi Tần Việt nói như thế, Hạ Tinh Dã lập tức nhận ra vấn đề: "Tại cậu ta ném thư tình vào trong quần áo cậu?"

Mặt của Tần Việt đen lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhận thấy.

"Haiz, chuyện này có gì đâu, tại người ta sốt ruột muốn tỏ tình thôi mà." Hạ Tinh Dã nói: "Nhưng tớ thấy hàng này dũng cảm phết."

Tần Việt: ".........."

Hạ Tinh Dã: "Rốt cuộc, cậu ta cũng là thánh nhân đầu tiên dám nắm cổ áo cậu thây."

Tần Việt: ".........."

"Ài, nghĩ thoáng lên." Hạ Tinh Dã nháy mắt, cười đến mười phần đáng khinh: "Nói không chừng ngày nào đó không xa, cậu sẽ cảm thấy, ôi chao~ cậu bé này cùng với mấy thằng diêm dúa lẳng lơ không giống nhau, có cá tính, rồi lại thích cậu ta không biết chừng!"

"Hóa ra, anh chỉ thích em, không thích người khác được nữa!"

Đặc điểm lớn nhất của Hạ Tinh Dã là mồm miệng bẩn thỉu, có khả năng kéo thù hận nhanh chóng, chỉ với hai ba câu khiến cho vị "trúc mã" Tần Việt bên cạnh xúc động muốn giết người rồi chôn ngay không cho đẻ trứng.

"Hạ Tinh Dã, tớ thấy gần đây cậu muốn chết!"

" Này, đừng đánh, đừng đánh, tuiii sai rồi, Tần Việt đại ca, đánh người không đánh mặt nhaaa!"

.............

Buổi chiều Hạ Tịch không đi tìm Tần Việt nữa, đơn giản vì thứ nhất cậu hết thư tình để tặng rồi, không có lí do thích hợp, thứ hai, cậu vẫn đang trong tình trạng shock do nhiệm vụ trước thất bại, có quỷ mới biết cậu vừa coi đi coi lại hai mươi lần cảnh đưa thư tình của bộ phim " Thơ ngây" kia, còn đặc biệt hiếu học mà đem giấy bút ra ghi chép ý quan trọng.

Thứ ba, lý do quan trọng nhất, nguyên chủ này thuộc tuyến vai phụ hạng 380 sống trong hồi ức, giá trị tồn tại thấp vô cùng, quan hệ gia đình thực chất không được ghi lại, hiện tại sau khi tan học, nhà cậu ở chỗ nào cậu còn chả rõ, nghĩ đi nghĩ lại, đúng lúc này bụng lên kêu, Hạ Tịch mới nhớ ra từ lúc xuyên qua đến nay, cậu còn chưa có hạt cơm nào ăn vào bụng.

Cả thế giới hình như đang chống lại mình thì phải!

Hạ Tịch từ trong một đống máy chơi game móc ra được cái điện thoại màu xanh lục.

Nguyên chủ này vốn không có bạn bè, thông tin liên lạc cũng rất đơn giản, danh bạ không quá mười người, trình duyệt cũng vô cùng sạch sẽ, Hạ Tịch mơ hồ lướt qua, tất cả đều là bí kíp hẹn hò, tán tỉnh, nâng cao mị lực, cùng với các cách gặp mặt ngẫu nhiên.

Thật đúng là thâm tình!

Hạ Tịch đóng hết mấy trang, nhấn vào lịch sử trò chuyện với "Ba", kết quả nhận được thực sự khiến cho cậu hoảng sợ, tràn đầy điện thoại tất cả là thông báo chuyển khoản, nhỏ nhất cũng đến 1 vạn, cậu kéo lên trên, kéo mãi, kéo mãi mới thấy tin nhắn được kẹp vào: [Con trai, khi nào hết tiền cứ nói cho ba.]

Hạ Tịch lại mở lịch sử cuộc trò chuyện của "Mẹ" ra, cũng không khác mấy, tất cả đều là lịch sử chuyển khoản.

Cậu tìm tài khoản của mình, sáu con số đập vào mặt khiến Hạ Tịch cảm thấy cuộc đời không được khoa học cho lắm.

Cho nên....

Đây chính là giàu lên một đêm trong truyền thuyết?

Hạ Tịch lần đầu tiên cảm thấy xuyên đến đây cũng không phải chuyện xấu gì cho lắm.

Thông qua một giờ lật tung điện thoại của nguyên chủ, từ đào bới lịch sử đặt cơm hộp mà tra ra sự tình, lại tưởng tượng đến cái kịch bản ngu xuẩn của thế giới này, Hạ Tịch cuối cùng cũng điều tra ra sự thật về nguyên chủ:

Cha mẹ ly dị, mỗi người lại có gia đình mới của riêng mình, bọn họ cùng nhau mua cho nguyên chủ một căn hộ, cả hai bên đều cảm thấy họ thua thiệt đứa con chung này cho nên mỗi tháng gửi rất nhiều tiền sinh hoạt. Tuy nói như thế nhưng trong thâm tâm họ vẫn không mong muốn chỉ vì nguyên chủ mà phá hư gia đình hạnh phúc của hiện tại, có lần nguyên chủ bày tỏ ý muốn đến ở cùng một trong hai, nhưng đều bị nhẫn tâm cự tuyệt. Càng về sau, giao tiếp duy nhất chỉ còn lại những hóa đơn chuyển khoản lạnh ngắt.

Kể cũng tốt, Hạ Tịch nghĩ nghĩ, một cuộc sống tự do.

Sau tiết tự học buổi tối có rất nhiều quán bán đồ ăn vặt mọc lên, thứ gì cũng có, Hạ Tịch tự thưởng cho cái bụng đáng thương của mình một phần bạch tuộc viên nhỏ, bên trong xốp xốp, bên ngoài vàng óng ngon miệng, khiến người ta nhìn chỉ muốn nuốt hết vào bụng. Hạ Tịch đã đói đến da bọc xương, nhìn phần ăn như thế nước miếng như thác đổ xuống, gấp gáp không thể chờ được nữa mà ném ngay một viên vào trong miệng, hạnh phúc đến muốn thành tiên luôn.

Trong tâm trí của cậu bây giờ chỉ còn lại bóng hình của viên bạch tuộc nhỏ, nào có chú ý đến phía trước còn một người, kết quả tiếng "Đậu má" vừa dứt, mấy viên nhỏ trong tay đã đáp thẳng ngay xuống một vị đại ca đi bên cạnh, sốt cà chua màu đỏ trên nền vải trông đặc biệt rõ ràng.

"Thực xin lỗi, xin lỗi..." Hạ Tịch vội vàng cúi đầu, một bên thò tay vào túi móc khăn giấy định đưa qua, nào ngờ vừa mới ngẩng đầu lên liền thấy được gương mặt mà cậu không muốn gặp nhất.

Tần Việt đứng đằng sau Hạ Tinh Dã hai bước, hiển nhiên nếu không phải vừa nãy hắn chạy nhanh, chắc chắn sốt cà chua này sẽ đáp thẳng lên mặt hắn.

Hạ Tịch thực sự không ngờ được số mình còn đen hơn cả chất Vantablack, chỗ quỷ nào cũng gặp được nam chính, xui để đến kiếp sau dùng cũng chưa hết, cậu chỉ mới ăn được một viên nhỏ xíu mà...

"Ôi, đây không phải ai kia sao?" Hạ Tinh Dã nhận lấy khăn giấy lau lau một lúc, nhìn lên mới thấy được gương mặt của Hạ Tịch.

"Sao chỗ nào cũng thấy cậu?" Tần Việt khoanh tay khinh thường bồi thêm một câu: "Quả thực âm hồn không tan."

Hạ Tịch thầm nghĩ chân cậu cậu đi, bố tổ sư chứ tôi còn muốn hỏi sao chỗ nào cũng thấy cái mặt chó nhà cậu, "ác nhân cáo trạng trước" chắc cũng chỉ thế này thôi ha.

Tuy trong lòng mắng tên Tần Việt kia đúng đủ một vạn chữ, nhưng trên mặt Hạ Tịch vẫn vô cùng chuyên nghiệp mà làm ra bộ dáng thẹn thùng khi thấy người trong lòng, sử dụng kỹ năng nhấp nhấp miệng, tầm mắt vừa va chạm thì rụt rè trở về, e lệ thẹn thùng nói: "Tần Việt, anh cũng ở chỗ này à, trùng hợp quá..."

Tần Việt xem thường nhìn cậu, mặt cũng sắp vênh lên đến trời: "Trùng hợp hay sắp đặt cậu phải rõ nhất mới đúng?"

Hạ Tịch: "Anh nói gì cơ?"

Mắt thấy câu chuyện sắp được tổ lái, Hạ Tinh Dã lại phải hạ mình làm tên ba phải, chặn giữa hai người, hướng về phía Hạ Tịch cười cười: "Này chứ quần áo của tôi đang bẩn đấy, cậu định làm gì giúp tôi đây?"

Bị thằng ngu này phá đám, Hạ Tịch suýt quên còn một phi vụ trước mặt.

Hạ Tịch nhìn đống hồng hồng kia, quyết định nhử trước: "Tôi giặt cho cậu nhé?"

"Vậy cậu muốn tôi để trần về nhà?" Hạ Tinh Dã không chút nể mặt cắt ngang ý tưởng của Hạ Tịch: "Tôi không có cái đam mê này."

Hạ Tịch: ".........."

Hạ Tịch: "Thế tôi gửi lì xì cho cậu để giặt đồ nhé."

Hạ Tinh Dã lúc này mới nở nụ cười: "Phiền toái thế làm gì." Y chỉ sang bên cạnh: " Cậu mời tôi ly trà sữa đi."

Dù sao cũng vì bản thân mình sai trước, hơn nữa, người ta đã cho mình cái bậc thang, ngu gì không xuống. Vì thế, Hạ Tịch gật đầu với y: "Đi thôi."

Hạ Tinh Dã vui sướng huýt sáo, tiến lên khoác vai Hạ Tịch, thuận tiện quay đầu vênh mặt lên với Tần Việt: "Cậu chờ tớ chút."

Tần Việt: "........."

Hạ Tịch: ".........."

Sau khi tan học người xếp hàng ở đây rất đông, Hạ Tịch vất vả lắm mới chen được vào hàng để xếp, quay đầu hỏi Hạ Tinh Dã: "Cậu muốn uống vị gì?"

"Dâu tây, thêm đá." Hạ Tinh Dã nhìn cậu cười cười: "Đông quá, tôi ra bên ngoài chờ nha."

Thời điểm Hạ Tịch chen ra được, trong tay cầm theo hai ly trà sữa, Hạ Tinh Dã vô cùng tự nhiên duỗi tay ra: "Cậu đúng thật là..."

Hạ Tịch thuận tiện đưa cho y một ly, sau đó vô cùng dứt khoát cắm ống hút vào ly còn lại, rít một hơi rồi mới đáp: "Tôi làm sao?"

Hạ Tinh Dã: "..........Không sao."

Không biết có phải cậu có gặp ảo giác không, nhưng hình như Hạ Tinh Dã đang ghẹn cười.

Nhìn thấy Hạ Tinh Dã quay lại, cả người Tần Việt toát lên vẻ không kiên nhẫn: "Cậu càng sống càng đi lùi à, theo cậu ta làm cái quái gì?"

"Trà sữa miễn phí, thằng ngu mới không uống." Hạ Tinh Dã đem cái ly quơ quơ trước mặt Tần Việt: "Cậu không có phần đâu."

"Ý gì?"

"Không có gì." Hạ Tinh Dã hướng ly trà sữa vào mặt Tần Việt: "Hương vị không tồi, cậu uống không?"

".....Ai thèm, lấy ra!" Tần Việt càng nói càng không vui, trực tiếp bỏ qua Hạ Tinh Dã, bước nhanh về phía trước.

"Thực ra cậu ta mua hai ly!" Hạ Tinh Dã ở sau lưng nói vọng lên, quả nhiên người phía trước đi chậm lại.

Nhưng không có chậm lâu lắm, Tần Việt đầu cũng chả thèm quay lại: "Không liên quan đến tớ, đồ cậu ta đưa, tớ thèm chắc?"

Mặc kệ cảm giác khó chịu vừa lướt qua, Tần Việt hừ lạnh một tiếng, đầu tiên là tạo cơ hội ngẫu nhiên gặp mặt, sau đó nhân cơ hội tặng hắn đồ ăn các thứ, cái kế hoạch tán tỉnh ba xu này, không phải kinh điển rồi à?

Khuôn sáo cũ.

Nhưng chưa đợi Tần Việt phun ra câu: "Tớ căn bản coi thường cậu ta." Thì Hạ Tinh Dã đã bồi thêm một câu khác: "Ừ tớ có nói gì đâu? Cậu ta mua cho chính mình mà?"

Tần Việt: ".........."

- ---------

Tác giả có điều muốn nói: Đồng học không muốn lộ tên Hạ Tinh Dã: "Tần Việt, ghi mấy điều tôi phán lại, chờ ngày cậu bị vả cho sưng mỏ...Cái gì? Cậu nói làm sao tôi biết á? Một cái người tên "Duyên" nói cho tôi, cô ta cho tôi một quyển sách biết trước tương lại đới!!! [Duyên nào thì nhìn lên tên tác giả nha:>]

Kidoisme: Vantablack là chất đen nhất thế giới nhé:v