Beta: NKHA

🌱

Vinh Tình bị nhắc mãi hắt xì một cái, sau đó tiếp tục mặt không cảm xúc chơi ván cờ không có mùi vị gì với ông già trước mặt. Trên bàn cờ, hai quân trắng đen quấy rối nhau làm cho người khác nhìn không ra rốt cuộc là ai đang chiếm thế thượng phong.

"Tới lượt cậu đánh kìa." Ông già lại thúc giục.

Vinh Tình khó chịu nhìn ông.

"Đánh cái gì mà đánh? Ông đi lại bao nhiêu lần rồi! Không được!" Ông già chết bầm này cả cờ năm quân cũng muốn đi lại!!! Ông không biết xấu hổ sao!!!

"Vậy không được, trừ khi cậu nói nhận thua."

Ông già thổi râu trừng mắt. Tiểu tử thúi này muốn chạy? Nghĩ cũng đừng nghĩ!

Cờ năm quân thì làm sao! Cờ năm quân thì không phải là cờ sao! Cờ năm quân cùng cần có trí tuệ đó!

"Nhận thua là không có khả năng!"

Vinh Tình lập tức thay đổi thái độ, cầm lấy quân cờ khí thế nuốt núi sông!

Xoạch.

Ông lão nhìn thoáng qua liền tức giận.

"Không được không được! Cậu không thể đánh chỗ này!" Đánh chỗ này ông sẽ thua!

Lần này Vinh Tình nghiêm túc ngăn ông lại.

"Ông Tống giữ chút mặt mũi đi, ông đòi đi lại sau đó cũng hối hận 38 lần rồi. Quá tam ba bận, chẳng lẽ ông về sau muốn bị tôi kêu biệt danh mới là 38 sao?" Làm người không thể vô sỉ như vậy!

"Chậc."

Tống Ngoại khó chịu bĩu môi, "Còn không phải do cậu khi dễ cháu tôi nên tôi mới đến nhìn, bằng không ai muốn chơi cờ cùng cậu chứ." Đánh không thắng, một chút niềm vui cùng không có.

Để người hầu dọn dẹp ván cờ, hai người lúc này mới chuyển từ hoa viên nhỏ tới trong phòng khách. Vinh Tình một bên không chút khách khí cầm ly ca cao nóng, một bên nhìn ông.

"Ông kêu tôi tới chắc là sẽ không chỉ nhìn thôi nhỉ? Không đúng, nhất định không phải." Dù sao ông Tống cũng không thắng được anh.

"Hừ, cậu cũng thông minh đó." Tống Ngoại hừ vài tiếng, pha một ly trà cho mình rồi mới chậm rãi nói. "Lần trước, nghe nói Tống Hiền ngu xuẩn kia vì một tên con trai mà gây phiền toái cho cậu?"

À hiểu rồi. Ông Tống cũng nghe nói?

Vinh Tình hứng thú, uống một ngụm ca cao nóng. Ngọt vậy! Quá ngọt rồi! Cái này bỏ bao nhiêu đường thế?

Anh nghi hoặc nhìn thoáng qua ly trà. Trà này có phải cũng ngọt không?

Tống Ngoại cảnh giác nhìn anh, "Làm gì? Đang nói chuyện mà!" Đừng nhìn chằm chằm trà của ông!

Vinh Tình hừ một tiếng, không nhìn thì không nhìn.

"Sao, ông cũng biết hả?" Còn tưởng rằng Tống Hiền này ít nhất cũng hơi che giấu chút, không nghĩ tới hắn vậy mà nháo tới chỗ này của ông Tống rồi, chậc chậc chậc. Nhưng mà ông Tống không đến nhìn thì tìm mình là gì?

"Cậu biết lai lịch của đứa con trai kia không?"

Vinh Tình: "Ông hỏi cái này để làm gì? Chuẩn bị ném 100 vạn vào mặt cậu ấy khiến cậu ấy rời khỏi Tống Hiền?"

Tống Ngoại: "Hừ! Vậy chẳng phải tiện nghi cho tên đó?"

Vinh Tình vô vị: "Vậy ông hỏi thăm cậu ấy chẳng lẽ muốn có một đứa con dâu nam hay gì."

Tống Ngoại trừng anh, "Nói bậy bạ gì đó? Tôi chỉ muốn nhìn chút, tên đó rốt cuộc đã hạ thuốc mê gì cho Tống Hiền ngu xuẩn kia! Tống Hiền gần đây cứ luôn thất thần trong lúc mở họp, chuông điện thoại lúc nào cũng vang lên không đúng lúc, tôi tra rồi, đều do đứa con trai tên Tiêu Tử Kỳ kia làm hại."

Thực lực của bạch liên hoa thực lợi hại!

Nhưng mà Tống Hiền thật sự không muốn kiếm tiềm? Hắn hiện tại tuy là thái tử gia nhưng còn chưa chính thức đăng cơ đâu, ngôi vị hoàng đế này còn chưa vững chắc đã muốn yêu đương?

Chậc chậc chậc, cho nên mới nói vẫn là loại giàu có một mình như bá tổng đây mới tốt. Tuy rằng cũng có chút mệt mỏi nhưng mọi việc đều có Hà trợ lý vạn năng rồi, cùng lắm thì phát tiền thưởng nhiều chút, nhưng cũng không thoải mái hơn dìu già dắt trẻ.

"Ông bỏ tay đi tra là được, chuyện của Tiêu Tử Kỳ tới hỏi tôi làm gì?" Anh cùng bạch liên hoa lại không có quan hệ gì.

Tống Ngoại tức giận trừng mắt liếc anh một cái, "Tôi nếu có thể tra thì còn cần tới hỏi cậu sao?"

"Hơn nữa, tôi chủ yếu là muốn hỏi cậu một chuyện khác."

"Ồ?" Vinh Tình nhìn bộ dạng thần bí như vậy của ông cũng nổi lên chút lòng hiếu kỳ. "Chuyện gì?"

Ông Lão còn có chuyện muốn hỏi anh?

Tống Ngoại uống ngụm trà rồi móc mấy tấm hình ra đưa cho anh, rồi lại gửi cho anh một cái tập tài liệu.

"Người trên hình này là cậu đúng không?"

Vinh Tình cầm lấy nhìn một chút. Là anh nhưng cũng không phải anh. Trên hình là bá tổng, còn có bạch liên hoa.

"Ông tra được trên người tôi nhỉ?" Vinh Tình nheo mắt.

Trên người anh bắt đầu thả ra một cảm giác áp bách, nếu có một người tùy tiện tra được trên người anh mà người đó lại dường như không có việc gì ngay trước mặt anh, vậy chức bá tổng này xem như uổng phí rồi.

Trong lòng Tống Ngoại cảm thán một chút, Vinh Tình quả nhiên mạnh hơn nhiều so với đứa con nhà mình rồi đẩy văn kiện đến.

"Cái này xem như nhận lỗi, cũng coi như là thù lao, chỉ cần cậu nói cho tôi một việc thì cái này chính là của cậu." Lúc ông đẩy văn kiện đến, trên mặt còn có chút đau lòng.

Vinh Tình nhận lấy nhìn một chút.

Khá lắm, ông Tống ra tay rất hào phóng, cọc mua bán này tuy rằng kém hơn lần hợp tác lúc trước cùng Tống Hiền nhưng cái này là trực tiếp đưa đến trong tay mình, lấy đồ cho không ai lại chê ít?

"Nói đi, chuyện gì?" Xem trên số tiền đó, ngay cả ông Tống muốn số đo 3 vòng của Tiêu Tử Kỳ anh đều sẽ biết gì nói hết không giấu giếm nửa lời!

"Khụ." Tống Ngoại hắng giọng một cái hơi đè thấp giọng nói, "Tôi muốn hỏi một chút, cậu làm sao thoát khỏi tên Tiêu Tử Kỳ này vậy?"

Dựa theo ông tra được, Vinh Tình lúc trước cũng giống như Tống Hiền bị tên Tiêu Tử Kỳ kia mê hoặc đến không dứt ra được. Thế nhưng gần đây lại lập tức ghét bỏ Tiêu Tử Kỳ, hoàn toàn như hai con người khác nhau. Chỉ cần ông biết biện pháp, còn cần lo lắng Tống Hiền ngu xuẩn kia tiếp tục bị mê hoặc sao?

Vậy mà lại hỏi cái này? Vinh Tình hơi nhướng mày, có chút ý nghĩa.

"Nói đơn giản thì cũng đơn giản, nhưng mà Tống Hiền khả năng không thích hợp với biện pháp này." Anh ung dung nói.

Thật sự không gạt người, Tống Hiền xác thật không thích hợp được.

Tống Ngoại lại không tin, chỉ cảm thấy anh là bởi vì thù lao không đủ. Cắn răng một chút, ông lại nói ra một cái địa danh, đó là một công ty nhỏ ông đầu tư lúc trước.

"Cái này làm vật kèm theo, thế nào?"

"Thành giao!" Không cần thì phí!

Vinh Tình nhanh chóng đồng ý. Anh ý bảo ông Tống đưa lỗ tai lại đây, Tống Ngoại đầy mặt chờ mong nhích lại gần. Vinh Tình thì thầm mấy câu làm sắc mặt Tống Ngoại bắt đầu đen lại. Vinh Tình lại lấy điện thoại ra kêu ông nhìn. Sắc mặt Tống Ngoại trong đen có tím.

"Tin tưởng tôi, bảo đảm dùng tốt!" Vinh Tình thề son sắt vỗ ngực, một bên nhanh chóng kẹp tập tài liệu dưới nách.

"Vật kèm theo ông nói nếu có tác dụng thì cho tôi, còn nếu không được vậy xem như tôi nhận lỗi!" Nói xong lòng bàn chân anh như bôi dầu chuồn mất. Chỉ còn lại Tống Ngoại sắc mặt biến hóa đen lại tím rồi tím lại đen.

"Cậu còn muốn công ty nhỏ, tôi không đánh chết cậu là tốt lắm rồi!" Vậy mà dám nói để Tống Hiền nằm dưới! Còn nói là mình cũng vậy, nếu bản thân tin tưởng chuyện ma quỷ của tên đó vậy chính là bị lừa đá!

Vinh Tình tâm tình vui sướng cầm văn kiện rời khỏi Tống gia, sau đó lấy điện thoại ra ngẫm lại rồi nhắn cho tiểu chó săn.

[Hôm nay dựa vào cậu kiếm lời được không ít tiền, phát cho cậu một bao lì xì lớn.]

Đợi nhiều ngày như vậy, Lâm Kích rốt cuộc cũng phát hiện điện thoại có động tĩnh. Cậu làm bộ không chút để ý cầm điện thoại lên, ánh mắt ẩn ẩn mang theo chờ mong bấm mở tin nhắn.

Cái gì vậy?

Sau khi bấm mở đáy mắt Lâm Kích hiện lên một tia thất vọng, rồi nhanh chóng chuyển thành nghi hoặc. Sau đó, cậu liền cảm giác được điện thoại điên cuồng chấn động.

Là Vinh Tình phát bao lì xì cho cậu. Hơn nữa là phát từng cái liên tiếp.

Trên màn hình rất nhanh đã bị bao lì xì xoát đầy. Lâm Kích theo bản năng muốn bấm mở một cái, trên màn hình liền nhảy ra một bao lì xì, số tiền là 520*.

(*520: nghĩa là anh yêu em hay em yêu anh. Đây là một trong những con số trong mật mã tình yêu được các bạn trẻ ưa chuộng sử dụng để thể hiện tình cảm của mình với một ai đó.)

Lại nhìn kỹ, chữ chúc phúc trên bao lì xì viết chính là — "Muốn ảnh chụp". Lâm Kích luống cuống tay chân tắt điện thoại rồi cầm kịch bản che mặt.

Không biết xấu hổ!!!

Cậu cảm thấy bản thân có chút bực bội, hô hấp phun ra cũng đều là hơi thở nóng bỏng bị kịch bản bắn ngược ra sau bay lên đầu, làm cả đầu cậu không thanh tỉnh được.

Không được, cậu không thể tiếp tục như vậy. Mặc kệ Vinh Tình rốt cuộc nghĩ thế nào, cậu cũng nên dao động trước mới đúng. Hơn nữa, lỡ như Vinh Tình thật sự chỉ đang chơi đùa thì sao? Giống như lúc trước hắn cũng để bụng Tiêu Tử Kỳ, nhưng không phải 3000 vạn nói cho mình là cho mình luôn nam chính sao? Lâm Kích, mày tỉnh lại đi.

"Thầy Lâm Kích, đạo diễn kêu cậu." Ngoài cửa phòng nghỉ có người hô một tiếng.

"Giúp tôi nói với đạo diễn một tiếng, tôi rửa mặt rồi lập tức tới ngay."

Lâm Kích nhanh chóng nói lại một câu rồi buông kịch bản xuống, cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua mấy cái bao lì xì đó. Nghĩ nghĩ, cậu bấm mở hết đống bao lì xì sau đó lại phát từng cái trở về.

"Hả?" Vinh Tình cảm thấy kỳ quái, ai gửi nhiều tin nhắn cho anh như vậy?

Mở điện thoại ra thì thấy. Ồ? Tiểu chó săn sao lại trả bao lì xì lại rồi?

Anh nghi hoặc trong lòng, trực tiếp gọi điện thoại tới.

Lâm Kích rối rắm năm giây, thở dài một hơi, gương mặt mang theo một tia chờ mong ngay cả cậu cũng không phát hiện nhận điện thoại.

"Sao vậy?"

Gợi cảm, trầm thấp, có từ tính! Giọng nói tiểu chó săn hôm nay vẫn rất hoàn mỹ như cũ!

Sau khi Vinh Tình giám định và thưởng thức xong trực tiếp hỏi.

"Sao cậu trả lại bao lì xì rồi?"

Lâm Kích: "...."

"Tôi cái gì cũng không làm, nhận nhiều bao lì xì như vậy không tốt lắm." Cậu thành thật nói.

Vinh Tình hừ hừ hai tiếng, "Thôi được."

Nghĩ nghĩ, anh dứt khoát nói chuyện này cho Lâm Kích.

"Cậu cũng không phải cái gì cũng không làm, cậu xem đi, cậu bây giờ nổi lên không phải là tác dụng lớn sao? Nếu không nhờ cậu, tôi hiện tại khả năng sẽ thua trong tay Tiêu Tử Kỳ giống như cái tên Tống Hiền ngốc nghếch kia. Cho nên đợi lát nữa tôi phát bao lì xì lại cho cậu, đừng gửi lại."

Bao lì xì gửi đi bị trả lại làm anh hoàn toàn không thể trải nghiệm được vui sướng khi làm bá tổng! Gây trở ngại anh có được vui sướng không khỏi quá tàn nhẫn rồi! Vinh Tình thổn thức.

Cái gì gọi là cậu cái gì cũng không làm? Cậu nổi lên thì có tác dụng gì? Vinh Tình hiện tại không thua trong tay Tiêu Tử Kỳ thì thua trong tay ai?

Lâm Kích chỉ cảm thấy những lời này giống như pháo nổ bên tai cậu, nổ đến thần trí cậu không còn rõ. Bằng không cậu sao lại cảm thấy những lời này giống như Vinh Tình đang nói lời âu yếm với cậu vậy!

~~~~

Tác giả có lời muốn nói:

Vinh Tình: Em trai, đó đúng là ảo giác của cậu.