Chuyện Tuyết Mịch nhập học vào Ngũ Linh Viện xem như đã được quyết định, sau khi Yêu Hoàng từ Vân Khởi trở về Yêu Thần Điện lại nói chuyện với Tinh Hồi một đợt, đổi lại cái chuyện khác, hắn có thể lấy đại cục làm trọng bình tĩnh xử lí vấn đề, nhưng đối chuyện của long nhãi con, tất nhiên là không thể khinh thường.
Long tộc mỗi thế hệ lại ít hơn so với thế hệ trước, hiện nay cả tộc có 24 con rồng, nếu tính cả Tuyết Mịch chưa trưởng thành cũng chỉ có 25 con, trước kia con nối dõi nhiều lắm thì cả tộc cũng không đến trăm con, đấy còn là số lượng ở thời kỳ viễn cổ, bây giờ đột nhiên có thêm một nhóc rồng con, ai biết được chuyện này cũng hận không thể dùng sang quý trân bảo đặt dưới mỗi bước chân trên đường y đi.
Nhưng Tinh Hồi và Thời Uyên lại có thái độ giống nhau, không nói đến số mệnh, Tuyết Mịch vốn đã là một ẩn số, xác thực là không có ai hướng dẫn nhưng y vẫn ngoài ý muốn thân cận Thời Uyên sớm đã xa cách với Long tộc, song vì để nhóc rồng con không xa lạ với Long tộc, lúc này Tuyết Mịch mới phá xác một năm phải bôn ba giữa hai thành tu luyện.
Do tiền căn hậu quả như vậy mới khiến y tiến vào Thiên Lăng Các lựa chọn Thánh Linh quyết, hoặc có thể nói là bị Thánh Linh quyết lựa chọn, duyên phận định mệnh quấn quanh không nói rõ được.
Hơn nữa, dù là ích kỷ, hay tham vọng thì cũng là do cầu mà không được, bời vì không chiếm được, mới có thể bị mê hoặc tâm trí trong lúc tu luyện.
Một nhóc rồng con như Tuyết Mịch thì có cái gì mà cầu không được đâu.
Quyền thế, địa vị, tài phú, y muốn cái gì đều dễ như trở bàn tay, thậm chí việc phi thăng cũng chắc chắn là nước đủ ắt sẽ chảy thành sông, mặc dù tu luyện Thánh Linh quyết, cũng không sợ sẽ ảnh hưởng gì đến y.
Nói không chừng công pháp thích hợp để Tuyết Mịch tu luyện nhất, lại chính là Thánh Linh quyết.
Sau khi bàn bạc một phen, Yêu Hoàng cũng hoàn toàn yên tâm buông chuyện này xuống, có toàn bộ Yêu tộc hộ thuẫn, một cái Thánh Linh quyết thì tính là cái gì.
Sau khi lực chọn công pháp, thừa dịp tân sinh còn chưa tiến vào Thiên Lăng Các lực chọn xong, Long Thập Thất và Húc Dương đã nhắm được một tẩm các tốt nhất ở Ngũ Linh Viện, còn mang theo thợ của Yêu Thần Điện đến sửa đổi từ trong ra ngoài một hồi.
Thay đổi tất cả sang điệu thấp mà xa hoa, người không có nhãn lực sẽ không biết là đồ tốt, nếu không phải sợ Tuyết Mịch ghét bỏ, ban đầu Long Thập Thất còn định sửa đài phun nước thành đầu rồng, kết quả khi hắn ta nêu ra đề nghị này thì thấy nhóc rồng con bất mãn đến miệng sắp dẩu lên trời, nên đành từ bỏ.
Chỗ ở chưa chắc sau này sẽ được ở sau ba ngày đã được cải thiện xong, Yêu Hoàng còn đích thân chọn cho Tuyết Mịch vài linh nô, quét dọn vẩy nước tạp dịch ở đình viện mười người, nô tì ngoại đình sáu người, thị tì nội đình bốn người, trong ngoài đình viện mười hộ vệ cùng một tiểu tổng quản thông minh lanh lợi và chín chắn, cộng thêm ảnh vệ bên người Tuyết Mịch, lúc này mới hơi yên tâm một chút.
Vào ngày đầu tiên chính thức nhập học, Tuyết Mịch ngăn một đám Long bá bá và Long thúc thúc lại ở Yêu Thần Điện: "Ta có thể tự mình đi!"
Yêu Hoàng vẫn chưa từ bỏ ý định, nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đi học, chúng ta đưa ngươi đến đó rồi về."
Nghĩ đến tình cảnh phô trương khi đến Thiên Lăng Các lựa chọn công pháp hôm trước, Tuyết Mịch vội vàng lắc đầu: "Ta muốn đi một mình, ta đã trưởng thành rồi, ta có thể tự đi được."
Vân Li nghe vậy thì buồn cười, ngồi xuống cầm tay y và nói: "Trưởng thành sao, ngươi năm nay tròn một tuổi chưa?"
Tuyết Mịch vội vàng nói: "Nhưng Yêu tộc không tính như vậy."
Trước kia khi y vẫn còn là linh thảo, tuy rằng chưa nhận được truyền thừa nhưng cũng đã mở linh trí từ lâu, chẳng qua vì vẫn luôn phong bế ở Tiềm Long Uyên, cũng không thể biến ra hình người được, không có ai nói chuyện với y, y cũng chưa từng gặp người nào, nhưng khi ấy y đã biết quan sát đông trùng hạ thảo, cũng biết tự hỏi rồi.
Thấy Tuyết Mịch kiên trì như vậy, mọi người cũng chỉ có thể làm theo ý y muốn, đưa đến cổng lớn của Thần Điện thì dừng lại.
Nhìn bóng dáng y rời đi, sau một lát, Long Thập Thất nói: "Chư vị cứ tùy ý nhé, ta trở lại tẩm điện."
Húc Dương ho khẽ, nói: "Bé con đã đi rồi, ta cũng nên trở về ngủ."
Mặc Đình thấy bọn họ đều rời đi, không nói câu nào cũng quay bước.
Vân Li vẫn là nụ cười ôn hòa, hành lễ với Yêu hoàng rồi lui xuống.
Tinh Hồi vuốt cằm, nhướng mày một cái rồi không nói một câu trực tiếp biến mất tại chỗ.
Kết quả những kẻ nói trở về tẩm điện, nói buồn ngủ đều rời đi cả, lại gặp nhau ở cổng vào Thánh Linh Viện đang ẩn mình.
Húc Dương nhướng mày, âm thầm truyền âm: "Ngươi nói là trở về tẩm điện cơ mà?"
Long Thập Thất trừng mắt nói: "Ngươi còn nói là đi về ngủ?"
Ngay cả Cổ Khê cũng đến, nghe bọn họ cãi nhau, nói thẳng: "Lại ầm ĩ nữa có tin ta trực tiếp ném các ngươi đến trước mặt Tuyết Mịch không?"
Hai người ngậm miệng, Vân Li thì buồn cười nhấp môi.
Mọi người ghét bỏ nhìn nhau một cái liền dời mắt, tìm kiếm bóng dáng bé con nhà mình trong đám người.
Học viện Thánh Linh có tất cả 308 viện, các viện cũng tồn tại cạnh tranh với nhau, đặc biệt là vào ngày Viện Phong chính thức khai giảng, tất cả tân sinh đều phải leo lên Ngàn tầng giai, tuy một ngàn bậc thang cũng chỉ là một ngàn bậc thang, nhưng linh áp mỗi bậc không giống nhau, đi lên càng cao thì linh áp sẽ càng nặng.
Chỉ là linh áp này tương ứng với tu vi của từng người, bởi vậy dù mỗi người có tu vi khác nhau nhưng áp lực phải chịu là giống nhau, cũng coi như công bằng.
Mỗi một lần, người của viện nào thành công bước lên Ngàn tầng giai trước sẽ được chú ý nhiều nhất, viện hệ sẽ cảm thấy nở mặt nở mày, mà khen thưởng phong phú. Người cuối cùng bước lên Ngàn tầng giai cũng sẽ bị nhiều người chú ý, chuyện đáng xấu hổ này phải rất lâu mới nhạt đi được.
Leo lên Ngàn tầng giai cũng coi như là nghi thức nhập học, Yêu Hoàng từng hỏi Tuyết Mịch, có muốn chơi thử không, Tuyết Mịch nói muốn, nên hôm nay mới cùng mọi người nhập học, cũng vì vậy mà bọn Long Thập Thất đều muốn đưa bé con đi, dù không tranh hạng nhất thì cũng không thể để bé con làm người về cuối bị người ta cười chê được.
Còn việc bọn họ âm thầm trợ giúp có thể không được tốt cho lắm, cả đám hoàn toàn cảm thấy không sao cả, bé con nhà mình mới bao lớn chứ, mới chỉ một tuổi mà thôi, dựa vào cái gì mới một tuổi đã phải chịu khổ như vậy chứ!
Dưới Ngàn tầng giai tề tụ rất nhiều tân sinh, chưởng sự đại lão đứng trước mặt đám tân sinh, đại khái nói một chút quy củ, không cho phép lén đánh nhau, nếu muốn có thể lên so đấu đài, vùng cấm trong viện không được đi, nếu phát hiện sẽ trực tiếp bị trục xuất, cộng thêm mấy quy củ khá lớn của học viện, sau khi thuyết minh xong từng điều một mới nói đến Ngàn tầng giai.
"Đây là sơ luyện để các ngươi vào Thánh Linh học viện, mỗi một bước đều có thể cảm nhận được sự áp chế của linh lực, linh áp tương đương với tu vi của các ngươi, chờ các ngươi đi đến bậc cuối cùng của Ngàn tầng giai, lúc đó mới tính là chính thức được nhận vào Thánh Linh, nếu không thể kiên trì thì có thể tùy thời rút lui, hiện tại bắt đầu, lên thang trời!"
Theo âm thanh của chưởng sự đại trưởng lão, kết giới thiết lập trước Ngàn tầng giai được mở ra, lập tức có một trận linh phong ngưng tự thổi qua, hàng người đứng trước không bố trí phòng vệ suýt chút nữa bị thổi ngã lăn trên mặt đất.
Tuy Tuyết Mịch không đứng gần phía trước, nhưng cũng không phải là người đi cuối cùng, tuy cũng cảm nhận được linh phong, nhưng mới thổi nhẹ qua mặt y đã tan biến, nên không chật vật giống như người khác.
Có một số người phản ứng nhanh, sau khi kết giới mở ra thì lập tức bước lên bậc thang, có vẻ là muốn tranh hạng nhất, nhìn thấy người bốn phía đều di chuyển, Tuyết Mịch vội vàng nới với Hoa Triều và Phồn Lũ: "Nhanh lên, chúng ta cũng đi lên đó! Nếu lên sau cùng, sẽ rất mất mặt a."
Không đợi y bước lên bậc thang, đột nhiên Phồn Lũ đưa tay ra bắt lấy cái tay muốn vỗ lên vai y, Tuyết Mịch cảm nhận được động tĩnh phía sau bèn quay đầu lại, thấy được là người tháng trước gặp đã nói y ăn rất nhiều Linh tộc Ô Không Không.
Ô Không Không giống như đã quen với Tuyết Mịch từ lâu, mặc dù vừa rồi nàng muốn vỗ vai Tuyết Mịch nhưng bị hộ vệ chặn lại cũng không tỏ vẻ bất ngờ nói: "Chúng ta lại gặp nhau rồi, trước đó ta còn cố y đi tìm ngươi, nhưng thời điểm thí luyện cũng không nhìn thấy ngươi đâu, có phải vì Thiên Linh căn của ngươi rất cường đại, cho nên trực tiếp được nhận vào Viện rồi, căn bản không tham gia thí luyện?"
Tuyết Mịch ngại nói dối, cũng không muốn nói quá nhiều chuyện bản thân, nên chỉ im lặng cam chịu, Ô Không Không cũng không đợi y trả lời, lại đưa tay giữa chặt y kéo đến bậc thang: "Đừng đứng ngây người ở đó nữa, ngươi muốn là người đến cuối cùng hay sao, chúng ta cũng đi nhanh lên."
Tuyết Mịch tránh khỏi tay của nàng, nói: "Không phải vì ngươi lôi kéo ta nói chuyện, ta đã lên rồi."
Ô Không Không cười hì hì nói: "Vậy thì là tại ta a! Ngươi được phân đến viện hệ nào?"
Tuyết Mịch vừa leo bậc thang vừa nói: "Ngũ Linh Viện."
Ô Không Không nghe vậy thì lập tức kinh hỉ nói: "Oa! Thật trùng hợp nha, ta cũng giống vậy, ngươi nói xem có phải chúng ta rất có duyên với nhau không?"
Ô Không Không nói: "Ta nói với ngươi, mỗi một lần Linh tộc chúng ta nhập học thì đều vào Ngũ Linh Viện đó."
Tuyết Mịch tò mò nhìn nàng một cái rồi hỏi: "Vì sao vậy? Bởi vì linh căn của các ngươi đều giống nhau sao?"
Ô Không Không giống như ghét bỏ trừng mắt nhìn Tuyết Mịch: "Ngươi đúng là không hiểu biết tí gì về Linh tộc, sỡ dĩ tên là Linh tộc vì huyết mạch của chúng ta trời sinh có thể khống chế linh khí tự mình sử dụng, khác với các ngươi tu luyện là đem linh khí tụ tập vào cơ thể, sau đó hóa thành linh lực mới có thể vận dụng được, chúng ta không giống như vậy, chúng ta có thể trực tiếp ngưng kết linh khí xung quanh để vận dụng, càng cường đại thì có thể triệu hoán ngưng kết càng nhiều linh khí, cho nên Linh tộc mỗi lần nhập học, thích hợp nhất là vào Ngũ Linh Viện."
Mới nói mấy câu mà bọn họ đã bước được mười mấy bậc thang, Ô Không Không không biết là do cảm nhận được linh áp hay vì vừa leo bậc thang vừa nói chuyện, có vẻ đã bắt đầu mất sức.
Tuyết Mịch nhìn mọi người xung quanh, những người khác cũng bắt đầu thở gấp gáp hơn so với trước vài phần, ngay cả Hoa Triều và Phồn Lũ cũng vậy, giống như bước chân cũng nặng nề đi rất nhiều.
Tuyết Mịch nhìn bọn họ, nhỏ giọng hỏi: "Các ngươi rất mệt à?"
Hoa Triều và Phồn Lũ còn chưa lấy lại hơi, Ô Không Không đã nhìn hắn: "Ngươi không thấy mệt à? Lạy trời, bây giờ vừa mới bắt đầu, chờ đến lúc sau, có phải chúng ta sẽ bò cả chân lẫn tay mà đi không, thế thì quá thảm hại."
Tuyết Mịch thấy nàng đi một mình có vẻ cố hết sức, bèn hỏi: "Người đi sau ngươi hôm trước đâu?"
Ô Không Không nói: "Hắn là hộ vệ của ta, cũng không phải là tân sinh của viện, đương nhiên không cần theo ta leo Ngàn tầng giai, này, hai người bọn họ không phải là hộ vệ của ngươi sao, sao có thể đi cùng ngươi được?"
Tuyết Mịch: "Bọn họ cũng là tân sinh."
Ô Không Không hơi khó hiểu nhìn Tuyết Mịch, hóa ra hai hộ vệ này là tân sinh? Có thể vào học viện đứng đầu tam giới, còn làm hộ vệ cho người khác?
Tuyết Mịch thấy nàng bất động bèn nói: "Ngươi đừng nói chuyện nữa, tiết kiệm sức lực, ta thấy ngươi có vẻ rất mệt."
Ô Không Không ngạc nhiên nhìn y: "Ngươi không cảm thấy mệt chút nào sao?"
Tuyết Mịch cũng không biết tại sao người khác mới leo được mười mấy bậc thang đã cảm thấy mệt mà y vẫn không có cảm giác gì, nếu không phải thấy Hoa Triều và Phồn Lũ cũng cố hết sức, y còn cảm giác mình có thể đi nhanh hơn nữa.
Ô Không Không cũng cảm thấy không nên nói chuyện nữa sẽ lãng phí sức lực, cuối cùng bắt đầu yên lặng leo cầu thang, mãi đến khi leo đến bậc thang thứ một trăm, rất nhiều người đã ngồi dưới mặt đất cả đầu đầy mồ hôi thở hồng hộc.
Tuyết Mịch nhìn Hoa Triều và Phồn Lũ nói: "Không thì chúng ta cũng nghỉ ngơi một chút đi?"
Hoa Triều thực sự mệt không đi nổi nữa, mỗi một bước leo lên bậc thang đều cảm giác như đang vác cả một ngọn núi trên người, còn vì sao Tuyết Mịch lại nhẹ nhàng như vậy, bọn họ cũng không có nghi ngờ gì, dù sao y cũng là Tiểu Long Quân, Long tộc trời sinh cường đại.
Hơn nữa linh áp còn căn cứ vào tu vi của từng người, Tiểu Long Quân vừa bắt đầu tu luyện không lâu, tu vi cùng lắm mới Luyện Khí, tu vi thấp nền móng lại vững chắc, nên mới không cảm thụ được linh áp.
Bọn họ tạm thời dừng lại nghỉ ngơi, Ô Không Không cũng tự nhiên dừng lại nghỉ ngơi theo, nghỉ ngơi một lúc, mới có sức mở miệng nói: "Lần trước ngươi nói ngươi không phải là Hồ tộc, vậy rốt cuộc ngươi là tộc nào? Ta thấy ngươi có vẻ rất lợi hại."
Mọi người đều mệt muốn tắt thở đến nơi mà y vẫn không có việc gì.
Tuyết Mịch: "Sao ngươi nhất định muốn biết tộc của ta là gì? Ta không có tò mò ngươi là tộc gì nha."
Ô Không Không hừ một tiếng, nói: "Đó là vì ta đã nói cho ngươi biết ta là Linh tộc, ngươi không muốn nói thì thôi, ta nghe nói Yêu tộc không thể tùy tiện nói cho người khác biết lai lịch của mình, bởi vì sẽ bị người khác nắm được nhược điểm."
Điều này Tuyết Mịch thực ra không biết, Long tộc có nhược điểm gì nhỉ? Cái này chưa ai nói cho y biết, chờ sau khi trở về nhất định phải hỏi Uyên Uyên mới được.
Hoa Triều và Phồn Lũ nghỉ ngơi một lát xong cũng không hề chậm trễ thời gian, tiếp tục leo lên trên, Tuyết Mịch cũng theo bọn họ thả chậm tốc độ, leo được một bậc thang phải ngừng lại thở dốc hai hơi, cho nên y buồn chán bèn quan sát những người xung quanh.
Sau đó liền phát hiện ra linh áp mà mỗi người thừa nhận không giống nhau.
Tuy Ô Không Không mệt, nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi mà leo, rõ ràng muốn phân cao thấp với bản thân.
Một số người còn lại cũng yên lặng chịu đựng, leo được một bậc lại hướng mắt lên nhìn những bậc thang bị mây mù bao phù không thấy điểm cuối, ánh mắt kiên định âm thầm khuyến khích bản thân.
Số còn lại là vừa mệt mỏi vừa bực bội lại không kiên nhẫn, thấy y nhìn bọn họ, còn hung hăng trừng mắt với y một cái, phỏng chừng đã mệt đến không còn sức mà nói chuyện, nếu không nhất định sẽ rống một câu nhìn cái gì mà nhìn với y.
Tuyết Mịch đi cùng bọn họ thì giảm nửa tốc độ, y cũng không biết rốt cuộc thời gian đã trôi qua bao lâu, cuối cùng ngại đi một bước lại dừng, bèn bước nhanh vài bước, sau đó ngồi ở trên đợi bọn họ, chờ khi bọn họ đi tới, lại tiếp tục bước lên trước vài bước, tiếp tục ngồi chờ.
Chờ đến khi bọn họ đi được 700 bậc thang, Tuyết Mịch nhìn sắc trời nói: "Trời sắp tối rồi, khả năng hôm nay sẽ không về Vân Khởi được."
Hoa Triều thở gấp nói: "Không thì ngươi lên trước đi, hai chúng ta sẽ từ từ lên."
Tuyết Mịch lắc đầu nói: "Như vậy không được, chúng ta cùng nhau đi, các ngươi có khát không?"
Tuyết Mịch sờ sờ nhẫn của mình, lấy ra bình nước từ bên trong, kết quả y mới mang bình nước ra, trên đầu giống như có thứ gì thật mạnh đập xuống, bình nước cầm trên tay rớt xuống bậc thang, Tuyết Mịch ôm đầu ngó lên trên nhìn thử, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy.
Phồn Lũ đưa tay sờ lên đầu Tuyết Mịch hỏi: "Làm sao thế?"
Tuyết Mịch cũng đầy mặt khó hiểu nói: "Vừa nãy hình như có người đánh ta."
Hoa Triều thở phì phò đứng lên, nhìn nửa ngày cũng chưa thấy cái gì.
Lúc này, mấy gia trưởng ẩn thân trên tầng mây hoảng hốt sốt ruột bắt lấy hộ pháp của Long Thập Thất, Tinh Hồi bèn thay thế hắn kháng áp cho Tuyết Mịch, còn trừng mắt với hắn ta một cái.
Long Thập Thất ủy khuất, vừa rồi hắn ta vẫn luôn dùng linh lực chống đỡ áp lực của Ngàn tầng giai cho Tuyết Mịch, không nghĩ đến Tuyết Mịch đột nhiên lấy đồ từ nhẫn trữ vật, bởi vì vận dụng linh lực nên linh áp cũng sẽ gấp bội hạ xuống, hắn ta nhất thời vô ý, thiếu chút nữa không chịu được.
May mắn Tinh Hồi lập tức tiếp nhận, linh áp mới chạm đến đầu Tuyết Mịch đã bị Tinh Hồi chặn lại.
Vân Li nhẹ nhàng thở ra, Tuyết Mịch lần này leo hơn bảy trăm bậc thăng, càng lên trên linh áp càng lớn, không hề phòng bị giáng xuống linh áp sẽ làm bị thương Tuyết Mịch, may mắn Tinh Hồi vẫn luôn ở cạnh bảo vệ, không hoàn toàn trông cậy vào Long Thập Thất.
Húc Dương ở cạnh ghét bỏ đối hắn ta nói: "Ngươi nói ngươi, còn có thể trông cậy ngươi làm được chuyện gì chứ?"
Tuyết Mịch tự mình sờ đầu, xác định không có đồ vật trên đầu mình xong, lại nhìn đến bình nước rớt trên mặt đất, nhịn không được nhỏ giọng nói: "Có lẽ nào là không được uống nước?" Nếu không vì sao sẽ có người đánh đầu của y.
Chuyện này Hoa Triều và Phồn Lũ không biết, Ô Không Không càng không biết, nhưng vẫn dựa theo thường thức mà nói, hình như không thể: "Ngươi vẫn nên cất nó lại đi, nếu có thể uống nước chẳng phải là có thể ăn đan dược, chúng ta vận dụng linh lực ngăn linh áp, là tự tiêu hao bản thân, nếu ngươi uống một ít đồ bổ sung linh lực, vậy chẳng phải là gian lận."
Nghe được lời này, Tuyết Mịch vội vàng cất bình nước đi, một ngụm cũng không dám uống.
Lần này Mặc Đình ở phía trên lạnh lùng nhìn Long Thập Thất, làm việc không đáng tin cậy, dọa Tuyết Mịch cả nước cũng không dám uống.
Long Thập Thất: "......" Hắn sai, là hắn có tội, hắn ta hại bé con không dám uống nước, hắn ta có lỗi.
Mấy bậc thang cuối cùng là Tuyết Mịch một người kéo ba người đi lên, tóm lại một mình y lưng đeo ba đứa.
Khi linh áp chớp mắt tan đi, ba người hận không thể nằm sấp xuống đất thở dốc, hình tượng với mặt mũi cái gì cũng không rảnh lo, Ô Không Không nằm liệt thành hình chữ đại (大) trên mặt đất không thèm nhúc nhích.
Trên một tầng mây khác, Lục Nhiễm nhìn thấy Tiểu Long Quân cuối cùng cũng lên đến đỉnh thang, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Long Quân nhà chúng ta giỏi quá." Dù có người giúp đỡ chắn linh áp, nhưng leo cả nghìn bậc thang cũng không ồn ào kêu mệt, thật lợi hại!
Thời Uyên hướng mắt nhìn lướt qua đám người Tinh Hồi, xoay người liền biến mất giữa các tầng mây, Lục Nhiễm nhìn Tiểu Long Quân đang ngoan ngoãn ngồi uống nước, vội vàng đuổi theo sau Thời Uyên.
Những người khác phỏng chừng cũng sắp đến đây, tuy rằng quần áo nhìn qua hơi chật vật nhưng so với nhóm xụi lơ ở kia thì tốt hơn không ít, nhưng những người sau so người trước càng chật vật hơn, mỗi người đều dùng cả tay lẫn chân để bò lên, ngay cả đứng cũng khó khăn.
Tuyết Mịch, Phồn Lũ và Hoa Triều mỗi người cầm một bình nước, trong bình đều là nước linh tuyền, uống vào có thể bổ sung linh lực cho nên chỉ cần điều tức một lát đã khôi phục lại.
Hộ vệ của Ô Không Không cũng tìm đến đây, nhìn thấy Ô Không Không bình yên vô sự thì cảm kích đưa qua một viên đan dược, sau đó nhìn về phía Tuyết Mịch nói: "Đa tạ, đây là Hồi Linh Đan, có thể giúp khôi phục một ít linh lực."
Lời đa tạ kia là muốn cảm ơn Tuyết Mịch đã kéo Ô Không Không lên mấy bậc thang cuối cùng, tuy nhìn qua y cũng không có vẻ cần khôi phục linh lực, nhưng nên cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn.
Tuyết Mịch lắc đầu từ chối: "Không cần, chúng ta không cần đan dược."
Thấy bọn họ không cần, thanh niên cũng không cưỡng cầu, quay đầu đến giúp Ô Không Không điều tức.
Chờ cho đến khi người cuối cùng bước lên đỉnh Ngàn tầng giai, vị trưởng lão trước đó mới đến nói: "Từ hôm nay trở đi, chư vị đã là một thành viên của Thánh Linh học viện, con đường chứng đạo khó khăn trắc trở, mong rằng con đường tu đạo sau này của chư vị có thể giống như đoạn đường ngày hôm nay vậy, không sợ hiểm trở, gặp khó xông lên, không quên sơ tâm, đạt được mong muốn!"
Ô Không Không không chịu ngồi yên, thừa dịp trưởng lão nói chuyện nhích lại gần chỗ Tuyết Mịch thì thầm: "May mắn người lên cuối cùng năm nay không phải là người của Ngũ Linh Viện."
Tuyết Mịch vừa nhìn lướt qua người đi lên cuối cùng, là một thanh niên có ngũ quan không đặc biệt, tương đối bình thường, gầy gò yếu đuối, nhìn qua dáng vẻ giống như gió thổi liền bay, có thể cố gắng leo lên nhiều bậc thang như vậy, hẳn cũng có chỗ hơn người.
Ô Không Không còn nói thêm: "Người nọ là Hồng Triết Viện, chủ tu bản mạng là công pháp dùng trường kích, một cây trường kích bình thường đã nặng ngàn cân, người nọ nhìn gầy yếu như vậy, không biết có cầm nổi không."
Trưởng lão ở trên nói xong lời cổ vũ lại nói một số điều cần chú ý trong sinh hoạt hàng ngày ở trong viện, sau đó để các vị trưởng lão các hệ mang tân sinh đi.
Tân sinh của Ngũ Linh Viện không nhiều lắm, đếm hết cũng không đủ trăm người, ít người cũng có chỗ tốt của ít người, mỗi năm tân sinh chọn kiếm tu, đan tu, khí tu, phù tu nhiều nhất, mỗi người một chuyện sẽ thành nhiều chuyện, mà cả viện cũng không nhất định sẽ đoàn kết với nhau, cả ngày luôn luôn gây sự.
Cho nên lúc trưởng lão Ngũ Linh Viện mang theo tân sinh đi tẩm các an bài, vẫn luôn mồm dặn dò, đã vào Ngũ Linh Viện của Thánh Linh thì có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia, kị nhất là đồng môn tương tàn.
Nghe dặn dò, mọi người tất nhiên là ngoan ngoãn vâng lời đáp ứng.
Trưởng lão nói tiếp: "Ngũ Linh Viện không có nhiều người lắm, học sinh mới và cũ cộng vào không quá mấy vạn người, vì thế nên phòng ở cũng không nhiều, hôm nay sắp xếp nhận phòng trước, có ba ngày tu sửa, nếu muốn đổi chỗ ở khác thì đến Nội Sự Đường, mỗi tháng đi lĩnh tiền tiêu tại Lộc Sự Các là mười hai viên thượng phẩm Thanh Ngọc Đan bằng đệ tử bài, ngoại trừ cái này, dù là tài nguyên tu luyện, hay cần mua sắm cũng có thể dùng tích phân để đổi lấy, Lịch Luyện Đường sẽ phân một số nhiệm vụ có thưởng tích phân, làm xong là có thể nhận."
Nghe được lời này, mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi, rất nhiều tu sĩ đều dựa vào thiên phú của bản thân để vào Viện, cho nên khá túng quẫn, mỗi tháng được phát đan dược cũng đã đủ tiêu dùng cho việc tu luyện, đối với nhóm người nghèo nàn này mà nói đã giảm không ít áp lực.
Trưởng lão tiếp tục nói: "Tiền tiêu chỉ phát cho đệ tử Thánh linh trong viện, hộ vệ các ngươi mang theo, hoặc người phụ thuộc phải tự mình phụ trách tất cả chi tiêu, quy củ trong viện được ghi vào sách sẽ phát cho mỗi người một quyển, các ngươi cần ghi nhớ kĩ, hôm nay đến đây thôi, các ngươi nhanh đến đây lấy biển số tẩm các."
Tuyết Mịch ngoan ngoãn xếp hàng theo mọi người, xem ra hôm nay không trở về được rồi, chờ sau khi xếp hàng đến tẩm các xong y muốn nói về chuyện bên này cho Hoàng bá bá, sau đó dùng Thần Ảnh Kính nói chuyện với Uyên Uyên.
Chờ đến lượt Tuyết Mịch, vừa thấy tên y ghi trên đệ tử bài, trưởng lão kia thiếu chút nữa run tay làm rớt, tuy đã biết việc Tiểu Long Quân sẽ đến Ngũ Linh Viện, nhưng khi trực tiếp tiếp xúc vẫn khiến trưởng lão hơi giật mình, ngày ấy y chọn công pháp trong Thiên Lăng Các, người đi cùng có hẳn ba vị thượng thần, Yêu Hoàng còn đích thân tới, một đại bảo bối như vậy sao lại cố tình đến Ngũ Linh Viện chứ, ai cũng kham không nổi.
Tuyết Mịch không biết có phải y đang gặp ảo giác hay không, khi trưởng lão đưa biển số tẩm các, sắc mặt có vẻ rất chua xót.