“Cái này.....!cậu, tôi.....” lời nói vấp liên tục chả hiểu cô nói cái gì.

Trong không khí ngượng ngùng nghẹn thở này điện thoại cả hai bên liền vang lên tiếng tin nhắn.

“Nhóm nhỏ lớp 8” người lập là Tôn Thắng người thêm cô vào là Sở Mộc Vi.

Tôn Thắng: Chúng ta một nhóm nhỏ nên tụ tập ở nhà người nào đó để chúc mừng chứ

Sở Mộc Vi: Nhất trí! Có ai tốt bụng cho tự tập ở nhà riêng không chứ nhà tôi có ba mẹ nên không được đâu.

Tôn Thắng: Có ai nhà riêng không?

Tiêu Dạ: Không!

Sở Mộc Vi: Nhà cậu được không Cửu Cửu @Bạc Cửu

Bạc Cửu: Ừm được.

“Đi thôi, hai người kia đang chờ” Tiêu Dạ liền chuyền chủ đề đi nhanh ra khỏi phòng.

Bạc Hạ Cửu nối gót theo sau, vẫn chưa hẳn là quên được chuyện ban nãy.

Đi đến cầu thang không để ý liền vấp một bậc khiến nghiêng cả thân về phía trước.

Tiêu Dạ nhanh chóng ôm ngước trở lại, anh khẽ thở hắt ra một tiếng.

Bạc Hạ Cửu liền gắng đứng lại nghiêm chỉnh bước về phía trước, bàn tay nhỏ đã được anh nắm lấy kéo bước đi như thể lại sợ cô ngã.

Cũng may trường học còn ít người qua lại nếu không chắc chắn sẽ bị fans của Tiêu Dạ tập kích mỗi ngày.

“Bên này” Tôn Thắng vẫy vẫy tay, Sở Mộc Vi bên cạnh bát quái đã chú ý đến bàn tay của cô được anh dắt đi.

“Tôn Thắng, ông nói xem Cp Dạ Cửu này như nào?”

“Cp Dạ Cửu?” Tôn Thắng có vẻ không hiểu hỏi lại “Nhìn họ kìa, cái tên nghĩa rõ như vậy rồi còn ngu ngơ” Sở Mộc Vi càu nhàu.

Tôn Thắng như hiểu ra gì đó mà nhìn hướng Bạc Hạ Cửu cùng Tiêu Dạ đang tới gần.

“Đẹp đôi.

Trai tài gái sắc cả” Sở Mộc Vi gật đầu phụ họa.

Bạc Hạ Cửu cũng đã tới gần, cô nàng liền trêu ghẹo “Tôn Thắng, xem người ta nắm tay nhau dắt đi kìa.

Ông thấy không ta bị lạc loài rồi”

Bạc Hạ Cửu mau chóng muốn giật ra nhưng anh nắm quá chặt gỡ không nổi.

“Thôi thôi cẩu độc thân chúng ta cũng bắt chước họ đi.” Tôn Thắng xòe ra bàn tay lớn đón lấy tay của Sở Mộc Vi.

Cả hai người họ liền tung tăng đi trước, cảnh này làm Bạc Hạ Cửu lỡ cười ra tiếng.

Tiêu Dạ bên cạnh thấy cô cười, môi anh cũng cong lên ánh mắt chàn đầy sự sủng nịnh.

Đỗ dưới tòa chung cư cao cấp, cô liền trả tiền taxi rồi cùng mọi người vào siêu thị dưới tòa nhà.

Tôn Thắng biểu cảm vẫn cứ mắt chữ A mồm chữ O “Đại tiểu thư là tôi có mắt như mù không thấy thái sơn” Sở Mộc Vi là người từng trải liền vỗ lưng cậu cười.

Bước vào siêu thị tiện lợi mọi người trong siêu thị chào cô như một thói quen “Hạ Cửu, nay dẫn bạn tới nhà sao? Cậu bạn này là bạn trai em hả?” chị Diễm là người nhiệt tình, thấy cô lại nắm tay con trai liền tới chọc.

“Cậu ấy là bạn em không phải bạn trai gì đó đâu” Bạc Hạ Cửu vội giải thích.

“Ai da, đừng để Khương Hải biết được nha thằng bé nó sẽ buồn lắm đó” cô cười cười mếu mếu nói không lên lời.

Nghe tới có người con trai khác để ý cô, Tiêu Dạ vô thức nắm chặt lấy bàn tay.

Có chút đau khiến cô cũng ngưng cười “Chọn đồ gì đi bọn mình nay ăn đồ nướng, thời tiết này lạnh ăn đồ nướng với uống rượu mơ là tuyệt đấy”

“Mua thêm bia nha, tớ không uống được rượu” Sở Mộc Vi thêm vào trong tay đã lấy được giỏ hàng lượn tới quầy đồ tươi, phía sau là Tôn Thắng theo đuôi.

Bạc Hạ Cửu cũng cầm một giỏ nhưng ngay sau đó giỏ đã chuyền về tay Tiêu Dạ rồi.

Anh không muốn thấy cô nặng nhọc.

Tay vẫn bị anh nắm không cách nào thoát liền kéo anh theo mua lấy vài lon bia cùng mấy chai rượu mơ, rượu gạo.

Chưa khui nắp nhưng đã thấy mùi thơm chua nhẹ của mơ rồi, đây là điềm mà cô cực kì thích của hãng này nên từ đó tới giờ vẫn chưa thay đổi sang hãng khác.

Nhìn giỏ rất nhiều rượu bia Tiêu Dạ cũng trầm xuống, cô là muốn chuốc bản thân thật say sao.

Ngày mai mới thứ 4, uống như này rồi còn ai có sức đi học.

“Muốn ăn thêm gì không, ăn vặt chẳng hạn.

Tôi muốn ăn pocky muốn ăn cùng không?” Bạc Hạ Cửu cẩn thận hỏi.

Nghĩ rằng anh sẽ không đồng ý vì với đồ ngọt anh sẽ không thích “Lấy đi, tôi cũng muốn ăn”

Đúng là tiểu thuyết với hiện thực khác nhau rất rõ ràng.

Thôi cứ nghe theo vậy, qua mỗi quầy cô lại lấy một món mình muốn ăn vào giỏ, lâu lâu lại hỏi ý anh muốn ăn không thì nhận lại là cái gật đầu và ánh mắt chiều chuộng không che giấu.

Điều này khiến cô không khỏi nghĩ tới điêu không nên là Tiêu Dạ thích cô đi?

Hai cái giỏ đầy những hàng hóa được thanh toán xong.

Chị Diễm còn đặc biệt giảm cho cô 5%, lấy ra tấm thẻ đen không giới hạn của mình thanh toán.

Đồng thời điều đó cũng khiến khuôn mặt của hai người nào đó biến dạng liên tục.

Mãi đến lúc xách đồ Tiêu Dạ mới chịu thả tay cô ra.

Quét tấm thẻ thang máy di chuyển lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Cởi giầy dép xếp gọn ở cửa, mỗi người mang vào một đôi dép đi trong nhà màu tím nhạt thêu những bông cúc nhỏ.

Phân chia làm việc, cô cùng Tiêu Dạ đứng bếp bên kia có Tôn Thắng đi rửa rau còn lại khâu bày biện là Sở Mộc Vi.

Cứ như một nhà hàng nhỏ, mọi người đều bận rộn nhưng vẫn không thiếu tiếng cười.

Đun cho sôi nước lên, cô bỏ ít tiêu ớt với túi nước sốt lẩu chuyên dụng.

Đợi khi nó sôi, múc lấy một thìa nêm thử chẳng may lại quên không thổi khiến lưỡi bị bỏng.

Tiêu Dạ vội lấy cốc rót nước đưa tới cho cô.

Uống vào được chút nước lạnh lưỡi cô cũng đỡ hơn.

“Cẩn thận” thấy bên cạnh có người còn lo hơn cả bản thân Bạc Hạ Cửu mỉm cười tươi, múc lấy thêm một thìa thổi thổi cho nguội rồi đưa tới gần miệng anh.

Ý là muốn anh thử vị “Vừa lắm” anh cũng cười theo, khoang miệng vẫn còn chút cay nồng nhưng xuống cổ họng Tiêu Dạ chỉ cảm thấy vị ngọt.

“E hèm, bọn tôi còn ở đây đấy nhá đôi vợ chồng già ạ!” Sở Mộc Vi cùng Tôn Thắng chứng kiến hết mọi việc thấy cũng vui lây cho hai người bọn họ.

“Nước sôi rồi chuẩn bị bếp từ tớ bê ra đây” nhanh trước một bước, chỉ thấy anh bê nồi nước lẩu ra đặt lên bếp từ.

Bạc Hạ Cửu đứng sau nở nụ cười càng sán lạn hơn, cứ cho là anh quan tâm cô đi.

Loại ảo tưởng này hóa ra không phải là không tốt đẹp.

Giờ cô cũng hiểu sao Dĩnh Như lại hay vậy, chìm đắm trong sự ảo tưởng ngây thơ đấy cũng là động lực để cậu ta tiếp tục theo đuổi Tiêu Dạ.

“Mang bia ra đây, hôm nay chúng ta phải uống ăn mừng chiến thắng của mọi người” Sở Mộc Vi cầm lấy bia khui lấy một lon cho mình.

Bên cạnh Tôn Thắng cũng đã rót cho cô cùng Tiêu Dạ một chén đầy rượu rồi.

Bạc Hạ Cửu cũng vui vẻ uống cạn chén rượu mơ, sức uống cô cũng xem như là lớn uống liền thêm 3 chén nữa mặt vẫn chưa thấy ửng hòng.

Ngược lại với cô thì Sở Mộc Vi đã đỏ hết mặt mũi.

Tôn Thắng trêu cô nàng măt đỏ như mông khỉ liền bị đánh cho mấy cái đau điếng.