Bạc Hạ Cửu đổ mồ hôi hột, cô nắm tay thành một quyền.

Trăm lần cô không nghĩ rằng bản thân bị lừa, mà là một vố đau đớn.

Cô treo trên môi một nụ cười xã giao cứng đến không thể nào cứng hơn.

"Cô Bạc , cô dành cho tôi chút thời gian như này thật khiến tôi vui quá"

"A, cũng không có gì" cô gắng cười lấy một cái.

Người đối diện cô là Diệp Trư, như cái tên người hắn khá mập mạp, đeo thêm một chiếc kính khá dầy.

Bạc Hạ Cửu không ngờ mẹ mình lại có con mắt chọn người kém đến vậy.

Nhưng thật ra cô cũng không biết Thuần Khương cũng bị lừa, bà bị bức ảnh đã qua chỉnh sửa mà lừa gạt.

Thế nên mới có chuyện cô đến đây và ngồi tại đây nghe hắn ta lải nhải.

Bạc Hạ Cửu day đuôi lông mày nhăn nhúm thành một đường.

Hắn nói hai ba câu tỏ vẻ nhà rất tri thức, Diệp Trư cũng đưa ra cái tiêu chuẩn kép trong việc lựa chọn một người vợ như nào của hắn ta.

"Tôi muốn xinh đẹp, tài năng như cô Bạc.

Ít ra là tài sắc vẹn toàn, biết nghe lời chồng, thêm nữa hiếu thảo với cha mẹ chồng, nói gì nghe đấy.

Nấu nướng, chăm con còn phải biết đáp ứng nhu cầu của chồng...." Bạc Hạ Cửu duy trì nụ cười đến cứng đờ miệng.

Cái này xin lỗi chứ cô thật không ưa nổi, nói gì nghe nấy sao, anh ta bây giờ còn mơ tưởng về những người phụ nữ xưa à? Phụ nữ bây giờ cần địa vị không cần nhiều đến tình yêu, chỗ đứng trong xã hội quan trọng hơn nhiều.

Đó là cô nghĩ như vậy, vì bây giờ mọi người vẫn chưa thay đổi hẳn về cách nhìn bình đẳng, vẫn trọng nam khinh nữ.

Vậy nên phụ nữ luôn cố gắng đạt được nhiều thành tựu to lớn để không ai có thể xem thường họ.

Bạc Hạ Cửu cũng vậy, tư tưởng lỗi thời này, cô không chấp nhận nổi.

Còn gì mà đáp ứng nhu cầu, cô làm không nổi, một nửa cân mỡ anh ta đè lên cũng khiến người ta ngạt thở.

Nấu nướng cô thượng thừa, chăm con, con chưa có biết đường đâu mà chăm với nom.

Lúc này điện thoại cô reo lên, là số của Tiêu Dạ.

"Xin lỗi, có người gọi tôi" Diệp Trư cũng vui vẻ đáp "Không sao cô nghe đi".

Bạc Hạ Cửu nhận cuộc gọi, đầu bên kia là giọng nói lạnh tanh "Em làm gì?".

Cô đành đứng dậy đi chỗ khác trả lời, cô kể lại sự việc cô gặp.

Có vẻ Tiêu Dạ cũng hiểu, giọng cũng nhu hòa hơn vài phần "Quay lại đi".

Cùng lúc đó, lưng cô có người gõ hai cái, Hạ Cửu quay đầu nhìn.

Tiêu Dạ một thân vest đen sang trọng, tóc dài rủ xuống con mắt đen sắc lạnh, mũi cao thẳng với đôi môi hồng nhạt đứng sau cô.

"Anh sao ở đây?" "Tôi tới bàn công việc"

Bạc Hạ Cửu à một tiếng rồi cô nảy ra một ý.

"Anh đi theo tôi" cô kéo Tiêu Dạ đi cùng cô về bàn Diệp Trư.

Diệp Trư ngạc nhiên nhìn cô, Bạc Hạ Cửu cũng không lòng vòng cầm lấy túi xách trên ghế rồi nói "Đây là chồng tôi!" Diệp Trư mở to mắt như không thể tin được, anh ta đi lừa gặt lại gặp cao thủ lừa gạt.

Tiêu Dạ cũng như nghe nhầm, mở to mắt nhìn cô, trong lòng lâng lâng tràn ngập vui vẻ.

Cô có phải không vừa gọi anh là chồng?

Diệp Trư không dám tin "Nhưng..." "Mẹ tôi không biết tôi kết hôn nên mới kêu tôi đi xem mắt, thật xin lỗi nhưng phải nói anh không phải gu tôi.

Tiêu chuẩn kép của anh tôi sợ ai gặp cũng chạy" Bạc Hạ Cửu lạnh nhạt trả lời.

Mặc kệ tên kia chết đứng ra sao, cô cũng khoác tay kéo Tiêu Dạ rời khỏi.

Tiêu Dạ đưa cô về công ty, trên đường anh vừa lái xe vừa hỏi "Thật không?"

"Thật cái gì?"

"Em nói tôi là chồng"

Hạ Cửu cười một tiếng "Anh nghĩ sao?"

"Chúng ta đi lấy giấy hôn thú" Tiêu Dạ nói nửa thật nửa đùa khiến cô hơi khó hiểu.

Anh ta nói cái quỷ gì a, đàn ông khó hiểu quá.

"Chúng ta kết hôn đi!" Tiêu Dạ quay sang mỉm cười.

Anh muốn mọi người biết bắt đầu từ hôm nay anh là người đã có vợ...