Sáng hôm sau, Bạc Hạ Cửu mang theo tâm trạng cực kì khó gần tới công ty, cả ngày cô làm việc đều có cỗ hàn khí lạnh lẽo dọa người.

Nhiếp Chính cũng nhận ra, pha cho cô một cốc ca cao ấm đặt xuống bàn.

"Bạc tổng, có chuyện gì không vui sao?"

"Nhiếp Chính tôi bị người ta ăn đậu hũ" Bạc Hạ Cửu nói thẳng thừng khiến Nhiếp Chính khó tránh có chút nóng mặt "Là ai lớn mật vậy?"

"Tôi cũng không biết a" Bạc Hạ Cửu thở dài, sau đó hướng Nhiếp Chính cầm tới lọ thuốc mỡ.

Anh liền chạy đi lấy, sau quay trở lại còn có thêm cái băng gạc nhỏ.

Bạc Hạ Cửu kéo cổ áo ra, Nhiếp Chính có thể thấy rõ ràng người này ra tay độc ác, để lại dấu răng như khiêu khích rằng "đây là của tôi!".

Anh nhíu mày một chút, cầm thuốc mỡ lên bóp lấy một ít xoa lên vết cắn, thuốc mỡ lành lạnh chạm lên vết thương khiến Bạc Hạ Cửu không nhíu mày, cắn răng.

Rát!

Nhiếp Chính bôi xong thuốc liền dính băng gạc lên cẩn thận tỉ mỉ như đã thành thạo.

Bạc Hạ Cửu cũng đưa anh tài liệu đã ký, cho anh lui về phòng làm việc.

Căn phòng hiện tại chỉ còn mình cô cũng tiếng bút máy và tiếng lật giấy.

A, vẫn là thanh âm hằng ngày.

Lúc duỗi lưng đau nhức ngẩng lên trời đã tối, mọi người đã tan làm cả rồi.

Nhiếp Chính cũng đã xong việc ra về từ sớm, cả công ty lớn chỉ còn lại mình cô.

Sếp lớn còn chưa xong, nhân viên đã về hết rồi, trừ lương! Bạc Hạ Cửu vươn vai, đứng dậy sắp xếp lại bàn làm việc rồi ra về.

Ấn thang máy chuyên dụng xuống tầng hầm, Bạc Hạ Cửu bước tới chiếc xe Audi đen, mở cửa, xoay người bước vào.

Khởi động xe đi khỏi tầng hầm.

Trời đã tối nhưng vẫn còn nhiều người trên đường.

Bạc Hạ Cửu chạy xe miên man suy nghĩ gì đấy, bỗng điện thoại reo lên, màn hình biểu thị cuộc gọi từ "Mẹ"

"Alo" Hạ Cửu đưa tai nghe lên tai sau đó tiếp tục lái xe bình thường, "Cửu, hôm nay Khả Ái qua Lâm Sơn Trang.

Bên nhà cũng đã dọn cơm, mọi người muốn gặp con lắm đó" đầu dây bên kia đã mở lời trước, giọng Thuần Khương nhẹ nhàng truyền đến.

"Dì Khả Ái qua chơi ạ? Từ bao giờ đấy, con mới tan làm đang trên đường về nhà"

"A, con lại tan làm muộn rồi, phải chú ý sức khỏe chứ" Thuần Khương tỏ vẻ trách móc, chỉ cần khi bà giận thì lời nói sẽ không bao giờ dứt.

Đó là điểm mà Bạc Khuynh Thành có mười cái miệng hay da mặt dày như tường thành cũng phải chào thua.

Bạc Hạ Cửu nhăn mày hạ thấp âm lượng xuống, trả lời "Đợi con một lúc, con qua" sau đó là ngắt cuộc gọi.

Thuần Khương thật lợi hại, nói vài câu có thể khiến tai cô ê ẩm.

Vòng lại một đoạn rồi chuyển hướng đi thẳng khoảng 15 phút đã tới Lâm Sơn Trang.

Người bảo vệ cũng mở cổng cho cô để xe tiến vào, đỗ xe tại một góc sân, Bạc Hạ Cửu mở cửa xe bước vào.

Nữ hầu gái bên cạnh cung kính chào, Hạ Cửu gật đầu đi thẳng tới phòng ăn.

"Tiểu Cửu, thật lớn quá rồi.

Hôm qua con đi dự tiệc không vậy.

Dì chẳng thấy con có mặt ở bữa tiệc" Khả Ái vui vẻ chào hỏi, sau đó là truy vấn.

"Dì Khả Ái, lâu rồi không gặp.

Con hôm qua có đi nhưng có chút chuyện đột xuất nên về sớm" Bạc Hạ Cửu cười cười trả lời.

Người tung kẻ hứng, Thuần Khương và Khả Ái đúng là đôi bạn thân, xoay cô vòng vòng với những câu hỏi đầy ẩn ý mà chỉ họ hiểu được.

Bên cạnh là Tiêu Thanh Liêm cùng Bạc Khuynh Thành uống rượu, lâu lâu trò chuyện công việc không dám phá ngang lời nói của hai bà vợ.

Bạc Hạ Cửu chỉ biết nói được câu nào hay câu đấy, sau là im lặng cười không dám nói thêm gì.

Thuần Khương biết con gái giả câm đành nói "Tiêu Dạ mới về nước, dù sao cũng là bạn cũ nên ôn lại chút chuyện chứ.

Thằng bé ở vườn uyển con qua đó chào hỏi chút đi" Khả Ái như hiểu ra cái gì đó, mặt mày gian xảo nhìn Thuần Khương tiếp lời "Đúng đó, dù sao con cũng thân với tiểu Dạ lại là bạn lâu không gặp có chút chuyện nên ôn lại" bị hai người phụ nữ thúc giục, Hạ Cửu đành đứng lên đi đến vườn uyển của Lâm Trang Sơn.

Nói phụ nữ bát quái nhiều chuyện thật chẳng sai, đến Bạc Hạ Cửu còn cảm thấy phiền lòng.

Tiết trời mùa hè năm nay có chút nóng, buổi tối gió thổi đến lại cực kì mát, cô đi tới từng khóm hoa được chăm sóc tỉ mỉ, bông hoa xinh xắn nở rộ thật đẹp mắt.

Làm cô nhớ tới cách đây rất lâu về trước, Bạc Hạ Cửu vẫn còn ở Lâm Sơn Trang, một ngày ấm áp mùa xuân, cô gặp một cậu bé nhìn trạc tuổi cô.

Lúc đó, cô chỉ nhớ bản thân mình hàn huyên với cậu hai ba câu hỏi "cậu đi lạc sao?" rồi sau đó....!không còn sau đó nữa.

Hạ Cửu không nhớ rõ mặt cậu bé, chỉ cảm thấy lớn lên thật xinh đẹp, làn da lại trắng muốt không giống con trai.

Rẽ tới một khúc ngoặt, chìm đắm trong hồi tưởng của bản thân mà Bạc Hạ Cửu va phải bức tường thịt rắn chắc.

Bạc Hạ Cửu đưa đôi mắt ngước nhìn lên, dù cô không thấp nhưng thật sự phải nói anh rất cao, đầu của cô chỉ tới vai anh.

Sau nhiều năm không gặp, anh cao lớn trưởng thành hơn rất nhiều.

Đôi mắt thiếu niên năm đó giờ chỉ lại một khoảng lạnh lẽo sâu không thấy đáy.

Sống mũi cao thẳng, môi mím lại một đường gạch ngang trên khuôn mặt.

Cô cố nén mấy thứ suy nghĩ linh tinh lại, môi nở nụ cười "Cậu đi lạc sao?" Đây là câu nói xuất hiện đầu tiên ở trong đầu cô, Hạ Cửu không biết nên chào hỏi như nào cho hợp tình cảnh bèn thuận miệng nói ra.

Tiêu Dạ im lặng đứng nhìn cô gái trước mắt, làn da trắng tuyết hồng hào, khuôn mặt nhỏ gọn, lông mày thanh tú, hàng mi dài chớp lên xuống như chiếc quạt nhỏ, đôi mắt đen láy to tròn, sống mũi bé ở giữa với đôi môi đỏ mọng ngập nước.

Lại nhìn xuống cần cổ thon trắng, trên cổ xuất hiện một cái băng gạc trắng dán ở cổ.

Tiêu Dạ nhận xét cô trên dưới ánh mắt mới dừng lại, hỏi "Vết thương trên cổ....?" Bạc Hạ Cửu đứng hồi lâu không thấy Tiêu Dạ trả lơi, bầu không khí ngượng ngùng vô cùng.

Anh đang đánh giá cô, cô biết nhưng cũng im thít không nói nửa lời.

Chờ đến khi anh nhìn lại vào khuôn mặt cô rồi hỏi, Bạc Hạ Cửu hơi giật mình, giọng nói của Tiêu Dạ thật trầm đến xa cách "Do một tên biến thái gây ra".

Anh nghe được câu trả lời có chút không vui, nhưng Hạ Cửu lại trong câu nói mang thêm tức giận mà không làm gì được, anh miễn cưỡng bỏ qua ba chữ "tên biến thái".

"Tên biến thái" thật ra là Tiêu Dạ, bữa tiệc hôm đấy, anh nhìn cô từ một góc xa tối đen trên lầu.

Bạc Hạ Cửu bước vào, đó là lần đầu anh nhìn thấy cô sau sáu năm trở về.

Bạc Hạ Cửu vẫn xinh đẹp động lòng người như năm đó, dù đứng ở giữa một đám đông chỉ cần liếc qua sẽ thấy cô ngay.

Nhưng điều khiến Tiêu Dạ không vui chính là, Hạ Cửu khoác tay một người đàn ông khác tới bữa tiệc.

Cứ vậy mà vui vẻ nắm lấy tay người khác, lại thêm một đám người đàn ông râu ria kia cứ lần lượt mộ lần hai lần nhắm tới Bạc Hạ Cửu mà trò chuyện.

Vậy mà cô vẫn vui vẻ mà tiếp chuyện tới được, Bạc Hạ Cửu vẫn như xưa chẳng hề phòng bị tí nào, mặc người khác tiếp cận vẫn đứng im nói chuyện với người ta, trên môi nở nụ cười chói mắt.

Tiêu Dạ thật không vui, mọi sự chú ý của anh đều dồn về phía Hạ Cửu.

Cho đến lúc cô rời đi ra về, Tiêu Dạ liền thành cái đuôi nhỏ theo sau.

Lúc Bạc Hạ Cửu đang lấy xe, anh liền tấn công dễ như trở bàn tay, vẫn một bộ dạng không có chút cảnh giác nào cả.

...----------------...