Lớp bỗng im lại trở nên ồn ào tiếng xì xầm, “Cô ơi em tham gia ạ!” đứng lên là Dĩnh Như.

Cô ấy vừa đi học trở lại, chỉ cần biết có Tiêu Nại cùng cô ấy luyện tập chắc chắn sẽ lại mộng tưởng điều gì đó mà đồng ý tham gia.

“Em vừa ốm dậy, cơ thể còn yếu liệu có được không?” Dù sao cũng là học sinh của mình đảm nhiệm chức chủ nhiệm đương nhiên cũng phải lo lắng “Không sao ạ, em giờ cảm thấy bản thân rất khỏe” nghe là biết liền nhắm vào sự đồng ý của giáo viên.

Đồng thời, Dĩnh Như lại liếc liếc con mắt nhỏ bé qua bên này nhìn trộm người kia.

Cô gái này quả thực nhìn trông ngốc nghếch nhưng rất gian xảo, tuy không thấy nữ chính làm việc gì xấu cả.

Nhưng cô mong Dĩnh Như không nên chạm tới mình là được.

“Em....!cũng tham gia” Người tiếp theo là Vĩnh Duyên, nhìn cũng biết là vì Tiêu Dạ.

Thêm người nữa rồi người nữa báo danh, cuối cùng cũng đủ cả.

Vậy nên thứ năm này, cô không cần học, cùng mọi người xuống sân luyện tập.

Thay xong bộ đồ thể dục cô cũng rất thoải mái, mọi thứ trở nên dễ hoạt động.

Học sinh nữ theo nhóm nhỏ mà nói chuyện còn lại mình Bạc Hạ Cửu bơ vơ với quả bóng trên tay.

Đập xuống lại nảy lên cứ vậy mà luyện tập thành thạo cách rê bóng với tốc độ chậm.

“Tập hợp lại một chút nào” tiếng nói này là của Tôn Thắng đang đi tới, theo sau là 2 người nữa gồm Vương Tuấn và Tiêu Dạ.

Trong phân cảnh tiểu thuyết, Tiêu Dạ hướng dẫn cho Dĩnh Như cách tập bóng rồi không may Dĩnh Như bị bóng va vào mặt đến chảy máu mũi nên Tiêu Dạ phải đưa cô ấy tới phòng y tế.

Đoạn đó khi đọc khiến cô buồn cười, cảm thấy nó rất giống tự hại bản thân để nam chính thương hại nhưng mà motip cũ thì đó là chuyện hết sức bình thường.

Cũng may hành văn của tác giả có chút tự nhiên nếu không lúc đó cô thật muốn vứt quyển tiểu thuyết ấy.

Mấy nữ sinh rất háo hức mong được cùng một đội với Tiêu Dạ cả Dĩnh Như thì càng ham muốn như vậy.

Cô nàng cứ nhìn chằm chằm vào Tiêu Dạ với ánh mắt hận không thể nuốt anh vào bụng vậy.

Môi cô nhẹ nhếch lên cười nhạt nhẽo thấy vô vị.

“Bạc Hạ Cửu với Dĩnh Như có thể chung nhóm với Tiêu Dạ được không?” vì là hiện tại có 6 nữ nhưng có 3 nam nên lập thành nhóm nhỏ 3 người chia ra 3 nhóm.

“Cũng được” “Tất nhiên là được rồi” coi ai vui muốn nhảy cẫng lên kìa.

Chia xong bắt đầu tập luyện, được chỉ dẫn của Tiêu Dạ cô cũng bắt đầu tập được rất nhiều thứ.

Kiếp trước cô có chơi lại còn chơi rất chuyên nghiệp nhưng vì để ngụy tạo cô vẫn nên giả vờ một chút.

Nói là muốn sống vì bản thân nhưng bạn cũ cùng lớp của Bạc Hạ Cửu khá nhiều nếu họ thấy cô có sự thay đổi lớn, e rằng lại rêu rao khắp nơi về chuyện cũ của thân chủ.

Phía bên kia thì vẫn như trứng trọi đá mãi vẫn chẳng tiến triển được là bao.

Cô ta ngốc thật à? Đến chịu mất thôi.

Tiêu Dạ bên đó nói vài câu gì đó khiến Dĩnh Như rưng rưng nước mắt xấu hổ, cố gắng nhặt quả bóng lên tập lại.

Vẫn vậy, thật sự cô ta chả làm được cái gì không biết tác giả có nhầm nhân vật phụ với nhân vật chính hay không vậy.

Lần này là tập ném bóng, cô đứng ở khoảng cách vừa phải ném quả nào trúng quả đó không khỏi khiến mấy nam sinh như Tôn Thắng tò mò “Bạc Hạ Cửu, cậu thật sự biết chơi bóng rổ hả?” cô khẽ “Ừ” một tiếng rồi nhường vị trí cho người đằng sau bước xuống cuối hàng.

“Ai da, sao không nói sớm.

Nếu có thể đấu với tôi một trận được chứ” Tôn Thắng hào hứng thách đấu.

Không phải để phân thua thắng mà là để giải trí, với tính cách của Tôn Thắng cô cũng đã hiểu qua nên chắc chắn là như vậy.

“Nếu cậu không sợ thua, tôi chấp nhận!” mỉm cười nhạt nhạt cô ôm quả bóng lên ném qua cho Tôn Thắng.

“Tôi phòng thủ, cậu tấn công” “Được”

Những người nãy nghe được lời thách đấu bóng rổ cư nhiên lùi về ghế vừa nghỉ ngơi vừa theo dõi trận đấu.

Có người nói Bạc Hạ Cửu thật ngu ngốc, tập tành được có chút mà lại giả vờ như biết chơi thật không biết lượng sức.

Có người ghen ghét cô lại cảm thấy hả hê kêu đợi chờ Bạc Hạ Cửu cô mất mặt.

Sao cũng được.

Cô chủ đành lấy thực lực ra để nói chuyện với bọn họ thôi.

Đợt tấn công của Tôn Thắng không hề khó, nhìn ra là có thể thấy muốn nhường Bạc Hạ Cửu.

Vậy thì, cảm ơn rồi! Cô không ngại ghi quả 2 điểm đâu.

Cướp được bóng trên tay của Tôn Thắng đến 3 lần úp liên tiếp những quả 2 điểm khiến cho cậu phải chơi nghiêm túc không còn ý nhường lại.

Lần này là cô tấn công, vòng qua Tôn Thắng nhưng không may bị cánh tay của cậu chặn nhanh chóng khiến quả bóng chệch hướng nảy ra chỗ khác.

Cơ thể có chút mau lẹ, cô lách một đường dưới cánh tay của cậu tiếp nhận quả bóng.

Sức chân Bạc Hạ Cửu khá tốt, bật một lần và úp rổ.

Dưới trời nắng, thêm sức bật cao làm cái áo thể dục bị tốc lên đến eo, lộ ra cả vòng eo thon trắng.

“Lợi hại a~ cậu có là con gái không vậy?” Tôn Thắng phía sau thở mạnh như thể rất mệt.

Mọi người ở hàng ghế dài cũng đi xuống, lần này là khen ngợi cô thật sự rất ngầu.

Thoáng giật mình cô mới thấy bên nửa khuôn mặt đang tê buốt là chai nước lạnh truyền nhiệt người đưa cho cô là người ngồi phía tay phải cô và ngồi trên Tôn Thắng.

“Cậu thật sự ngầu lắm” nếu cô nhớ không nhầm nhân vật này Sở Mộc Vi đi.

“Cảm ơn”