95

Đường Thư Nghi đoán Ngô phủ chắc hẳn đã loạn thành một đoàn, nhưng chuyện đó không liên quan gì đến nàng, chỉ cần có thể thuận lợi từ hôn, Ngô phủ có loạn thành nồi cháo thì cũng chẳng liên quan gì đến nàng.

Hơn nữa, Ngô phu nhân và Ngô Tĩnh Vân tính kế Tiêu Ngọc Thần, lại dám mưu đồ hạ thuốc hắn, chuyện này nàng không thể cứ thể mà bỏ qua được, vẫn phải đòi về một chút tiền lời. Về chuyện muốn đòi bao nhiêu tiền lời, còn phải phụ thuộc vào cách hành xử của phụ thân Ngô Tĩnh Vân - Ngô Quốc Lương.

Nguyên tắc làm việc bây giờ của nàng chính là, những lúc có thể cường ngạnh nhất định phải cường ngạnh. Tiêu Hoài đã chết, Tiêu Ngọc Thần còn chưa được thừa kế tước vị, nếu lúc này nàng tỏ ra quá yếu đuối, rất nhiều người nhất định sẽ cho rằng phủ Vĩnh Ninh hầu bọn họ dễ bắt nạt.

Hôm nay sau khi thức dậy, Đường Thư Nghi thu thập đơn giản rồi đến sân luyện võ, hôm nay Tiêu Ngọc Minh bắt đầu tập võ với Ngưu Hoành Lượng, nàng muốn đi xem.

Sân tập võ nằm cạnh tiểu hoa viên, nàng đi vòng qua tiểu hoa viên, cũng coi như tập thể dục buổi sáng. Đi đến cạnh ao sen, nàng mỉm cười nói với Thuý Trúc, Thuý Vân: "Trở về bảo Đại công tử nhà chúng ta làm một bài thơ về hoa sen, bài kiểm tra của nó."

Thuý Trúc và Thuý Vân cũng cười theo, Thuý Vân còn nói: "Chuyện này nhất định không làm khó được Đại công tử, lúc trước Hầu gia luôn thích bảo Đại công tử làm thơ, đâu có lần nào làm khó được Đại công tử?"

Vừa nói xong, nàng ấy đã bị Thuý Trúc đánh nhẹ, Thuý Vân chợt nhận ra mình vừa nhắc tới Hầu gia. Trước đây mỗi lần nhắc đến Hầu gia, phu nhân nhà các nàng liền đau buồn khó chịu.

"Phu nhân, nô tỳ đáng chết." Thuý Vân vội vàng nhận sai với Đường Thư Nghi.

"Có chuyện gì? Tại sao đột nhiên lại đáng chết?" Đường Thư Nghi mỉm cười hỏi, nàng căn bản không biết đây là làm sao?

Thuý Trúc và Thuý Vân nhìn thấy nàng mỉm cười, chợt nhận ra Hầu phu nhân của các nàng thật sự đã thoát khỏi nỗi đau Hầu gia qua đời, bọn họ vô cùng vui mừng, vội vàng nói không có gì.

Đường Thư Nghi liếc mắt nhìn bọn họ, cong khóe môi tiếp tục đi về phía trước. Hai nha đầu này vì nhắc đến Tiêu Hoài, sợ làm nàng cảm thấy đau buồn. Bọn họ lo lắng nhiều quá rồi, một người chưa từng gặp một lần, có chết hay không cũng chẳng liên quan gì đến nàng.

Tiểu hoa viên này kỳ thực không hề nhỏ một chút nào, đình đài thuỷ tạ, non bộ vườn hoa cần gì có nấy. Đi đến đình bát giác đứng sừng sững giữa đám hoa cỏ, Đường Thư Nghi đột nhiên cảm thấy, nếu như ngồi ở đây vừa ngắm cảnh vừa nướng xiên, nhất định sẽ rất vui vẻ.

Nàng quay đầu lại nói với hai nha hoàn bên người: "Lát nữa quay lại, gọi người đến nướng... mang lò nướng qua đây, lại bảo phòng bếp chuẩn bị một ít thịt và rau, chúng ta sẽ nướng thịt ở đây rồi ăn cơm trưa."

Thời cổ đại cũng có bếp nướng xiên, nhưng tên của nó thanh nhã hơn một chút, gọi là lò nướng. Tất nhiên, que xiên nướng không được gọi là que xiên nướng, mà được gọi là thịt nướng.

Thuý Trúc Thuý Vân thấy nàng có cao hứng như vậy, tất nhiên cũng vô cùng vui vẻ, liên tục đồng ý nói quay về sẽ chuẩn bị.

"Trong bếp có thịt gì?" Đường Thư Nghi hỏi.

"Thịt lợn, thịt cừu luôn có sẵn, lát nữa nô tỳ qua xem còn loại thịt nào khác không." Thuý Vân trả lời.

"Nếu như có thịt nai thì tốt rồi." Đường Thư Nghi nói.

Trong trí nhớ, Tiêu Hoài đi săn thỉnh thoảng sẽ săn được nai, là người hiện đại, Đường Thư Nghi tất nhiên chưa từng ăn thịt nai, nhưng ở đây có lẽ sẽ được ăn. Nàng lại nói: "Lát nữa phải đốc thúc Nhị công tử nhà chúng ta tập võ cho tốt, sau này còn săn nai về."

"Cảm tình như vậy rất tốt." Thuý Vân mỉm cười đáp.

Chủ tớ ba người nói cười đi tới sân luyện võ thuật, nhìn thấy Ngưu Hoành Lượng đi quyền đầy mạnh mẽ, Tiêu Ngọc Minh mang theo đôi mắt còn ngái ngủ vừa đi tới. Đường Thư Nghi cảm thấy ước muốn ăn thịt nai của mình, ước chừng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể thành hiện thực.

"Phu nhân." Ngưu Hoành Lượng ôm quyền hành lễ với Đường Thư Nghi.

"Ta chỉ đến xem mà thôi, các ngươi nên luyện như thế nào thì cứ luyện như thế đấy." Đường Thư Nghi nói.

96

Ngưu Hoành Lượng đáp lại một tiếng, đi tới trước mặt Tiêu Ngọc Minh nói: "Nhị công tử, ngài trước tiên hoạt động gân cốt, sau đó đánh hai quyền xem."

Tiêu Ngọc Minh nhìn Đường Thư Nghi, lắc lắc hai chân, sau đó sử dụng lực đạo lớn nhất của mình đánh ra một quyền. Mặc dù là một công tử bột, nhưng cũng muốn được gia trưởng công nhận.

"Ừm, cũng không tệ, nhưng...."

Ngưu Hoành Lượng bắt đầu chỉ dạy Tiêu Ngọc Minh, Đường Thư Nghi đứng bên cạnh nhìn xem. Đều nói người ngoài nghề chỉ xem náo nhiệt, chỉ nhìn Tiêu Ngọc Minh đánh ra quyền kia, cũng đã thấy rất đẹp. Nhưng so với những quyền trước đó của Ngưu Hoành Lượng, thì đó không đáng là gì cả, lực độ không đủ còn mang theo chút phô trương.

Thực sự là khoa chân múa tay!

Ở đằng kia, Ngưu Hoành Lượng chỉ dạy Tiêu Ngọc Minh một hồi, sau đó bắt đầu để hắn đứng tấn. Đường Thư Nghi vẫy tay gọi Ngưu Hoành Lượng qua, hỏi tình hình của Tiêu Ngọc Minh, luyện võ cũng cần phải xem thiên phú. Chỉ là không biết Tiêu Ngọc Minh có thiên phú này hay không.

"Gân cốt của Nhị công tử rất tốt, mặc dù trước đó bỏ bê rèn luyện, nhưng cũng coi như không bị hoang phế. Nếu như sau này chăm tập khổ luyện, chắc chắn sẽ thành tài." Ngưu Hoành Lượng nghiêm túc trả lời.

Đường Thư Nghi nghe hắn nói như vậy, vô cùng vui vẻ, nói: "Sau này phải làm phiền Ngưu sư phụ rồi, Ngọc Minh nếu như có tiến bộ, ta chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi."

"Tiểu nhân nhất định sẽ cố gắng hết sức." Ngưu Hoành Lượng nói, nhưng Nhị công tử có hợp tác hay không, đó không phải là chuyện hắn có thể quản lý.

Đường Thư Nghi quan sát một lúc rồi trở lại Thế An Uyển, hơn một khắc sau, ba hài tử đều đến, Đường Thư Nghi gọi người dọn bữa sáng lên. Cả nhà vừa ngồi xuống bàn ăn, quản gia liền đi đến, đưa lên một tấm thiếp, "Người của Ngô phủ gửi tới."

Đường Thư Nghi nhận lấy, là thiếp thư của Ngô Quốc Lương, nói buổi chiều đến thăm hỏi, nhưng không nói đến thăm ai.

"Con xem." Đưa thiếp thư mừng cho Tiêu Ngọc Thần, nàng nói: "Con nói xem ông ta đến đây để làm gì?"

Tiêu Ngọc Thần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đến thăm dò hoặc nói chuyện từ hôn."

Đường Thư Nghi ừm một tiếng "Con tiếp đãi ông ta, nếu như thái độ của ông ta cường ngạnh, con liền cường ngạch hơn ông ta. Nếu như ông ta lịch sự hòa nhã, con cũng vui vẻ hoà nhã. Nhưng phải nhớ hai điều, thứ nhất, Ngô phu nhân và Ngô Tĩnh Vân âm mưu tính kế con, chúng ta sẽ không chấp nhận oan ức này, để ông ta tự xem xét rồi quyết định. Thứ hai, về chuyện Ngô Tĩnh Xu và Thường Tịnh hoà thượng, phủ chúng ta sẽ giữ kín như bưng, nhưng về sau cảm phiền Ngô đại nhân, quan tâm nhiều hơn đến hậu bối là con."

Tiêu Ngọc Thần nghiêm túc gật đầu, Tiêu Ngọc Minh và Tiêu Ngọc Châu đều bối rối, hai người đều không biết chuyện xảy ra ở Sùng Quang tự ngày hôm qua. Đường Thư Nghi không giấu diếm bọn họ, ngắn gọn kể lại mọi chuyện, sau đó thành công nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người.

"Kẻ mưu đồ người khác là mưu đồ chính mình, kẻ huỷ hại người khác là tự hại chính mình." Đường Thư Nghi nói: "Hại người hại mình, cho nên tự nhận mình thông minh, dùng quỷ kế hãm hại người khác, nhưng ai mới là kẻ ngốc thật sự?"

"Cũng chính là nói, Ngô nhị tiểu thư không muốn gả cho đại ca, Ngô tam tiểu thư muốn gả cho đại ca, sau đó bọn họ hãm hại nhau?" Tiêu Ngọc Châu nhìn Tiêu Ngọc Thần, "Cho dù đại ca lớn lên tuấn tú đi chăng nữa, cũng không cần làm như vậy đi!"

Tiêu Ngọc Minh: "Hahahahaha...."

Đường Thư Nghi: "Hahahaha...."

Tiêu Ngọc Thần: "..."

Đường Thư Nghi cười xong, nàng bắt đầu dạy dỗ Tiêu Ngọc Châu: "Nữ nhân cũng không cần ý lại nam tử mà sống, càng không phải vì một nam tử mà muốn sống muốn chết, cái này không tốt, đổi cái khác là được rồi."

Tiêu Ngọc Châu nghe vậy nghiêm túc gật đầu.

Tiêu Ngọc Thần: "..."

Tiêu Ngọc Minh: "..."