83

Ngô Tĩnh Vân đứng cách đó không xa, nhìn Ngô Tĩnh Xu đỏ mặt nói chuyện với Tiêu Ngọc Thần, nội tâm không nhịn được cười lạnh. Đây chính là nữ nhi tốt mà Phùng thị hiền lương thục đức dạy dỗ ra, dám ở trước bàn dân thiên hạ câu dẫn tỷ phu tương lai.

Điều có một điều khiến nàng ta cảm thấy rất kỳ quái, theo hiểu biết của nàng ta về Tiêu Ngọc Thần, hẳn là lúc này hắn đã rất mất kiên nhẫn, nhưng tại sao vẫn phải tiếp tục lá mặt lá trái với Ngô Tĩnh Xu lá? Tiêu Ngọc Thần nàng ta biết không phải như vậy.

Tiêu Ngọc Thần vừa sinh ra đã là Vĩnh Ninh hầu thế tử, lại có phủ Đường quốc công làm hậu thuẫn, hắn từ nhỏ đã không biết thế nào là nhân nhượng. Trong suy nghĩ và nguyên tắc của hắn, làm việc gì cũng tùy tính, cơ hồ không hề suy xét đến cảm thụ của người khác. Đương nhiên, cho dù hắn là Vĩnh Ninh hầu thế tử hay Vĩnh Ninh hầu, hắn đều không cần bận tâm đ ến việc người khác cảm thấy thế nào.

Tiêu Ngọc Thần cũng sống lại giống nàng ta sao?

Ý tưởng này vừa thoáng qua trong đầu đã bị nàng ta phủ định ngay, Tiêu Ngọc Thần không thể sống lại, vì thái độ của hắn đối với nàng ta vẫn giống như kiếp trước, như đối với một người xa lạ.

Kiếp trước bọn họ dây dưa nhiều năm như vậy, nếu Tiêu Ngọc Thần cũng sống lại, hắn không thể như vậy được.

Kiếp này có rất nhiều chuyện không giống kiếp trước, nàng ta không biết là do bản thân sống lại hay là do có một người khác cũng sống lại giống nàng ta. Nhưng mặc kệ là biến hóa lớn thế nào, nàng ta và Tiêu Ngọc Thần chắc chắn phải lui hôn, chuyện ngày hôm nay cũng phải làm.

Đoàn người mang những tâm tư riêng lên núi, vừa đến cổng lớn Sùng Quang tự, Đường Thư Nghi đã có chút mệt mỏi. Thân thể này hơi mảnh mai, sau này phải chú ý rèn luyện nhiều hơn. Kiếp trước nàng chết vì lao lực, nói trắng ra là làm việc quá mức, khiến cơ thể không thể nào gánh vác nổi cường độ nặng như thể, cuối cùng đã bãi công.

Kiếp này nàng quyết không để bản thân mệt như vậy nữa, phải bảo vệ thân thể cho tốt, sống lâu trăm tuổi, sống thọ chết tại nhà.

Lúc này một tiểu hòa thượng mặc áo lam đi tới, hòa thượng khoảng chừng mười bảy mười tám, bộ dạng vô cùng tuấn tú. Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh đám người hành lễ: “Tiểu tăng Thường Tịnh ra mắt các vị thí chủ, các vị là người phủ Vĩnh Ninh hầu?”

Đường Thư Nghi gật đầu, hôm qua nàng đã sai người tới thông báo cho Sùng Quang tự hôm nay bọn họ muốn tới dâng hương, có thể sẽ nghỉ trưa lại đó, để bọn họ chừa ra mấy phòng nghỉ. Đương nhiên, đây chính là quyền lợi siêu phẩm của các vị công hầu bá tước.

“Thí chủ mời theo ta.” Thường Tịnh hòa thượng làm tư thế mời, Đường Thư Nghi cất bước đi về phía trước. Ngô phu nhân đi bên cạnh nàng, cười nói: “Khiến Hầu phu nhân nhọc lòng rồi.”

“Nên làm thôi.” Đường Thư Nghi nói.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi theo tiểu hòa thượng Thường Tịnh tới hậu viện, dọc theo đường đi có khói hương lượng lờ, hoa cỏ bao quanh, cảnh sắc Sùng Quang tự quả thật không tồi.

Chỉ một lúc sau, đoàn người đã tới một sân viện yên tĩnh, vừa bước vào thì đã có một tiểu hòa thượng khác ra đón tiếp, Thường Tịnh dặn dò hắn sắp sếp phòng ở cho bốn mẫu tử Ngô phu nhân, hắn phụ trách sắp xếp cho Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Thần, đến một khách phòng trang nhã thanh tĩnh, hắn nhìn Tiêu Ngọc Thần nói: “Thí chủ, phòng của ngài ở viện bên cạnh.”

Nam nữ tất nhiên không thể ở chung một cái viện.

“Mẫu thân, lát nữa con lại sang đây.” Tiêu Ngọc Thần nói với Đường Thư Nghi.

Đường Thư Nghi gật đầu: “Mọi chuyện phải cẩn thận.”

“Nhi tử biết.” Tiêu Ngọc Thần tất nhiên hiểu rõ phải cẩn thận cái gì.

Hắn mang Trường Minh và Trường Phong đi theo Thường Tịnh hòa thượng tới một khách phòng ở viện bên cạnh, chờ Thường Tịnh hòa thượng đi rồi, hắn mới nhỏ giọng nói với Trường Minh: “Ngươi đi theo dõi người Ngô phủ, bọn họ có động tĩnh gì thì phải lập tức báo cho ta.”

Trường Minh nghiêm túc đáp lời, xoay người đi ra ngoài. Tiêu Ngọc Thần lại nói với Trường Phong: “Ngươi đi theo ta, lanh lợi một chút, đừng để người ta bắt thóp.”

Trường Phong: “Tiểu nhân đã rõ.”

84

Trong phòng Ngô phu nhân, bà ta nhìn căn phòng bài trí trang nhã, thở dài nói với hai nữ nhi: “Đây là chỗ tốt của quyền thế a! Trước đây ta tới Sùng Quang tự chưa từng được ở khách phòng thoải mái như vậy.”

Bà ta vừa nói vừa chỉ tay ra cửa sổ, nói: “Nghe nói sân viện này chỉ cho người hoàng gia và người nhà công hầu ở lại.”

Ngô Tĩnh Xu và Ngô Tĩnh Nhã nghe xong đều lộ ra vẻ hâm mộ, Ngô phu nhân xoay người, nhìn Ngô Tĩnh Xu nói: “Chỉ cần hôm nay thành công, sau này con cũng có thể có được đãi ngộ như vậy.”

Ngô Tĩnh Xu gật đầu thật mạnh, mắt sáng lên, cứ như nàng ta chính là trưởng tức phủ Vĩnh Ninh hầu.

Ngô phu nhân lại nhìn về phía Ngô Tĩnh Nhã: “Yên tâm, nương cũng sẽ tính toán cho con. Nương chắc chắn sẽ cho các con cuộc sống của giai cấp thượng lưu.”

Ở một bên khác, Ngô Tĩnh Vân đang dặn dò nha hoàn Hạnh Nhi và Đào Nhi giám sát Ngô phu nhân và Ngô Tĩnh Nhã.

Đường Thư Nghi cũng vậy, bảo Thúy Trúc cùng Thúy Vân cẩn thận hành sự.

Một tuồng kịch sắp bắt đầu...

Nghỉ ngơi một lúc, Đường Thư Nghi và bốn mẫu tử Ngô phu nhân cùng nhau ra cửa, vừa ra cổng viện đã đụng phải Tiêu Ngọc Thần và Thường Tịnh hòa thượng. Tới chùa tất nhiên là phải dâng hương, Thường Tịnh đưa mọi người đến chánh điện ở tiền viện.

Kiếp trước Đường Thư Nghi là người theo thuyết vô thần, nhưng sau khi chết rồi xuyên tới đây, có một số việc không thể không tin. Nhận hương và mồi lửa trong tay tiểu hòa thượng, nàng thành kính quỳ lạy.

Mong cho ông nội bà nội an khang hạnh phúc, cũng cầu cho “Đường Thư Nghi” kiếp sau sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc thuận lợi.

Đương nhiên Đường Thư Nghi ở đây chính là chỉ nguyên thân.

Dâng hương xong, đoàn người đi ra ngọn núi sau Sùng Quang tự. Mùa này sau Sùng Quang tự đã phủ đầy sắc đỏ, trông vô cùng đẹp mắt. Ngô phu nhân vì để Ngô Tĩnh Xu và Tiêu Ngọc Thần tiếp xúc nhiều hơn nên đã lôi kéo Đường Thư Nghi cách xa đám người trẻ tuổi, Đường Thư Nghi cũng thuận theo.

Bên kia, Ngô Tĩnh Xu cũng thường xuyên tìm Tiêu Ngọc Thần nói chuyện, Tiêu Ngọc Thần ứng phó qua loa có lệ. Trong lòng hắn đang đề phòng mấy người Ngô gia tính kế, cũng không có tâm tình xem cảnh sắc, chỉ cảm thấy thời gian sao mà chậm quá.

Đảo mắt một cái đã tới trưa, mọi người trở về dùng bữa nghỉ ngơi. Nếu như bình thường, Tiêu Ngọc Thần là nam tử, không thể dùng bữa với tỷ muội Ngô gia, nhưng Ngô phu nhân lại nói: “Cũng không có người ngoài, thế tử cũng ăn chung đi.”

Đường Thư Nghi và Tiêu Ngọc Thần cũng không biết trong hồ lô của bà ta có thứ gì, chỉ đơn giản đáp được. Một bữa cơm, hai người vô cùng cẩn thận, nhưng mãi đến lúc dùng bữa xong về phòng nghỉ ngơi cũng không phát sinh bất cứ chuyện gì. Nhưng trước khi Tiêu Ngọc Thần về phòng nghỉ, Đường Thư Nghi vẫn dặn dò hắn phải cẩn thận.

Trở về phòng, Đường Thư Nghi lại bảo Thúy Trúc và Thúy Vân đi giám sát mẫu tử Ngô gia, nàng cất bước tới tiền viện. Trên đường đụng phải một tiểu hòa thượng, nàng gọi hắn lại: “Ta muốn thắp một ngọn đèn trường minh, phải đi đâu để thắp?”

“Tiểu tăng dẫn đường cho thí chủ.” Tiểu hòa thượng nói.

Đường Thư Nghi cảm tạ rồi cùng hắn đi tới điện Trường Minh. Bước vào đã thấy một bàn thờ rất lớn, trên đó là từng ngọn đèn dầu cháy leo lét.

Nàng lấy một tờ ngân phiếu một ngàn lượng đưa cho hòa thượng trông coi điện Trường Minh: “Giúp ta thắp một trản đèn Trường Minh.”

Hòa thượng nhận ngân phiếu, lấy một đế đèn lớn, thêm đầy dầu vào bên trong, dùng mồi lửa điểm vào bấc đèn, sau đó đặt lên bàn thờ.

Đường Thư Nghi đứng trước trản đèn kia, trong lòng thầm nhủ: Ta không biết vì sao ta lại trở thành ngươi, cũng không biết tình huống của ngươi bây giờ thế nào, nhưng nếu ta đã thành ngươi, ta sẽ gánh vác trách nhiệm tương ứng, bảo hộ tốt người ngươi muốn bảo hộ.”