Viện tử của Tiêu Ngọc Thần là Thanh Phong Uyển, nằm ở vị trí tốt nhất trong tiền viện của Hầu phủ. Trong viện có trúc phất phơ, có hòn non bộ, có những dãy hành lang dài, còn có cả đình thủy tạ cạnh hồ nước được trang trí vô cùng trang nhã. Lúc này Trường Minh và nha hoàn Tử Lăng đang đứng trên hành lang nói chuyện. Chủ tử không ở nhà, bọn họ vô cùng rảnh rỗi.

Nghe Tử Lăng mở miệng nói: “Vị ở ngõ Mai Hoa kia đúng là có thủ đoạn nha, câu đại công tử ở chỗ nàng ta cả ngày, Ngô nhị tiểu thư rơi xuống nước hôn mê bất tỉnh cũng không cho đại công tử đến thăm.”

Trường Minh cười nhạo một tiếng: “Ta thấy ngươi đang ghen tị thì có, vị ở ngõ Mai Hoa kia chính là đầu quả tim của đại công tử, ai có thể vượt qua nàng ta... Thúy... Thúy Trúc cô nương…”

Trường Minh và Tử Lăng thấy Thúy Trúc đứng ngoài cổng viện thì lập tức khựng lại. Đại nha hoàn bên cạnh Hầu phu nhân chính là người có mặt mũi nhất trong số các nha hoàn trong phủ, bọn họ không thể đắc tội được.

Chỉ là không biết những chuyện bọn họ vừa nói có bị Thúy Trúc nghe thấy hay không.

Hai người thấp thỏm trong lòng, lại nghe thấy Thúy Trúc hừ lạnh một tiếng: “Hai người các ngươi cũng là hạ nhân lâu năm trong phủ, cái gì nên nói cái gì không nên nói cũng không biết sao? Cẩn thận tới tai phu nhân, coi chừng ngài ấy xé nát miệng các ngươi.”

Người trong viện đại công tử thật là càng ngày càng không có quy củ.

Trường Minh và Tử Lăng nghe Thúy Trúc nói vậy thì lập tức căng thẳng, bọn họ cũng biết Hầu phu nhân chán ghét vị ở ngõ Mai Hoa kia tới cỡ nào, ba chữ ngõ Mai Hoa dường như đã trở thành điều cấm kỵ trong phủ.

“Thúy Trúc cô nương, bọn ta biết sai rồi, thật sự biết sai rồi.”

“Đúng đúng đúng, bọn ta không dám nữa.”

Hai người rối rít nhìn Thúy Trúc xin tha, Thúy Trúc cũng không rảnh đôi co với bọn họ, chỉ nhìn Trường Minh rồi nói: “Phu nhân nói cho ngươi nửa canh giờ, nhanh chóng đưa đại công tử về đây, nếu không ngươi và đại công tử cũng đừng về nữa.”

Trường Minh sửng sốt, phu nhân nổi giận thật rồi. Tuy bình thường phu nhân không thích đại công tử tới ngõ Mai Hoa nhưng chưa bao giờ cho người đi tìm, sợ đại công tử mất mặt.

Thúy Trúc thấy hắn ta cứ đứng im bất động thì lập tức hối thúc: “Thất thần làm gì, còn không mau đi.”

Trường Minh lấy lại tinh thần, tức khắc nhấc chân chạy ra ngoài. Từ Hầu phủ chạy tới ngõ Mai Hoa cũng mất khoảng một khắc, đi đi về về như thế, thời gian thật sự rất gấp rút.

Trường Minh đi rồi, Thúy Trúc đưa mắt quan sát Tử Lăng, sau đó xoay người ra khỏi viện. Theo nàng ấy thấy thì người trong viện của đại công tử, ai nấy đều cần được dạy dỗ lại.

Trường Minh dùng hết sức bú sữa chạy tới ngõ Mai Hoa, thấy một tùy tùng khác của Tiêu Ngọc Thần là Trường Phong đang ngồi ở một cái sạp ven đường uống trà, bắt chéo chân đung đưa vô cùng thảnh thơi. Hắn ta cắn răng thở hổn hển chạy tới, kéo người kia chạy vào ngõ Mai Hoa.

“Ngươi làm sao vậy? Bị chó rượt?” Trường Phong cười hì hì hỏi.

Trường Minh thở hổn hển nhỏ giọng nói: “Nhanh đi kêu công tử hồi phủ, phu nhân nói nửa canh giờ sau mà còn chưa về thì vĩnh viễn đừng về nữa.”

Trường Phong nghe xong cũng cả kinh, bình thường Hầu phu nhân đều cố kỵ mặt mũi đại công tử, cho dù lại chán ghét vị ở ngõ Mai Hoa nhưng chưa từng cho người tới tìm. Xem ra đã tức giận thật rồi.

“Phu nhân lại tức giận?” Trường Phong hỏi.

“Chắc là vậy, là Thúy Trúc cô nương phu nhân tới thông báo, ngươi mau đi kêu công tử, đừng chậm trễ thời gian.” Trường Minh đã gấp gần chết.

Trường Phong cũng không hề trì hoãn, nhanh chóng chạy tới căn nhà tận cùng trong ngõ. Hầu gia đi rời, toàn bộ Hầu phủ bây giờ đều do Hầu phu nhân chống đỡ, Hầu phu nhân nói ai dám không nghe?

Vừa chạy tới căn nhà kia, nhẹ nhàng gõ cửa, một lúc sau đã thấy một tiểu nha hoàn mặc y phục màu lục ra mở cửa, thấy Trường Phong bèn cười nói: “Trường Phong đại ca, là ngươi sao, đại công tử đang dùng bữa với tiểu thư nhà ta, ngươi muốn vào trong chờ không?”

“Ta có việc gấp tìm đại công tử.” Trường Phong nói xong lập tức bước vào.

Hắn ta thường xuyên cùng Tiêu Ngọc Thần tới tòa nhà này, rất quen thuộc với bố cục bên trong, hai ba bước là đã chạy tới tiểu thính. Cửa vẫn rộng mở, lập tức nhìn thấy Liễu Bích Cầm đang mỉm cười gắp thức ăn cho Tiêu Ngọc Thần.

Mày liễu cong cong, đôi mắt đa tình, da như ngưng chi, miệng tựa anh đào, quả nhiên là mỹ nhân liễu yếu đào tơ, nhan sắc tựa đóa phù dung.

Chương 6

Trường Phong đứng ngoài cửa không dám nhìn nhiều, chỉ cúi đầu gọi: “Đại công tử.”

Gương mặt lúc nào cũng nghiêm túc già cỗi của Tiêu Ngọc Thần lúc này lại dịu dàng muốn ch ảy nước. Ăn thức ăn Liễu Bích Cầm gắp cho, hắn quay đầu ra cửa nhìn Trường Phong nói: “Chuyện gì?”

Trường Phong muốn nói rồi lại thôi.

Tiêu Ngọc Thần nhíu mày: “Có việc cứ nói thẳng.”

Trường Phong: “...”

Công tử của ta ơi, sao ngài chẳng có mắt nhìn vậy, có thể nói thẳng thì ta đã nói rồi! Nhưng thời gian khẩn cấp, cho dù đại công tử mất mặt thì hắn ta cũng phải nói: “Đại công tử, phu nhân bảo ngài lập tức về nhà.”

Sắc mặt Tiêu Ngọc Thần trầm xuống, thờ ơ nói: “Trở về báo với mẫu thân muộn chút ta mới về được.”

Tiêu Ngọc Thần hơi thấp thỏm, mẫu thân chắc chắn đã biết hắn ở đây nên tức giận. Nhưng mà sao mẫu thân không hiểu cho hắn chứ? Cầm muội muội ở Thượng Kinh một mình không nơi nương tựa, đã vậy còn bị vây trong nhà cả ngày không được ra ngoài, Cầm muội muội ngày ngày buồn khổ, hắn ở đây trông chừng nàng thì làm sao?

Lúc trước quan hệ giữa hai nhà vô cùng tốt đẹp, hiện tại Liễu gia mang tội, Hầu phủ bọn họ đáng ra nên ra tay tương trợ, sao có thể vì chuyện Liễu gia bị hạch tội mà đoạn tuyệt tới lui? Huống chi hắn và Cầm muội muội là thanh mai trúc mã, cảm tình nhiều năm như vậy sao có thể vứt bỏ?

Hắn cũng đã đồng ý đính hôn với Ngô nhị tiểu thư, sao mẫu thân lại không thể cho Cầm muội muội một danh phận?

Tiêu Ngọc Thần càng nghĩ càng tức giận.

Trường Phong đã gấp muốn chết, từ sau khi Hầu gia đi thì Hầu phủ đều dựa vào Hầu phu nhân, nói trắng ra là Hầu phủ bây giờ đều do nhà mẹ để của Hầu phu nhân là phủ Đường quốc công chống đỡ.

Hiện tại ở Hầu phủ, Hầu phu nhân nói một không hai, lời nàng nói ra có ai dám cãi?

“Đại công tử, phu nhân đã cho Trường Minh tới truyền lời, bảo nửa canh giờ nữa mà ngài không về thì sau này ngài và bọn ta cũng không cần về nữa.” Trường Phong căng da đầu nói hết lời, cúi đầu không dám nhìn mặt Tiêu Ngọc Thần.

Tiêu Ngọc Thần xấu hổ đến đỏ mặt, hắn chưa từng thất thố trước mặt Liễu Bích Cầm như vậy. Nhưng nếu cứ giằng co như vậy thì sẽ càng khó coi.

Hắn ho nhẹ một tiếng rồi đứng lên nói với Liễu Bích Cầm: “Cầm muội muội, ta về phủ trước, có thời gian rảnh sẽ tới thăm nàng.”

Liễu Bích Cầm cười gật đầu, ra vẻ hiểu lòng người: “Bá... Phu nhân chắc chắn có việc gấp muốn tìm chàng, chàng mau về đi.”

Tiêu Ngọc Thần thấy nàng ta hiểu chuyện như vậy thì cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy mẫu thân hùng hổ doạ người.

“Thần ca ca, hay là chàng chờ ta một chút, ta làm cho phu nhân một cái đai buộc trán, chàng giúp ta mang về cho ngài ấy đi.” Nàng ta nói xong lập tức bước vào phòng ngủ, lấy ra một cái đai buộc trán, thấp thỏm đặt vào tay Tiêu Ngọc Thần.

Tiêu Ngọc Thần cúi đầu nhìn, đai buộc trán có hoa văn đám mây, cắt may vô cùng tinh xảo, hồng ngọc ở giữa khiến chiếc đai này trong vừa thanh nhã vừa cao quý. Rất thích hợp với mẫu thân.

Hắn nhận ra viên hồng ngọc này, chính là lễ vật hắn tặng cho Cầm muội muội vào dịp sinh thần, lúc ấy Cầm muội muội vô cùng yêu thích, không nghĩ tới nàng lại dùng làm đai buộc trán cho mẫu thân, có thể thấy được hiếu tâm của nàng.

Lòng Tiêu Ngọc Thần nóng hầm hập, lúc này lại nghe Liễu Bích Cầm cẩn thận nói: “Ta biết từ ngày nhà ta xảy ra chuyện thì phu nhân không thích ta nữa, nhưng ta vẫn luôn nhớ kỹ lúc trước bá mẫu đối xử tốt với ta như thế nào.”

Tiêu Ngọc Thần nghe xong lại vừa cảm động vừa ấy náy, đồng thời cảm thấy mẫu thân không nói lý. Hắn giơ tay sờ đầu Liễu Bích Cầm, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân không có thay lòng đâu, ta khuyên nhủ ngài ấy một chút là ổn thôi.”

Liễu Bích Cầm tươi cười: “Ta biết bá mẫu là người rất tốt.”

Tiêu Ngọc Thần vừa ngọt ngào, vừa chua xót, cay đắng, phức tạp không nói thành lời. Sao trời cao không công bằng như vậy, một cô nương tốt như Cầm muội muội, sao lại khiến gia đình nàng gặp biến cố? Nhưng mà không sao, vẫn còn có hắn.

“Đại công tử, chúng ta mau về đi.” Trường Phong thấy hai người vẫn cứ quyến luyến như vậy, gấp đến mức dậm chân.

Tiêu Ngọc Thần cũng biết phải đi, lại dặn dò Liễu Bích Cầm vài câu, xoay người nhanh chóng đi theo Trường Phong rời khỏi đó. Trường Minh đã chuẩn bị xong xe ngựa, đứng ngoài cửa chờ từ lâu. Nhìn thấy Tiêu Ngọc Thần, hắn ta gấp gáp nói: “Công tử mau lên, thời gian không đủ.”