Ta xuyên không rồi!

Lúc này nàng đang lười nhác nằm tựa trên nhuyễn tháp tơ vàng làm bằng gỗ trinh nam, có tới bốn năm nha hoàn vây quanh người. Người thì bóp vai, hầu quạt, bóp chân, còn có cả người lột nho cho nàng....

Nhận nho nha hoàn đưa đến bên miệng, nàng nhẹ nhàng cắn một cái, thịt quả mềm mại ngọt ngào chui vào miệng, vị hoa quả chua chua ngọt ngọt khiến người ta vô cùng thích ý.

Đường Thư Nghi đâu chỉ sung sướng đơn giản như thế, nàng đã vui đến mức muốn nhảy dựng lên rồi.

Một người đang sống sờ sờ lại chết vì kiệt sức nhưng lại có cơ hội xuyên không, hơn nữa sau khi xuyên đến đây chỉ cần nằm yên là được, ai mà không vui chứ?

Kiếp trước Đường Thư Nghi điên cuồng làm việc, là một kẻ cuồng công việc danh xứng với thực.

Nàng tốt nghiệp một đại học vô cùng bình thường, vận cứt chó thế nào mà lại được vào một công ty nước ngoài làm việc. Lúc mới đi làm, chức vị của nàng là trợ lý tiêu thụ, trải qua tám năm làm việc không biết ngày đêm, nàng đã trở thành giám đốc chi nhánh Trung Hoa của tập đoàn này.

Nàng nhậm chức chưa được bao lâu thì lại qua đời vì… lao lực.

Đường Thư Nghi nhớ tới chuyện này lại cảm thấy không đáng giá chút nào, thức khuya dậy sớm, mệt tới chết đi sống lại mới có được xe sang biệt thự cao cấp, còn chưa hưởng thụ được bao nhiêu thì đã ngỏm củ tỏi.

Vất vả nhiều năm như vậy, thế mà lại quay về quá khứ...

Không đúng, nàng cũng đâu có trở lại trước thời giải phóng, bây giờ nàng chính là Hầu phu nhân phủ Vĩnh Ninh hầu của triều đại Đại Càn. Có tiền có địa vị có hài tử, không cha chồng không mẹ chồng, mấu chốt là nam nhân của nàng đã chết, ở cái Hầu phủ này, nàng là lớn nhất.

Ha ha!

Nghĩ đến đây, Đường Thư Nghi mím đôi môi đã sắp nhếch lên, nàng sợ bản thân sẽ cười ra tiếng. Không làm mà hưởng thật quá sảng khoái, quá sung sướng.

Hẳn là sau khi xuyên tới đây nàng đã đạt được vị trí đỉnh cao rồi nhỉ?

Lại bỏ một quả nho vào miệng, Đường Thư Nghi nghe nha hoàn Thúy Vân nói: “Phu nhân, nô tỳ nghe nói hôm qua Ngô nhị tiểu thư rơi xuống nước, tới giờ vẫn hôn mê bất tỉnh.”

Đường Thư Nghi choàng tỉnh khỏi cơn phấn khích, bắt đầu suy nghĩ xem Ngô nhị tiểu thư là ai. Người này nhất định có liên quan tới nàng, nếu không Thúy Vân sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới.

Nàng tiếp nhận ký ức của nguyên chủ nhưng lượng tin tức tương đối nhiều, trong lúc nhất thời nàng vẫn chưa thể sắp xếp rõ ràng.

Ăn hết một quả nho, nàng cũng biết được Ngô nhị tiểu thư là ai, chính là vị hôn thê của trưởng tử nhà nàng.

“Sao lại rơi xuống nước?” Đường Thư Nghi nghiêng người, bày ra tư thế hóng chuyện bát quái.

“Ngô gia bảo là Ngô nhị tiểu thư du ngoạn bên hồ, vô ý rơi xuống nước.” Thúy Vân lại ngắt một quả nho đưa cho Đường Thư Nghi.

Mắ Đường Thư Nghi sáng lên, chà, đây là trạch đấu phiên bản đời thực nhỉ, tiểu thư đại gia bị người ta đẩy xuống nước hay bị hạ thuốc gì đó chính là kịch bản thường thấy.

Không, từ từ, hình như trước khi xuyên không nàng có đọc một quyển sách, nữ chính rơi xuống nước rồi trọng sinh cũng họ Ngô.

Không trùng hợp như vậy chứ?

“Ngô nhị tiểu thư tên gọi là gì?” Đường Thư Nghi giả như vô tình hỏi Thúy Vân.

Thúy Vân vô cùng kinh ngạc, trong lòng nghi hoặc sao phu nhân lại quên mất khuê danh của Ngô nhị tiểu thư rồi nhưng vẫn cung kính mở miệng trả lời: “Khuê danh của Ngô nhị tiểu thư là Ngô Tĩnh Vân.”

Đường Thư Nghi căng thẳng vò khăn tay, hình như nữ chính của tiểu thuyết kia cũng tên Ngô Tĩnh Vân.

Yên lặng thở dài một hơi, nàng lại hỏi: “Đại công tử tên gì?”

Lần này không chỉ có Thúy Vân mà tất cả nha hoàn trong phòng đều hoảng hốt, sao đến cả tên của đại công tử mà phu nhân cũng quên mất vậy?

Chương 2

Đường Thư Nghi không nhận được câu trả lời, quay đầu thì nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của đám nha hoàn. Nàng biết hành vi của nàng lúc này trong mắt bọn nha hoàn rất kỳ quái, nhưng nàng phải xác nhận xem mình có phải đã xuyên sách rồi không.

“Ngươi không biết?” Đường Thư Nghi nhìn Thúy Vân, thờ ơ như đang nói việc nhà thông thường, nhưng trong lòng Thúy Vân vô cùng căng thẳng, vội vàng nói: “Nô tỳ biết, đại công tử tên là Tiêu Ngọc Thần.”

Hôm nay khí thế của phu nhân thật là mạnh mẽ!

Đầu óc Đường Thư Nghi trở nên rỗng tuếch, nam phụ trong tiểu thuyết nàng đang xem cũng là Tiêu Ngọc Thần.

“Đại công tử lại đến ngõ Mai Hoa rồi sao?” Đường Thư Nghi lại hỏi. Trong sách có ghi Tiêu Ngọc Thần sắp xếp cho thanh mai trúc mã của hắn ta một căn nhà nhỏ ở ngõ Mãi Hoa.

Lần này, trong phòng im ắng như ve sầu ngày đông, bọn nha hoàn hít thở rất nhẹ nhàng.

“Ngươi không biết?” Đường Thư Nghi lại nhìn Thúy Vân.

Thúy Vân càng khẩn trương, lắp bắp nói: “Nô tỳ... Nô tỳ không biết.”

Đường Thư Nghi yên lặng thở dài, nhìn dáng vẻ này chắc là tới ngõ Mai Hoa thật rồi, hơn nữa Tiêu Ngọc Thần này chắc hẳn tới đó rất thường xuyên, chẳng qua Thúy Vân không dám nói thôi.

Ngô Tĩnh Vân, Tiêu Ngọc Thần, phủ Vĩnh Ninh hầu, ngõ Mai Hoa....

Xuyên sách này thật là sao quả tạ mà!

“Đều đi ra ngoài đi.” Đường Thư Nghi xua tay, Thúy Vân tuy rất hồ nghi không biết hôm nay phu nhân nhà mình bị làm sao nhưng vẫn hành lễ rồi đi ra ngoài. Nàng ấy vừa bước ra thì đám nha hoàn còn lại cũng lục tục ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Đường Thư Nghi, nàng nằm liệt trên nhuyễn tháp, bắt đầu chửi rủa: “Mẹ nó!”

Còn muốn nằm yên?

Nằm cái mẹ nó chứ nằm!

Nàng không chỉ xuyên sách mà còn xuyên thành vai ác, hơn nữa cả nhà họ đều là vai ác, là phản diện lớn nhất.

Nội dung quyển sách lướt qua trong đầu, Đường Thư Nghi lại muốn chửi thề. Hầu phu nhân này quả thật có tiền có địa vị có hài tử, nhưng ba hài tử đều không khiến người ta bớt lo!

Đại nhi tử thế tử Hầu phủ nhưng lại là một tên yêu đương não tàn, vì một thanh mai trúc mã mà muốn quyết tuyệt với người nhà. Đứa thứ hai lại là nhị thế tổ ăn chơi trác tàng nổi tiếng khắp Thượng Kinh, không học vấn không nghề nghiệp, mỗi ngày chỉ biết làm bạn với đám hồ bằng cẩu hữu. Tiểu nữ nhi tuy rằng chỉ mới tám tuổi nhưng đã sớm bị nuôi thành một kẻ kiêu căng khó gần.

Còn bản thân nàng, không lâu sau sẽ chết bệnh. Tiếp đến là Hầu phủ bị đoạt vị, kết cục của ba hài tử ai nấy đều bi thảm.

Mẹ nó, bài chia tới tay đúng là tệ đến mức không thể tệ hơn.

Vô lực nằm liệt trên nhuyễn tháp một hồi lâu, Đường Thư Nghi quay đầu quan sát căn phòng xa hoa này, gia cụ màu vàng bằng gỗ nam, bình phong nhiều màu khảm ngọc, trên tường là tranh chữ của danh gia, đến cả cái ly uống nước nàng đang cầm cũng là ngọc thạch được chế tác tinh tế, ngọc ngà châu báu hàng thật giá thật a!

Nhưng cuộc sống phú quý cực điểm như vậy cũng không dễ qua đâu!

Đường Thư Nghi không phải người hay nhụt chí, lúc trước nàng từ một trợ lý tiêu thụ nho nhỏ bò tới vị trí giám đốc chi nhánh Trung Hoa mà, một chút khó khăn này có là gì?

Thở dài một hơi, Đường Thư Nghi ngồi thẳng dậy, ý chí chiến đấu sục sôi! Nhân sinh làm gì có chuyện không làm mà hưởng, muốn an tâm hưởng thụ cuộc sống xa hoa của phu nhân hào môn cổ đại thì phải vén tay áo làm!

Không sợ bài xấu, mấu chốt phải xem đánh thế nào. Ba hài tử đều không bớt lo đúng không, vậy thì quản lý nghiêm ngặt, công ty mấy ngàn người nàng còn quản được, ba hùng hài tử choai choai lại không được sao?

Còn nữ chính sắp trọng sinh kia nữa, nếu đúng như trong sách thì nàng ta trọng sinh xong sẽ khai đao với Hầu phủ, nàng cũng sẽ không nương tay đâu, làm phản diện còn vui hơn ấy chứ.

Lại lười nhác dựa vào nhuyễn tháp, Đường Thư Nghi bắt đầu sắp xếp lại nội dung trong sách. Nữ chính Ngô Tĩnh Vân sắp trọng sinh, chuyện đầu tiên nàng ta làm sau khi sống lại chính là từ hôn cho đại nhi tử Tiêu Ngọc Thần từ trên trời rơi xuống của nàng.

Kiếp trước Ngô Tĩnh Vân sống vô cùng nghẹn khuất, tất nhiên sẽ không từ hôn đơn giản như vậy, nàng ta vừa muốn từ hôn vừa phải khiến cho phủ Vĩnh Ninh trọng thương. Nhược điểm chính là Tiêu Ngọc Thần chứa chấp nữ nhi tội thần – Liễu Bích Cầm.

Chứa chấp gia quyến tội thần là tội lớn, cho dù phủ Vĩnh Ninh hầu có căn cơ ở Thượng Kinh thì cũng phải hứng chịu đả kích không nhỏ. Trong sách có nói, đây là khởi đầu cho sự suy tàn của phủ Vĩnh Ninh hầu.

Nàng cụp mắt, chuyện này phải xử lý sớm, nếu không sẽ gây ra đại họa.

Nghĩ đến cốt truyện trong sách, Đường Thư Nghi lại thở dài một hơi. Nữ chính Ngô Tĩnh Vân kiếp trước sống không tốt chút nào, bị Tiêu Ngọc Thần làm lơ, bị Liễu Bích Cầm hãm hại, cuối cùng buồn bực mà chết. Nàng ta trọng sinh muốn báo thù là chuyện dễ hiểu.

Nhưng theo tình tiết trong sách, điều mấu chốt là nàng ta không chỉ trả thù Tiêu Ngọc Thần mà là toàn bộ Hầu phủ. Nếu nàng nằm yên không ngăn cản thì mình lại chết sớm cũng không chừng.