Lúc này người ở Chúng Tiên điện cũng không ít, tầng một có tiên quan lui tới làm việc, ít nhiều cũng chú ý đến chuyện ở cửa, chỉ đứng ở cửa thôi thật sự đã rất rõ ràng rồi, không thể bỏ qua được.

Tiên quan gần đó chú ý tới động tĩnh ở cửa, thấy Đế nữ và Giang Nhược Vụ đứng đối diện liền đau đầu không ngừng, sợ Đế nữ và tiểu tiên kia lại tranh cãi ồn ào không dứt ở Chúng Tiên điện.

Bất kỳ ai muốn chạy tới nói giúp mấy câu hòa hoãn không khí, liền nghe thấy một câu nói xa cách và hờ hững "Ngươi là ai" từ Đế nữ, lập tức ngơ ngác tại chỗ.

Ai cũng biết Đế nữ thường xuyên bắt lỗi Giang Nhược Vụ trước mặt mọi người, đôi lúc còn ỷ vào thân phận ức hiếp đối phương, sao Đế nữ có thể không quen biết nàng ta chứ?

Nhưng mấy tiên quan gần đó cũng đều thấy rất rõ ràng, vẻ mặt Đế nữ không giống như giả vờ, cứ như thật sự không quen biết đối phương, hoặc là nói...!không thèm để ý?

Nếu như vậy, giải thích duy nhất cho hành động lần này của Đế nữ, chính là nàng không còn để đối phương vào mắt, cho nên coi thường như thế, muốn vạch rõ quan hệ với đối phương.

Lấy tính tình của Đế nữ, nếu thật sự không để tâm đến một người, quyết tâm làm lơ đối phương cũng rất bình thường.

Không biết vì sao, chúng tiên quan nghĩ đến đây, trong lòng nhẹ nhàng thở phào, tảng đá cũng rơi xuống.

Trước kia tuy bọn họ không thích Đế nữ, nhưng hiện giờ hành động này của nàng cũng khiến đáy lòng bọn họ không khỏi thở dài, cuối cùng Đế nữ đã trưởng thành hơn một chút rồi.

Sự trưởng thành này tất nhiên là chỉ đến tâm tính.

Vốn dĩ Giang Nhược Vụ tiểu tiên là ân nhân ở phàm giới của Phong Hành tiên quân, muốn trả ơn cứu mạng cũng bình thường.

Dù tính thế nào, thân phận kia chung quy chỉ là một tiên tử bình thường mà thôi, Đế nữ tranh chấp với nàng ngược lại hạ thấp thân phận của mình, hoàn toàn không cần thiết, còn để người ngoài như bọn họ trông thấy cũng không biết nên nói gì.

Trước kia nàng nghĩ không thông hiện tại tự thông, trái lại là chuyện tốt.

Xem ra trải qua một kiếp sinh tử lần này, thật sự đã làm người ta thay đổi!

Giang Nhược Vụ ngơ ngác trong giây lát, đối phương hỏi lại một câu, khiến nàng trong lúc hoảng hốt dường như thấy đối phương hất hàm cao cao tại thượng, mặc phục sức hoa mỹ, tư thái ung dung tôn quý, ánh mắt nhìn nàng tràn ngập miệt thị và khinh thường.

Tựa hồ nàng còn nghe thấy tiếng lạo xạo xung quanh không ngừng tập hợp lại, trở nên chói tai ầm ĩ, cảm thấy tầm mắt mọi người đều dừng trên người nàng, cười nhạo nghị luận, chỉ chỉ trỏ trỏ với nàng.

Giống như lúc nàng vừa đến Tiên giới, bất kỳ người bình thường nào đi ngang qua cũng chỉ trỏ, trêu chọc chế nhạo nàng, nói nhất định là nàng thấy khí chất Phong Hành tiên quân không tầm thường, mới muốn bám chặt lấy đối phương, theo tới Tiên giới hưởng phúc, còn nói nàng thật sự có bản lĩnh rất lớn khi dựa vào Phong Hành tiên quân một bước lên trời.

Nhưng lúc nàng cứu Phong Hành tiên quân, đối phương hôn mê không thể cử động, toàn thân là vết thương, nàng thấy hắn còn thở mới muốn tìm người cứu hắn, không hề nghĩ nhiều.

Quả thật, khi đó hai mắt đối phương nhắm nghiền ngã xuống, nàng thấy mấy đường máu trên mặt hắn cũng không thể ngăn được sự cao quý anh tuấn, nhưng lúc nàng cứu hắn...!căn bản không nghĩ nhiều như vậy! Chỉ là nhất thời mềm lòng nên cứu thôi.

Nàng là một bé gái mồ côi, từ nhỏ đến lớn bị xem thường và châm chọc nhiều như vậy, nàng đều chịu đựng hết.

Vì thế, nàng dựa vào nỗ lực của bản thân mà luyện đan, thành công để người ta thấy được thiên phú, tu luyện đến Kim Tiên mới hoàn toàn so được với người khác, tốc độ tu luyện đến mức này, ai cũng nói nàng thiên phú dị bẩm, tương lai tất sẽ làm nên chuyện lớn.

Nhưng hiện giờ Đế nữ dựa vào đâu...!dựa vào đâu mà nhìn nàng như vậy?

Giang Nhược Vụ cắn chặt môi dưới, ngón tay dần siết đến trắng bệch.

Hơn nữa, Phong Hành tiên quân cũng nói, vòng đỏ treo ngọc trên tay nàng chính là tiên vật, còn bị hạ cấm chế, lẽ ra nàng cũng là người Tiên giới!

Nàng gần như đứng không vững, thị nữ vội vàng đỡ lấy nàng, nhìn Đế nữ có chút tức giận bất bình, nhưng cũng biết lúc này không thể nổi giận, chỉ vừa sốt ruột vừa lo lắng hỏi: "Cô nương, người không sao chứ?"

"...Ta không sao."

Giang Nhược Vụ hồi thần lại, nàng vẫn đang đứng ở Chúng Tiên điện, bốn phía chỉ có tiên quan tôn kính quan tâm nàng, rất an tĩnh, không có đài cao gì đó, cũng không có Đế nữ bễ nghễ nhìn nàng, càng không có những kẻ buôn chuyện về nàng.

Nhưng nàng vừa ngẩng đầu lên, lúc đối mắt với Phong Thầm, lập tức sững sờ, tay chân dần lạnh cóng.

Ảo giác vừa rồi như thể hóa thành hình chiếu đè lên người Đế nữ trước mặt này, nét mặt giống hệt như thế.

Phong Thầm đợi nửa ngày không thấy đối phương nói thêm câu nào, nhíu mày, thu hồi tầm mắt, xoay người định đi.

Giang Nhược Vụ thấy "nàng" phớt lờ mình lần nữa, gần như không thể khống chế mà nhất thời xúc động gọi "nàng" lại lần nữa: "Đế nữ! Ta...!ta hiện tại đã thăng đến Kim Tiên, mấy ngày nữa sẽ chọn một vị trí và dọn ra khỏi Tiên phủ của Phong Hành tiên quân.

Người và tiên quân từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình nghĩa không tầm thường, tuyệt đối đừng vì một việc nhỏ như ta tức giận với hắn.

Có lẽ ta vừa tới Tiên giới không lâu, có chỗ không tốt, ta thật lòng xin lỗi người."

Phong Thầm dừng bước, quét mắt nhìn nàng một cái, một lát sau mới nhớ ra người này là ai.

Giang Nhược Vụ hơi mất tự nhiên trước ánh mắt đánh giá của Đế nữ, nghe thấy đối phương tùy tiện nói "Ờ" liền xong xuôi, cứ thế đuổi nàng đi.

Sắc mặt nàng nháy mắt biến đổi.

Tiên quan gần đó cũng kinh ngạc với phản ứng này của Đế nữ, phát hiện bầu không khí kỳ dị, vội vàng xông lên xen vào các nàng, hòa hoãn nói: "Giang cô nương! Lúc trước ta thấy ngươi cứ đứng do dự ở cửa, còn chưa kịp chúc mừng ngươi thăng đến Kim Tiên! Thiên phú bậc này thật đúng là ——"

Tiên quan bên cạnh mau chóng véo người hắn, hướng về Đế nữ nháy mắt.

Không thấy Đế nữ đang ở kia sao? Còn dám nói như vậy!

Tiên quan này nhịn đau, đổi đề tài nói: "Nhưng thật sự không biết ngươi tới Chúng Tiên điện vì chuyện gì nhỉ? Nếu ta đoán không sai, hẳn là ngươi tới báo danh Đại hội tiên phẩm rồi!"

Giang Nhược Vụ trấn tĩnh lại, cười nhạt với bọn họ một chút, hành lễ nói: "Tiên quan đoán không sai.

Nhưng thời gian ta tu luyện ngắn ngủi, cho nên có nhiều do dự với Đại hội tiên phẩm, mới đứng đây một hồi."

Tiên quan nói: "Do dự gì chứ, thử cũng đâu có lỗ, hơn nữa Tiên quân Tiên Tôn đều khen ngươi đấy! Đến đây, ký tên chỗ này là được.

Viết thẳng tên cũng được, bút này do bọn ta đặc biệt luyện chế, không cần chấm mực, nhưng viết xong sẽ khắc vào sách, không thể tẩy xóa, bắt buộc phải tham gia đại hội, chuyện này cần phải nghĩ kỹ."

Còn một tiên quan khác phối hợp với hắn, đúng lúc hành lễ với Đế nữ, dò hỏi: "Đế nữ điện hạ, vừa rồi thấy bước chân người vội vàng, hẳn là còn có việc gấp phải làm nhỉ?"

Hắn thấy hai lần Đế nữ đều định đi, nói như vậy vốn muốn mượn điều này để đối phương rời đi, nếu tiếp tục ở đây e là hai người này sắp nổi lửa lên mất.

Hắn vừa nói xong liền thấy Đế nữ hơi nhíu mày, giọng điệu hờ hững: "Đúng thật."

Đáy lòng Tiên quan vừa thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó liền nghe nàng nói một câu: "Hai ngươi phụ trách Đại hội tiên phẩm à?"

Hắn không hiểu tại sao Đế nữ lại hỏi chuyện này, nét mặt không lộ mà nói tiếp: "Đúng vậy.

Nhưng Tiên Đế chỉ giao việc báo danh cho hai chúng ta phụ trách." Nói xong, còn tưởng rằng Đế nữ muốn tra xét, liền đưa danh sách đăng ký trong tay mình qua.

Phong Thầm tiếp nhận, lật mấy trang, thẳng đến trang cuối, không ngẩng đầu mà chỉ tay phải ra hiệu: "Đưa bút."

Tiên quan ngơ ngác đặt bút vào lòng bàn tay nàng.

Ngay sau đó, cây bút trong tay Phong Thầm lưu loát rơi xuống mặt giấy, viết ra ba chữ "Tạ Vi Ninh".

"Ơ!" Tiên quan vô thức hô lên thành tiếng, "Sao người..."

Hắn đột nhiên bịt miệng lại, trừng mắt nhìn về phía Đế nữ.

Tiên quan xung quanh thấy cảnh như vậy, nhất thời lớn tiếng bàn tán.

Tiên quan và Giang Nhược Vụ bên cạnh quay đầu nhìn lại, sững sờ trố mắt, một lát sau tiên quan lập tức tiến lên đoạt lấy danh sách đăng ký, tận mắt thấy tên Đế nữ mới vội la lên: "Đế nữ tham gia làm gì...!Ể?"

Hắn hậu tri hậu giác mà nói: "Người viết lên rồi sao?"

Danh sách đăng ký này đều nhờ luyện khí sư hỗ trợ, người không phải Kim Tiên sẽ không viết được một chữ nào.

Đế nữ thế mà lại viết được?!

Cái này, chúng tiên quan cũng phản ứng lại, nhao nhao chúc mừng nàng: "Chúc mừng Đế nữ bước vào cảnh giới Kim Tiên."

Giang Nhược Vụ ngây ngốc một lúc, nàng hơi dùng sức nắm cây bút, khó tin nói: "Đế nữ cũng thăng đến Kim Tiên rồi sao?!"

Không phải nói nàng vướng ở Huyền Tiên một trăm năm nay sao?

Không phải đồn nàng không có thiên phú và không có hứng thú với tu luyện sao?

Sao nàng cũng thành Kim Tiên rồi!

Đáp lại nàng, chỉ có bóng dáng hờ hững đã đi xa.

Thậm chí không nhìn nàng lấy một cái.

Thị nữ đỡ Giang Nhược Vụ, đứng sau lưng nàng thấp giọng an ủi: "Cô nương, không sao.

Suy cho cùng một năm người đã..." mấy chữ "thăng đến Kim Tiên" còn chưa nói ra.

Giang Nhược Vụ tim đập mạnh, lập tức giữ nàng ta lại, nâng mắt lên.

Chung quanh đều là tiên quan, ngươi nói như thế thì đặt nàng ở chỗ nào!

Lúc này thị nữ mới nghĩ ra, khép miệng lại, không dám nhiều lời nữa.

Trong mắt Phong Thầm không phải chuyện đáng nói, nên không nói với Tạ Vi Ninh, chỉ nói đến chuyện lấy máu đầu tim để thề giải trừ hôn ước.

Người bên kia Thông Lục Nghi ban đầu khiếp sợ "A" thành tiếng, sau đó im lặng hồi lâu.

Phong Thầm chờ đợi, trầm giọng hỏi: "Tạ Vi Ninh?"

Bên đầu kia không nói tiếng nào đã ngắt.

Phong Thầm nhíu mày, rũ mắt nhìn một lát mới cất Thông Lục Nghi.

Hắn muốn đến Nhật Mộ Thành, đêm nay phải lên đường, nên đã gọi người chuẩn bị một bộ y phục bình thường.

Hộ Thiên Vệ bên ngoài bất đắc dĩ bước vào nói: "Đế nữ điện hạ, hôm qua người nghiêm trị tất cả thị nữ trong Tiên phủ, hiện giờ các nàng đều chưa thể xuống giường làm việc.

Người xem có cần cho vài thị nữ mới tới hầu hạ trước hay không?"

Nếu để vật dụng cá nhân của Đế nữ cho nam tử như bọn họ xử lý, thì tuyệt đối không thể được.

"Không cần."

Phong Thầm nhàn nhạt nói: "Truyền việc này xuống.

Nếu có người chủ động đồng ý, thì đưa đến đây."

Hộ Thiên Vệ trong lòng thầm thở dài, đại đa số thị nữ kia tu vi cực thấp đều là cảnh giới Tiên Linh, bị trọng thương như vậy, đến cả hai tiểu tiên kia cũng bị mười lăm roi, làm gì có ai có thể dậy nổi chứ.

Hắn chỉ có thể hành lễ lui ra, đi về hướng chúng thị nữ truyền đạt chuyện này.

Hộ Thiên Vệ ở bên ngoài cách một cánh cửa nói, chúng thị nữ nằm bò ở trong phòng, ai ai cũng đau đớn không nói nên lời.

Có người rướn cổ lên, lo lắng hỏi: "Đại nhân, Đế nữ điện hạ có chỉ đích danh ai đi không? Hay có yêu cầu gì không?"

Hộ Thiên Vệ cũng rất đồng cảm với các nàng: "Không có.

Điện hạ chỉ nói có người chủ động thì đưa đến, nếu không có ai, bọn ta đương nhiên cũng sẽ không ép buộc các ngươi."

Bọn thị nữ đồng thời thả lỏng, đến lúc này, hiếm khi trong lòng các nàng không oán hận, ngược lại muốn nói Đế nữ điện hạ quả thực vẫn có chút cảm thông cho các nàng, không hà khắc như vậy huhuhu.

Trong lòng Nguyên Vi đang nén giận, thì nghe ngoài cửa hình như có người đẩy cửa ra, tốc độ chậm rãi nhưng vẫn có tiếng bước chân rất nhỏ.

Hộ Thiên Vệ nhìn thấy thực sự có người ra ngoài, ngạc nhiên nói: "Ngươi...!nguyện ý qua đó sao?"

Người kia gật đầu.

Hộ Thiên Vệ thầm cảm thán, đưa nàng qua bên kia.

Những người trước sau vẫn ở phòng trong viện này, đều đang suy đoán rốt cuộc là ai liều lĩnh và dũng cảm như vậy, Nguyên Vi nhìn xuống đất bỗng dưng nghĩ đến gì đó, nghiến chặt răng.

Không phải là Phù Ngạn đó chứ? Chắc là vậy rồi, an tĩnh như vậy ngoại trừ nàng ta thì còn có ai?! Nàng ta thật đúng là...!để củng cố lợi ích của bản thân trước mặt Đế nữ mà không màng tất cả! Giỏi lắm, thật sự rất giỏi!

Nghĩ đến đây, Nguyên Vi chống đỡ thân mình nửa phế, không để ý câu hỏi của chúng thị nữ phía sau, mà đẩy cửa bước ra ngoài.

Hộ Thiên Vệ canh giữ trong viện thấy nàng ra ngoài, hỏi: "Nguyên Vi tiểu tiên, vừa rồi đã đưa người qua đó rồi, chỉ là chuẩn bị chút y phục mà thôi, ngươi đừng nhọc lòng, an tâm dưỡng thương đi."

Nguyên Vi miễn cưỡng cười nói với hắn: "Không có.

Ta chỉ...!muốn ra ngoài vệ sinh."

Hộ Thiên Vệ nghe xong, xấu hổ quay mặt đi nói: "Hóa ra là thế.

Vậy mời tiểu tiên, nhưng hãy cẩn thận, kẻo thương tổn đến miệng vết thương."

Nàng cười đáp: "Được."

Nguyên Vi ra khỏi viện, Tiên phủ của Đế nữ không nhỏ, hiện giờ nơi này của các nàng đều là thị nữ nửa phế nửa tàn đang nằm, đã sắp xếp vài Hộ Thiên Vệ canh giữ trong viện, nên ngoài viện quả thật không có một ai.

Nàng lê bước chậm rãi đến một góc, cả một đường chậm chạp gian nan bao nhiêu, trái tim nàng rỉ máu bấy nhiêu.

Sau khi nhìn quanh bốn phía không có người, Nguyên Vi lấy ra một con hạc giấy từ trong lòng, ngưng thần viết mấy chữ, rồi đưa hạc giấy đi.

Hạc giấy bay vào không trung, sau khi bay xa một đoạn thì trong suốt, không bao lâu, hạc giấy này từ từ đáp xuống và hiện thân, rơi vào tay một người.

Đối phương mở ra đọc, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh: "Tạ Vi Ninh này lại làm trò gì thế?"

Hạc giấy rơi xuống từ đầu ngón tay nàng, trong khoảnh khắc bốc lên ngọn lửa thiêu rụi không còn gì.

"Phái thêm một người theo dõi nàng ta, xem thử nàng muốn làm gì."

"Nếu Nguyên Vi đã thất sủng, sợ là không còn hữu dụng.

Nhưng mấy năm nay nàng cũng giúp ta rất nhiều, tặng một ít đan dược thượng phẩm và chọn thêm một pháp bảo cho nàng, coi như bồi thường cho lần này đi."

Người bên cạnh đáp: "Vâng."

Đêm khuya, Phong Thầm hóa trang thành một tiên tu tầm thường, đội mũ màn sa, cùng Phù Ngạn cũng đeo khăn che mặt bước ra khỏi Bất Ngự Môn.

Hộ Thiên Vệ được báo hai ngày nữa Đế nữ muốn bế quan tĩnh tu không cho người ngoài quấy rầy, bất cứ kẻ nào cũng không được, không nghi ngờ gì mà phân bố trông coi ở các nơi trong Tiên phủ, tránh việc kẻ không có mắt muốn xâm nhập.

Lại không ngờ, Đế nữ của bọn họ đã âm thầm ra ngoài.

Có lẽ mấy năm gần đây chưa từng có ai thấy Đế nữ thay đổi dáng vẻ bạch y, cũng không nghĩ Đế nữ sẽ che giấu thân phận mà ra ngoài.

Lần này ra tới bên ngoài, trên đường đi cũng không ai phát hiện sự khác thường của hai người.

Phong Thầm đi ngang qua một nơi, đột nhiên dừng lại.

Hắn nói: "Hẳn là ngươi đã biết, ta không thích kẻ ngu dốt."

Phù Ngạn lên tiếng, hơi khó hiểu nhìn về phía nàng.

Phong Thầm hất hàm ra hiệu, lạnh nhạt nói: "Lần này ra ngoài ta cũng không cần một kẻ nửa phế đi theo.

Vào đi, đừng để ta chờ lâu."

Phù Ngạn nghe thế, nhìn theo tầm mắt "nàng", thấy trước mặt là một Y quán của Y tu.

Nàng ngẩn người, mới hiểu ra đối phương muốn nàng chữa lành vết thương mới đi tiếp, trong lòng xúc động, hơi cúi người với Đế nữ, sau đó nhanh chân bước vào.

Mặc dù vào đêm, nhưng con đường này đèn đuốc sáng trưng, cực kỳ nhộn nhịp, không ít người lui tới, cũng không ít tiếng hò hét uống rượu.

Còn có mấy quán ăn và sạp hàng thoang thoảng mùi thịt, đám trẻ con cầm kẹo đường chạy loạn trên phố.

Cảnh vật ầm ĩ như thế, Phong Thầm lại luôn giữ dáng vẻ bình tĩnh, dưới màn che của mũ, hắn nâng mắt, trong lúc lơ đãng rơi đến một nơi, nhếch miệng khinh bỉ, sau đó tự nhiên rời đi, đến bên cạnh mấy bước, ngồi xuống một quán mì đối diện Y quán.

"Chà, tiên tử muốn gọi gì?"

"Lấy một tách trà."

Ông chủ quán mì nhìn một cái, lấy linh thạch "nàng" đặt trên bàn, hắn từng gặp nhiều loại khách, cũng không hiếm lạ trước tác phong như vậy của nàng, biết những tiên tu này đều phải làm chuyện lớn, liền nghe theo rót cho nàng một tách trà, không quản nàng nữa.

Phong Thầm nâng tách trà nhấp một ngụm, thầm nghĩ.

Xem ra bên cạnh Đế nữ, cũng không hoàn toàn thái bình.

Có chút thú vị.

Nhưng trong lúc ngẫu nhiên hắn nhìn lướt qua Thông Lục Nghi, không biết vì sao, chợt nhớ tới trước đó bên kia trầm mặc lạ thường, vầng trán nhíu lại, hắn thuận tay đặt tách trà xuống, tựa như ngay lập tức mất hứng thú..