Đây mới là biểu hiện nên có của thiếu niên chứ;
Không giống bình thường, lúc nào cũng mang theo một cỗ hàn khí, nụ cười cũng không đạt đến đáy mắt..Tô Mộng Mộng giúp hắn đắp chăn, than nhẹ một hơi, kỳ thật Bùi Tịch rất đáng thương, mới hai tuổi, đã bị cha vứt bỏ, sống nương tựa với mẹ chưa được bao lâu thì mẹ cũng mang bệnh, rốt cuộc do cha hắn là yêu tộc nên bị người dân trong thôn ghét bỏ không ai trị liệu mà ra đi, từ đó liền tuổi nhỏ lưu lạc đầu đường xó chợ..Đi xin cơm cũng bị khất cái khi dễ, do còn nhỏ cũng không có khả năng phản kháng, chỉ có thể chạy vào trong núi, ban đêm lúc đói bụng thì liền lộ ra tập tính săn mồi..Ban ngày tỉnh lại thấy chính mình cả người đầy máu, xung quanh chỉ toàn thi thể động vật, ngay từ đầu còn sợ hãi, chân tay luống cuống, nhưng lại bất lực, không ăn sẽ phải đói chết..Cuối cùng, ở trong núi lâu dần, bắt đầu hòa nhập vào trong đàn sói, mới biết được mình hóa ra cũng là sói;Vậy nên lựa chọn đi theo đàn sói, buổi tối đi săn, ban ngày ngủ.Cho đến khi được chưởng môn đưa về tông môn mới dần dần hiểu về thế giới tu tiên..Cứ nghĩ rằng sẽ được sống yên bình, kết quả bởi vì ở quá lâu với đàn sói đến cả nói chuyện cũng không biết, làm gì cũng không xong, dẫn đến bị cô lập cùng khi dễ..Chỉ có thể tự nỗ lực, lúc người khác nghỉ ngơi hắn tu luyện, lúc người khác ăn cơm hắn cũng tu luyện, ngoại trừ lúc làm nhiệm vụ, những lúc khác vẫn luôn cố gắng chăm chỉ tu luyện;Từ nhỏ đến lúc trưởng thành vẫn luôn một mình, không ai hiểu được cảm nhận cô độc cùng thống khổ của hắn, cho đến khi gặp được nữ chính..Tô Mộng Mộng đem cửa đóng lại, để hắn ngủ một giấc thật ngon.."Sư phụ, dược đâu!" Tô Mộng Mộng cũng không có đi xa, mà ở cửa chờ Trần Thiên Khiếu, chờ đến sốt ruột thì người cũng trở lại!Lấy được thuốc trên tay hắn liền gấp rút đi;Trần Thiên Khiếu mau chóng gọi lại, "Pha thêm chút nước ấm! Thuốc tan ra thì có thể cho hắn uống!""Mỗi lần uống một viên!""Con biết rồi!" Tô Mộng Mộng cũng không quay đầu, trực tiếp chạy đến phòng bếp, sử dụng pháp lực pha thuốc..Lập tức mùi thuốc đắng lan tràn cả phòng làm nàng không nhịn được nhăn mày, này cũng quá đắng đi, nếu không nàng chuẩn bị thêm chút đồ ngọt, đợi hắn uống thuốc xong cho hắn ăn tráng miệng?Tô Mộng Mộng nói là làm, xoay người, nhấc tay, nhồi bột.."Chi.."Tô Mộng Mộng tay chân nhẹ nhàng vào phòng, thấy hắn còn đang ngủ say, đem đồ vật đặt lên bàn, ngồi một bên chờ hắn tỉnh lại;Không qua bao lâu, Tô Mộng Mộng cúi đầu, "Đông!""Tê!" Đau muốn chết, xoa xoa trán, nhìn trời đã đen nhánh, đèn dầu cũng chưa đốt;Còn chưa tỉnh?Tô Mộng Mộng nâng mắt nhìn về phía giường nằm, vừa vặn đụng phải đôi mắt đen nhánh giống như đang nhìn con mồi, không chớp mắt nhìn nàng.Trong lòng nhảy lên, mau chóng phất tay làm đèn dầu sáng lên "Sư đệ, đệ tỉnh lúc nào?""Nghe thấy tiếng vang liền tỉnh." Bùi Tịch thu hồi ánh mắt, muốn ngồi dậy."Đừng nhúc nhích, cẩn thận miệng vết thương vỡ ra!" Tô Mộng Mộng vội vàng đè hắn lại, "Ngươi muốn cái gì nói với ta, ta lấy giúp ngươi."Bùi Tịch nhìn nàng, yên lặng một hồi lâu, "Muốn uống nước."Tô Mộng Mộng mau chóng rót cho hắn miếng nước, "Uống đi."Nàng ý thức được có cái gì không thích hợp, "Chờ một chút!"Bùi Tịch tạm dừng xuống dưới, rũ mắt, trong mắt hiện lên ám quang, nở nụ cười trào phúng, lại bắt đầu trêu đùa hắn.Lời editor: Dạo này khá bận, không thể đăng chương thường xuyên được nên mọi người có thể sang dembuon để đọc nhahttps://dembuon.vn/threads/edit-xuyen-sach-nam-chinh-benh-kieu-hac-hoa-ninh-mong-tam.95479/