Xuyên Sách: Mỹ Nam Bệnh Và Vệ Sĩ Trúc Mã Của Hắn

Chương 8: 8 Có Tin Tôi Cưỡng Hôn Cho Cậu Nụ Hôn Đầu Này Không

Thịnh Gia Nam mặc đồ ngủ, cài từng cúc áo, xoay người đụng phải ánh mắt thẳng tắp của Giang Trì.

"Sao vậy?" Thịnh Gia Nam đi đến bồn rửa mặt cạnh Giang Trì lấy khăn.

Khóe mắt có thể thấy Giang Trì đang nhìn chằm chằm mình.

Giang Trì không đáp.

Thịnh Gia Nam bất động thanh sắc giặt khăn lau mặt, khăn lông làm mép tóc cậu ướt nhẹp, Thịnh Gia Nam đi đến trước gương, động tác nhẹ nhàng lau hai sườn mũi và khóe môi.

Giang Trì cứ lẳng lặng nhìn.

Làn da Thịnh Gia Nam thật trắng, sau khi mặc đồ đen vào càng thêm rõ ràng, cổ và đôi tay lộ ra ngoài vừa thon vừa đẹp, trắng cứ như phát sáng.

Rửa mặt xong Thịnh Gia Nam liếc mắt nhìn Giang Trì, lúc này đối phương mới cong môi ôm lấy mình.

"Nói đi sao cậu lại đẹp vậy hả." Giang Trì tiến đến sườn mặt Thịnh Gia Nam, chóp mũi không tự giác cọ vào tai cậu, như một đôi tình nhân đang thì thầm, "Chỗ nào trên người cũng đẹp."

Đây không phải lần đầu Thịnh Gia Nam nghe thấy loại khích lệ này, rất bình tĩnh cầm khăn lau hai bàn tay đang ướt.

"Mắt đẹp." Giang Trì nói rồi xoa khóe mắt cậu, sau đó ngón tay chậm rãi mà dời xuống chóp mũi, nhẹ nhàng chạm một cái, "Mũi đẹp."

Nói đến đâu là di chuyển đến đấy, tay sờ đến khóe môi, đảo quanh cánh môi mềm mại một vòng: "Môi cũng đẹp."

Xúc cảm trên môi hơi ngứa, Thịnh Gia Nam hạ mắt, lông mi run hai lần, nghiêng đầu đi.

Giang Trì không để ý, đặt cằm lên bả vai cậu, nhìn người trong gương: "Nói đi có phải cậu là người đẹp nhất thế gian này không."

"Đúng." Giang Trì tự tiêu khiển trả lời.

"Được rồi." Thịnh Gia Nam dùng khuỷu tay chọc hắn, hơi dịch ra bên ngoài, "Muốn tắm không, để tớ ra ngoài trước."

Giang Trì buông tay, lười biếng đứng thẳng dậy, nhìn thấy một nhúm tóc ướt trên trán Thịnh Gia Nam hơi vểnh lên.

"Không ra cũng được." Giang Trì vuốt lọn tóc đáng yêu kia, thay Thịnh Gia Nam vuốt sạch nước trên đó, "Đâu phải cậu chưa thấy tôi tắm lần nào."

Thịnh Gia Nam không thèm để ý, treo khăn lên rời đi.

Giang Trì không cầm áo ngủ, theo sát cậu bước ra.

Nghe thấy động tĩnh, Lăng Mạc ngẩng đầu liếc bọn họ: "Hai người làm gì mà lâu thế? Ai không biết còn tưởng đang yêu đương bên trong đấy."

Giang Trì xuy một tiếng: "Một lúc vậy mà đủ yêu sao?"

Phòng ngủ yên tĩnh chốc lát, Tam Tam là người đầu tiên phản ứng kịp: "Ôi coi tụi tôi chết rồi à? Phải không? Đúng chứ? Thứ tao đang nghĩ không sai đâu nhỉ."

Lăng Mạc nhìn Giang Trì: "Tôi đang nói yêu đương đấy, ông hiểu được à."

"Thì tôi cũng nói yêu đương." Giang Trì đi qua bàn Thịnh Gia Nam, nhẹ nhàng nhéo cổ cậu, "Chút ít thời gian này thì đủ làm gì, hôn một cái ôm một cái còn không đủ."

Người chưa từng yêu đương mà khí thế không nhỏ nha.

Lăng Mạc liếc hắn: "Ông biết mình vào bao lâu không? Hơn mười, gần hai mươi phút đấy, ngần đó thời gian muốn làm gì cũng đủ rồi."

"Tôi không đủ." Giang Trì dõng dạc trả lời.

Mặt thì hướng về Thịnh Gia Nam, tùy tiện ngồi xuống, một chân duỗi đến bên chân cậu.

Lăng Mạc cạn lời: "Tuy nhìn ông đúng là lợi hại, nhưng loại chuyện này có thực tiễn mới có hiểu biết, ông chưa yêu đương bao giờ, còn không bằng anh đây, đừng ở đó mà khoác lác."

Tam Tam nghe xong thì cười khanh khách, gia nhập chiến trường: "Đừng nói yêu đương, anh Trì ấy à, liệu đã mất nụ hôn đầu chưa?"

"Đúng vậy." Có thể cười nhạo Giang Trì, Lăng Mạc cảm thấy cực kỳ vui sướng, "Mấy ông đừng thấy Giang Trì lớn lên đẹp trai, dáng người tốt, sở hữu toàn bộ ưu điểm cả nam cả nữ yêu thích.

Nhưng thực chất mới chỉ là bạn nhỏ hai mươi thôi, nụ hôn đầu vẫn còn, miễn bàn gì mà lợi hại."

Y nói xong chuyển hướng qua Giang Trì: "Không nói sai chứ? Ông vẫn còn nụ hôn đầu đúng không?"

Dứt lời không đợi Giang Trì đáp lại, đã quay qua xác nhận với Thịnh Gia Nam: "Nam Nam, cậu ấy vẫn còn hả?"

Thịnh Gia Nam đang ngậm ống hút uống nước, nghe vậy ngẩng đầu suy nghĩ một lát, gật gật đầu: "Chắc còn."

Dứt lời ghế Thịnh Gia Nam liền bị người ta dùng chân câu lấy, kéo đến bên cạnh Giang Trì, hô hấp ấm áp lập tức phả lên cổ: "Cậu về phe nào? Hả?"

Giọng Giang Trì trầm xuống tỏ vẻ đe dọa, nhưng trong giọng tiếng lại lộ ra ý cười: "Có tin tôi cưỡng hôn, cho cậu nụ hôn đầu này không."

Thịnh Gia Nam khựng lại, nghiêng mặt nhìn Giang Trì, chỉ thấy hắn ra vẻ hung ác nhướng mày, tựa như đang hỏi "có sợ không".

Thịnh Gia Nam tạm dừng một lúc lâu, cuối cùng cúi đầu yên lặng uống nước.

-

Ngày nghỉ trôi qua trong giây lát, đảo mắt đã đến thứ hai.

Gần đây xuất hiện không khí lạnh, sáng sớm trời hơi buốt, Giang Trì đưa Thịnh Gia Nam đến khu dạy học.

Chuông vẫn chưa reo mà trong ngoài đều là người, học sinh đi qua không khỏi liếc mắt nhìn bọn họ một cái.

Giang Trì coi như không thấy, sờ tay Thịnh Gia Nam, bàn tay ban nãy được hắn nắm vẫn còn ấm, bên kia thì hơi lạnh.

Giang Trì cầm lấy nhét vào túi áo mình, hận không thể mọc thêm mấy tay để che cho cậu.

"Tớ không lạnh." Thịnh Gia Nam nói, "Chuông sắp reo rồi, cậu mau đi học đi."

Tay Giang Trì đặt trong túi, đan chặt vào năm ngón của Thịnh Gia Nam: "Từ từ, học hành nào quan trọng bằng cậu."

Nhìn qua biểu cảm còn rất đắc ý.

Vừa khéo có hai nữ sinh đi ngang qua bọn họ, nghe thấy lời Giang Trì thì nhìn nhau cười, vừa đi vừa nói chuyện ——

"Ôi thật sự rất thân mật, tôi từng lén hỏi riêng bạn trai rồi, anh ấy bảo thẳng nam tuyệt đối sẽ không có loại quan hệ tốt thế này, chẳng nhẽ bọn họ thật sự là kiểu quan hệ đó sao?"

"Chưa chắc đâu, hồi cấp ba tôi cũng có một cặp bạn tri kỷ như vậy.

Hai nam sinh, quan hệ cực kỳ tốt, thường xuyên mặc quần áo của nhau, ăn chung một bát mì, mỗi ngày như hình với bóng, kết quả sau này tự tìm bạn gái."

"...!cũng có thể nghĩ theo hướng đó, cơ mà nếu tôi có một người bạn nhỏ nhắn như Thịnh Gia Nam chắc cũng sẽ si mê giống Giang Trì mất thôi.

Cậu ấy lớn lên quá đẹp, hơn nữa vừa nhìn đã biết tính cách siêu tốt.

Nếu tôi là Giang Trì, ngày nào cũng phải ôm cậu ấy cắn cắn."

Vì xung quanh quá ồn ào, bọn họ tám chuyện cũng không cố ý nhỏ giọng lại, dễ dàng bị Giang Trì thính lực không tệ tóm được.

Giang Trì nghe đại khái.

Vì vậy khi Thịnh Gia Nam nhìn sang, chỉ thấy miệng hắn hàm chứa ý cười, hình như đang nghĩ đến chuyện nào đó vui vẻ.

Thấy ánh mắt Thịnh Gia Nam, Giang Trì còn đắc ý nhướng mày, khóe miệng cong cong: "Chỉ tôi có thể cắn."

Thịnh Gia Nam: "..."

"Phải không?" Giang Trì khảy khảy ngón tay trong túi áo.

Thịnh Gia Nam: "...!Ừ, thế nên cậu mau đi học đi."

Vừa dứt lời chuông vào học vang lên, xung quanh có không ít học sinh chạy kịp đến khu dạy học, ba bước hai bước lao vào trong.

Lúc này Giang Trì mới lưu luyến không rời buông cậu ra: "Tan học chờ tôi tới đón."

"Ừm." Thịnh Gia Nam gật đầu.

-

Chờ Giang Trì rời đi Thịnh Gia Nam mới vào lớp, trực tiếp ngồi xuống hàng cuối cùng.

Vì sợ vai chính nhận ra gì đó, cậu không muốn để Giang Trì biết quá nhiều, vậy nên cố ý chờ đến thời gian học mới tải phần mềm nhận đơn vẽ Cố Phán Ngữ giới thiệu về.

Sau đó dựa vào hướng dẫn của app đăng ký một tài khoản, đăng lên các tác phẩm cũ, xem kĩ quy định của nền tảng này.

Đợi cậu hiểu đại khái cách vận hành của nó, nửa tiết học đã trôi qua.

Thịnh Gia Nam đặt điện thoại xuống, đang chuẩn bị nghiêm túc nghe hết phần còn lại, nam sinh ngồi bên cạnh đột nhiên dịch mấy chỗ đến gần.

"Này bạn." Nam sinh lặng lẽ kêu.

Thịnh Gia Nam nghiêng nghiêng, hơi gật đầu: "Xin chào."

"Xin chào xin chào." Nam sinh nói, "Thật ra là bạn gái tôi muốn hỏi, cậu và Giang Trì, hai người thật sự là loại quan hệ đó sao?"

Thịnh Gia Nam hơi khựng, hỏi lại: "Loại quan hệ gì?"

"Thì ——" hai ngón cái của nam sinh múa may, "Bên ngoài đều nói cậu là con dâu nuôi từ bé của Giang Trì, thật đấy à?"

Thịnh Gia Nam trầm mặc, không ngờ một câu nghe có vẻ rất hoang đường này lại truyền đi như vậy.

Thấy Thịnh Gia Nam không có biểu cảm gì, nam sinh giải thích: "Trên mạng đồn thế, bọn họ nói cậu được nuôi trong nhà Giang Trì từ nhỏ, là con dâu bé mẹ cậu ta tìm."

"Không phải." Thịnh Gia Nam phủ nhận, "Nếu mẹ cậu ấy phải tìm con dâu chắc chắn sẽ không chọn đàn ông."

Trầm mặc giây lát, cậu tiếp tục: "Bọn tôi là hàng xóm, lớn lên với nhau từ bé."

"Đã bảo mà." Nam sinh gật đầu, "Từ đầu tôi cũng nói không thể nào rồi, giờ đã là thời đại nào mà còn con dâu nuôi từ bé chứ.

Nhưng bạn gái lại nhất quyết nói gì mà cậu thụ, Giang Trì công.

Thật ra tôi vừa nhìn đã biết cậu thẳng rồi."

Thịnh Gia Nam: "..."

Thấy Thịnh Gia Nam không đáp, nam sinh đoán cậu không hiểu công - thụ là gì, rất quen thuộc giải thích một lần: "Cậu không biết công thụ có ý gì hả? Trong hai nam sinh thì thụ là người bị đè, còn công chính là người nằm trên."

Thịnh Gia Nam: "..."

Thịnh Gia Nam nghĩ hên không phải thẳng nam, bằng không nghe người khác nói mình là người bị đè, tâm tình chắc chắn sẽ phức tạp.

Nhưng đột nhiên cậu tò mò nếu Giang Trì nghe được mấy cái này sẽ có cảm nhận gì.

Tuy hai người cùng nhau xem qua không ít nhận xét về cp của mình, nhưng phần lớn đều tương đối đơn thuần, đây là lần đầu tiên Thịnh Gia Nam được nghe miêu tả thẳng thắn như vậy...

Giả sử Giang Trì nghe thấy người khác ghép cp, mặc định là hình ảnh này, cảm giác của hắn sẽ thế nào?

Cơ chế phòng ngự của tiềm thức tự động mở ra, Thịnh Gia Nam nhớ về kết cục của pháo hôi nhỏ, không khỏi đè huyệt Thái Dương, bức ép bản thân đừng tự mình đa tình.

Sắp bước vào mười tháng, số ngày vai chính định mệnh của Giang Trì xuất hiện đã bắt đầu đếm ngược, việc cấp bách hiện giờ là sắp xếp xong xuôi kế hoạch chạy trốn, tránh để chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

-

"Học trưởng."

Chuông tan học vang lên, Thịnh Gia Nam ra khỏi khu dạy học, nghe được âm thanh quen thuộc quay đầu, chỉ thấy Tam Tam và vị đàn em đi tới.

Từ lần tỏ tình ở nhà ăn, đã mấy ngày Thịnh Gia Nam không thấy hắn đến ký túc tìm Tam Tam.

"Xin chào." Thịnh Gia Nam lịch sự gật đầu.

Đàn em đi đến trước mặt cậu, thoạt nhìn sắc mặt ỉu xìu, biểu cảm cũng không quá tốt: "Không phải học trưởng đã nói bản thân và Giang Trì không phải loại quan hệ đó à? Chẳng phải anh cũng bảo hai người chỉ là bạn tốt thôi mà? Thế tại sao bây giờ mọi người đều nói anh là con dâu nuôi từ bé của anh ấy vậy?"

Cho dù Thịnh Gia Nam tốt tính, cũng có thể cảm nhận được sự chất vấn trong giọng nói kia.

Hơi im lặng, Thịnh Gia Nam hỏi ngược lại: "Cậu đang chất vấn tôi?"

Vị đàn em ki khựng lại, biểu cảm hơi thu liễm, nhưng điệu bộ như cũ đã chọc thủng vẻ mặt ngụy trang đầy giả dối: "Em chỉ muốn hỏi vì sao học trưởng lại lừa em thôi, có phải anh cảm thấy rất thành tựu khi trói buộc người người khác thích bên cạnh mình không?"

Thịnh Gia Nam nhìn thiếu niên này hai giây, lãnh đạm đáp: "Tôi không cần phải giải thích với cậu."

Nói xong xoay người rời đi.

Vị đàn em nhíu mày, đoán rằng cậu chột dạ cam chịu, theo sát phía sau: "Học trưởng, em chỉ muốn cùng anh tâm sự vui vẻ chút thôi.

Anh không cảm thấy tư thái ra vẻ cao cao tại thượng này rất giống kỹ nữ à?"

"Ai kỹ nữ cơ?" Một chất giọng quen thuộc truyền đến, hai người đồng thời dừng bước.

Nghe được giọng nói này, vị đàn em không tự giác được mà run lên.

Tuy Giang Trì rất công rất man, là người tình trong mộng số một của mình.

Nhưng đối phương ngoại trừ Thịnh Gia Nam thì đối với ai cũng rất lãnh đạm.

Vậy nên mỗi lần nhìn thấy ánh mắt không chút cảm xúc của Giang Trì, vị đàn em đều hơi sợ.

Vừa rồi khó thở công tâm, suýt nữa quên mất lúc này Giang Trì đang trên đường đến đón Thịnh Gia Nam.

Giang Trì đứng yên phía trước, đôi mắt lạnh như băng: "Ai kỹ nữ? Cậu đang nói ai?"

Hắn đứng trước mặt, hai chân vị đàn em nhịn không được run lên.

Cậu ta từng nghe không ít sự tích đánh nhau của Giang Trì, không lùi bước, không nương tay, bảo vệ người một phương, phải nói điểm này cực kỳ hấp dẫn.

Nhưng bây giờ cảm giác áp bách đó đập xuống đầu mình, vị đàn em say mê với hormone Giang Trì sợ đến nỗi da đầu tê dại, phảng phất như giây tiếp theo sẽ bị đút cho một quyền.

Dù sao nhìn hắn cũng không giống kiểu biết thương hoa tiếc ngọc.

Thế nên trước sau đàn em rụt cổ không nói một lời.

Vừa nhìn liền biết tay nhỏ chân nhỏ chịu không nổi hai chiêu, Thịnh Gia Nam cố ý kéo Giang Trì phòng xúc động.

Rốt cuộc trong mắt hắn, hoàn toàn có biết phân chia công thụ gì đâu.

"Lần trước không nói rõ ràng, lần này tôi sẽ từ chối rành mạch." Giang Trì nhăn mày, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét, chất giọng lạnh như băng, "Đừng để tôi nhìn thấy cậu lần nào nữa."

Dứt lời dắt Thịnh Gia Nam rời đi, đi được hai bước đột nhiên dừng lại: "Đúng rồi, nhân tiện giải thích một lần.

Không phải cậu ấy trói buộc tôi, là tôi muốn trói buộc cậu ấy.".