Giang Trì không thích dùng bữa với quá nhiều người.

Khi một bàn ăn nhiều người không thể tránh khỏi tiếng bàn tán, cười đùa, ẩu đả, rất lãng phí thời gian.

Với nhiều thời gian như vậy, hắn thà nhìn Thịnh Gia Nam, nói thêm vài câu với Thịnh Gia Nam còn hơn.

Vì hôm nay Thịnh Gia Nam ăn không ngon miệng nên trên đường đi học về, hai người tìm một quán cháo nhẹ cho sức khỏe.

Mục đích của Giang Trì rất rõ ràng, vừa đi lên đã gọi một bát cháo bồi bổ nguyên khí, bổ thận cho Thịnh Gia Nam, khiến người phục vụ không khỏi nhìn bọn họ nhiều hơn.

Thịnh Gia Nam cụp mắt xuống và lần đầu tiên cảm nhận được sự xã chết*.

(*XÃ CHẾT: là viết tắt của cụm từ XÃ HỘI TÍNH TỬ VONG.

Dùng để chỉ chuyện mất mặt bị người ta biết, dẫn đến việc bản thân không mặt mũi gặp người khác.)

Gọi cháo xong, Giang Trì theo thói quen nắm lấy tay Thịnh Gia Nam đặt lên đùi mình.

Cậu cũng không nói gì, giống như một hành động thuần túy theo bản năng.

Không lâu sau cháo được bưng lên.

Ngửi mùi thấy cũng không tệ lắm, Thịnh Gia múc một thìa cho vào miệng, mùi vị ngon không ngờ.

Hôm nay ngủ dậy cậu không ăn nhiều lắm, nhưng cảm giác thèm ăn của cậu đột nhiên bị kích thích, cậu liền ăn nửa bát.

Vừa ngẩng đầu, liền thấy Giang Trì đang chống cằm nhìn cậu.

Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, trong mắt cũng không có cảm xúc, không giống như thường ngày mang theo ý cười có chút xấu xa.

Hắn chỉ nhìn cậu, yên lặng nhìn cậu, vẫn không nhúc nhích, mãi chỉ nhìn cậu mà thôi.

Thịnh Gia Nam nhìn bát cháo trước mặt hắn, một lúc sau mới hỏi: "Sao cậu không ăn? Không ngon hả?"

Giang Trì khẽ ừ một tiếng.

Thịnh Gia Nam nheo mi, ăn hai thìa cháo, suy nghĩ một chút, múc một thìa đưa qua: "Muốn thử của tôi không?"

Lúc này Giang Trì dời tầm mắt khỏi cậu, rũ mắt xuống, nhìn thấy một thìa cháo trên môi, cúi đầu ăn.

Đúng là không tồi, khá là ngon.

Giang Trì cong môi, bình luận: "Không tệ."

"Ừ." Thịnh Gia Nam lại đút cho cậu một thìa nữa, Giang Trì vừa định mở miệng, liền nghe thấy cậu nói: "Bổ thận, ăn nhiều một chút, nó tốt cho cơ thể.

"

Giang Trì nhướng mày, ngậm miệng, nhướn mi nhìn Thịnh Gia Nam, khó có thể nghi ngờ là cậu không cố ý.

Đúng là Thịnh Gia Nam cố ý nói vậy, cậu muốn chuyển hướng sự chú ý của Giang Trì.

Mặc dù trông giống như bình thường, Thịnh Gia Nam thấy hôm nay hắn hơi kỳ lạ, cảm xúc cũng khác với ngày thường.

"Bổ thận?" Giang Trì nhếch môi, giọng nói có chút đe dọa: "Thịnh Nam Nam, nói lại lần nữa, ai muốn bổ thận?"

"...!Chả lẽ cậu không phải bồi bổ à?" Thịnh Gia Nam lấy lại thìa và tự mình ăn cháo: "Tối hôm qua cậu đã ở trong phòng tắm rất lâu."

Cậu nói xong liền cúi đầu ăn cháo.

Cơ thể hắn tốt như vậy, cũng không có uống thuốc bừa bãi, vậy mà lại bị nói nên bổ thận, lại còn là do Thịnh Gia Nam nói, Giang Trì tức đến mức suýt chút nữa bật cười, ánh mắt sáng quắc nhìn cậu.

Hắn thực sự muốn thể hiện sức mạnh và sự uy nghiêm của mình trước Thịnh Gia Nam.

Thịnh Gia Nam ăn cháo một lúc, còn đang suy nghĩ Giang Trì sao có thể chịu đựng được chuyện như vậy, không có chút động tĩnh gì, liền nghe thấy một nụ cười rất nhỏ.

Sau đó, Giang Trì tiến tới, dùng đôi tay nóng bỏng ôm lấy eo gầy của cậu, áp môi lên vành tai của hắn: "Vậy nói cho tôi biết, tối hôm qua tôi đã làm gì trong phòng tắm?"

Nghe hắn nói, Thịnh Gia Nam chợt nhớ đến cảnh đổ mồ hôi trong phòng tắm.

Không gian chật chội, nhiệt độ cao dần lên.

Trán Giang Trì đầy mồ hôi, ánh mắt âm u, vẻ mặt nghiêm túc.

Thịnh Gia Nam bối rối rũ mắt xuống, từ góc độ của cậu, vừa vặn có thể nhìn thấy thưa bên dưới Giang Trì phình to rõ ràng.

Giang Trì không quan tâm đến điều đó, hân chỉ ấn trán cậu cười nói: "Thịnh Gia Nam, tay tôi đau đến mức sắp què rồi."

"Đang suy nghĩ gì vậy?" Giọng Giang Trì cắt ngang dòng hồi ức của cậu, cố ý thở nhẹ bên tai cậu: "Có phải đang nghĩ đến chuyện tối hôm qua tôi đã lén lút làm trong phòng tắm không?"

Đúng là lưu manh mà.

Thịnh Gia Nam hơi dừng lại.

Có lẽ là bởi vì chuyện tối hôm qua đã mở ra hai mạch Nhâm Đốc của Giang Trì, cậu đột nhiên nhận ra Giang Trì có vẻ không biết xấu hổ, dường như cũng không để tâm nhiều đến chuyện giữa hai đứa con trai.

Loại hành vi này trước đây đối với hắn hắn luôn cảm thấy thật kinh tởm, nhưng bây giờ lại có thể mang ra trêu cậu.

Thịnh Gia Nam liếc xéo hắn, bắt gặp ánh mắt của Giang Trì, cố ý hỏi: "Tối hôm qua cậu làm gì trong phòng tắm?"

Giang Trì im lặng, nhướn mày hỏi: "Không phải cậu đã biết tôi làm gì trong phòng tắm à?"

Nếu là trước kia, Giang Trì nhất sẽ không bao giờ đùa kiểu này với Thịnh Gia Nam.

Mặc dù hắn cũng có một số nhu cầu cần thiết phải giải quyết khi hắn đi tắm nhưng hắn không bao giờ nói với Thịnh Gia Nam.

Bởi vì trong lòng hắn Thịnh Gia Nam cực kỳ thuần khiết, cậu là tồn tại tuyệt đối không thể tưởng tượng.

Có lẽ vì bóng ma của Thiệu Bân quá sâu, hắn sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai có thể vấy bẩn Thịnh Gia Nam dưới bất kỳ hình thức nào, kể cả bản thân hắn.

Nhưng sau đêm qua, hắn đã tự tay mình tô điểm màu sắc cho bông hoa nhỏ bé thuần khiết nhất của mình.

Ửng đỏ, ẩm ướt, tuyệt đẹp, vẻ đẹp câu hồn đoạt phách.

Sau đó hắn mới biết tình cảm có thể đẹp đẽ và thuần khiết như vậy, hoàn toàn khác với hình ảnh dơ bẩn trong tưởng tượng của hắn.

Vì vậy mà Giang Trì đột nhiên thay đổi suy nghĩ.

Không phải mọi ham muốn đều là dơ bẩn, có rất nhiều người có thể trong sáng và xinh đẹp.

"Sao tôi biết được." Thịnh Gia Nam đảo mắt, tai có chút đỏ lên.

Cậu biết mình không thể không biết xấu hổ như Giang Trì, bởi vì Giang Trì nhất định có thể không biết xấu hổ hơn cậu.

Nhìn thấy hạt máu nhỏ đáng yêu trên vành tai cậu, Giang Trì không muốn bắt nạt cậu nữa, hắn giơ tay bóp nhẹ chóp tai nhỏ: "Thịnh Nam Nam, tay tôi không cầm được bóng rổ nữa, cậu sẽ bồi thường thế nào đây?"

Thịnh Gia Nam: " ...!"

Dường như sau khi bị ô uế một lần, nội tâm của hắn không thể trong sạch được nữa.

Cậu có thể nhanh chóng hiểu được Giang Trì nói gì, liền nghĩ đến khung cảnh kia.

Giang Trì nhìn cậu, cười cười, quyết định kiềm chế bản thân một chút, không nên tự nhiên bắt nạt người ta quá đáng.

Bọn họ ngồi trong phòng riêng của quán cháo dinh dưỡng ăn một lúc lâu.

Lăng Mạc mới qua đây chơi tý.

Vốn dĩ Lăng Mạc muốn an ủi hai người bạn, nhưng vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Giang Trì đang kéo Thịnh Gia Nam, hai người trông rất bình tĩnh, vừa nói vừa cười.

Cậu ta tự biết không nên nhắc tới tên kiến thái kia.

Sau khi Lăng Mạc ngồi xuống, ba người ngồi trò chuyện một lúc, điện thoại di động của Thịnh Gia Nam vang lên.

Đôi mắt Giang Trì theo bản năng rũ xuống.

Thấy vậy, Lăng Mạc ngồi ở đối diện không khỏi bĩu môi, chỉ có cái tính chiếm hữu thôi đã đủ đáng sợ rồi.

Sao mà sau lần gặp tên biến thái kia hắn giờ lại càng ghê gớm hơn.

Thực ra thì người khiến Giang Trì như vậy lại chính là Thịnh Gia Nam.

....

Thịnh Gia Nam cầm lấy di động, là tin nhắn WeChat của đàn chị Cố Phán Ngữ.

Cậu bấm vào xem.

[Cố Phán Ngữ: Đàn em, chị có nghe nói về chuyện đã xảy ra đêm qua? Em ổn chứ?]

[Cố Phán Ngữ: Sao lại có những tên biến thái như vậy trong trường học của chúng ta, chị sợ chết mất thôi]

Thịnh Gia Nam im lặng đọc, đang định nhắn lại thì cậu dừng lại và nhìn sang bên cạnh.

Giang Trì đang công khai nhìn trộm, không có ý tứ che giấu chút nào, khá là tự nhiên.

Thấy ánh mắt của cậu, Giang Trì nâng mi liếc cậu một cái: "Nhìn tôi làm gì, nhắn lại đi."

Làm như đúng lắm.

Thịnh Gia Nam tiếp tục gõ chữ—

[Thịnh Gia Nam: Không sao đâu đàn chị, sao chị biết chuyện này?]

[Cố Phán Ngữ: Bức tường tỏ tình của trường đăng đầy nè]

[Cố Phán Ngữ: Chính tên biến thái này đã tung tin đồn em là dâu con nuôi từ bé của Giang Trì và mắng Giang Trì]

[Cố Phán Ngữ: Chị nghe nói gã đã làm việc trong một quán bar nhỏ gần trường của chúng ta trong hai tháng qua, nhiều sinh viên đã nhìn thấy gã]

[Cố Phán Ngữ: Một số người đã sắp xếp tất cả những thứ này và đăng ảnh của gã lên]

[Cố Phán Ngữ: Việc giám sát phòng tự học và hồ nhân tạo đều đã được đưa lên mạng]

[Cố Phán Ngữ: Haiz [thở dài] Cũng may là không gặp nguy hiểm gì, nguyền rủa tên khốn này đi chết đi!]

[Cố Phán Ngữ: Nhân tiện, đàn em, ngày mai em có đi vẽ với bọn chị được không?]

Thịnh Gia Nam suy nghĩ một lúc, trước khi cậu gõ chữ, cậu đã nghe thấy một tiếng hừ khó giải thích từ bên cạnh.

Thấy cậu trả lời chậm, Cố Phán Ngữ gửi một tin nhắn khác trước.

[Cố Phán Ngữ: Nếu em không đi thì bọn chị đã có ứng cử viên để thay thế.]

[Cố Phán Ngữ: Điều quan trọng nhất là trong hai ngày này em phải nghỉ ngơi thật tốt và điều chỉnh tâm trạng của mình]

[Cố Phán Ngữ: Có rất nhiều cơ hội để đi vẽ, lần sau chị sẽ gọi cho em ha]

[ Thịnh Gia Nam: Được, vậy làm phiền chị rồi]

[Cố Phán Ngữ: Không sao, không sao, hehe.]

"Yo." Giang Trì cười, "Cậu không đi à?"

Một bộ dáng cố tình nhấn mạnh với cậu.

Nghe vậy Thịnh Gia Nam quay lại nhìn hắn, hai người lặng lẽ nhìn nhau trong giây lát.

Một lúc sau, Giang Trì mới nhẹ giọng nói: "Không phải rất muốn đi vẽ với đàn chị à?"

"...!Tôi thực sự không muốn đi vẽ với đàn chị." Thịnh Gia Nam nói: "Chỉ tình cờ có cơ hội đi dạo mà thôi."

Im lặng một hồi, Giang Trì "ồ" một tiếng rồi cười gật đầu: "Chỉ muốn đi dạo một chút, vậy mà khi tôi rủ lại không đi."

Thịnh Gia Nam: "..

.

"

Giang Trì: "Đã hiểu."

Lăng Mạc ngồi đối diện nghịch điện thoại nghe một hồi, liền nhướn mắt nhìn hai người bọn họ.

Sao cậu ta cứ cảm thấy kỳ kỳ? Lăng Mạc nghi hoặc nhìn Giang Trì, sao cứ nghe mùi chua nhỉ???

Thực ra, không phải Lăng Mạc chưa bao giờ hoài nghi Giang Trì có thích Thịnh Gia Nam hay không, nhưng mấy lần suy đoán như vậy đều bị thời gian hòa tan.

Sau một thời gian dài chơi thân với họ, cậu ta đã quen với mối quan hệ của họ không phải là một đôi tình nhân mà hơn cả một đôi tình nhân.

Khi các bạn học khác đặt câu hỏi về mối quan hệ của họ, Lăng Mạc kiên quyết giải thích rằng họ chỉ là anh em tốt.

Rốt cuộc không ai có thể thấy rõ hơn cậu ta, mối quan hệ thân thiết của bọn họ đã phát triển hơn mười năm, nếu thật sự có loại tình cảm đó, chẳng phải là chuyện đương nhiên khi họ trở thành một đôi à?

Nhưng bon họ không như vậy.

Nhưng giờ đây, một suy đoán đã lâu không xảy ra lại xuất hiện trong đầu Lăng Mạc.

Cậu ta nhìn hai người con trai ở đối diện, liền thấy Giang Trì nắm tay Thịnh Gia Nam: "Đi vệ sinh với tôi."

"...! Cậu không thể tự đi một mình à?" Thịnh Gia Nam nói.

"Ừ, tự đi đi, nhà vệ sinh phía đối diện." Lăng Mạc chỉ tay: "Có tôi ở đây thì cậu lo lắng cái gì? Có kẻ xấu tới, tôi đánh không lại thì còn biết kêu mà?"

Đối với Lăng Mạc, ngoài việc cả ngày không biết cậu ta đang suy nghĩ cái gì thì Giang Trì cũng không cần đặt câu hỏi vấn đề an toàn.

Giang Trì dừng một chút, sau đó vuốt tóc Thịnh Gia Nam: "Tôi đi vệ sinh."

Thịnh Gia Nam: "Ừ."

Lăng Mạc quay đầu lại nhìn chằm chằm Giang Trì vừa đi ra khỏi phòng riêng, lại nhìn Thịnh Gia Nam đang ở đối diện: "Nam Nam, cậu có thấy Giang Trì có chút kỳ quái không?"

Thịnh Gia Nam dừng lại một lúc rồi ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"

"Cậu không nghĩ giọng điệu vừa rồi của cậu ta nặc mùi chua à? Không phải kiểu chua mà lo lắng khi cậu kết bạn với người khác.

Không, là kiểu đó...!" Lăng Mạc nhíu mày, hơi trầm ngâm suy nghĩ: "Là loại chua giống như ghen tuông giữa các đôi tình nhân."

Ngập ngừng một chút, Lăng Mạc hỏi: "Nam Nam, có bao giờ cậu nghĩ Giang Trì thích cậu không?"

Nếu không phải Thịnh Gia Nam xuyên thư, cậu nhất định sẽ có cùng suy nghĩ ​​với Lăng Mạc.

Chỉ là đáng tiếc...!

Thịnh Gia Nam cụp mắt suy tư một chút, gắp thịt trong bát lên ăn, chậm rãi nói: "Cậu ấy luôn như thế này mà.

Khi còn bé, tôi có nói vài câu với một cô gái, cậu ấy liền khiến người ta khóc.

Chẳng lẽ còn bé như vậy mà đã biết ăn dấm rồi à?"

Lăng Mạc suy nghĩ một chút: "Ừ, cũng đúng."

Tuy rằng hành vi của Giang Trì nói là không phải ghen thì không có tý hợp lý nào, nhưng từ năm 6 tuổi đến nay hắn đều như vậy, hắn chưa bao giờ cho phép người khác tới gần Thịnh Gia Nam, luôn âm thầm ghen tị.

Có vẻ không thực tế lắm nếu nói một đứa trẻ mới lớn như vậy mà lại ăn dấm.

Không hiểu, không hiểu.

Lăng Mạc đau đầu lắc đầu, một sinh vật kỳ quái như Giang Trì thì người bình thường không thể hiểu được.

Cậu ta thực sự muốn đề nghị Giang Trì nên hiến tặng bộ não của mình cho đất nước để nghiên cứu khi hắn sắp chết.

Ít ra còn có tý đóng góp cho nhân loại..