Diệp Vi Nhã lạnh lùng đẩy hắn ra, cố ý tạo nên một bức tường sắt vô hình, hắn cũng không có bất cứ hành động cưỡng ép, cô cũng phần nào bớt lo lắng.

Hai người đi ra khép cửa lại, Diệp Vi Nhã ánh mắt sắc nhọn nhìn Lục Mặc Vũ, cô so với tám năm trước quả nhiên đã khác rất nhiều, không còn là cô gái nhút nhát co mình vào một góc an toàn.

"Anh nói đi, rốt cuộc anh đang đã giở trò gì?"

Hắn như cười như không, dáng vẻ lười biếng dựa lưng vào ghế.

"Anh muốn làm chồng em"

"Lục Mặc Vũ, tôi từng nói rồi, kể cả bây giờ hay tương lai tôi sẽ không yêu anh, tử bỏ và tìm cô gái khác đi"

"Vậy Tiểu Vũ thì sao, không lẽ em muốn nó lớn lên mà không có ba"

Cô cau mày "Tiểu Vũ là tôi nhận về nuôi, có ba hay không cũng liên quan đến anh"

Hắn nghe cô nói mà cười trừ như thể đang xem một trò cười vô vị nhưng lại rất đáng chú ý.

"Em chắc đưa nhóc đang ngủ kia không liên quan tới anh?"

"Anh nói vậy là sao?"

"Nhã Nhã, là em không muốn tin hay giả vờ không hiểu, không cần xét nghiệm ADN người lạ nhìn thôi cũng có để đoán được quan hệ của anh và Tiểu Vũ, bởi nó quá rõ ràng mà, phải không?"

Đôi mày xinh xảo khẽ cau có thấy rõ sự tức giận "Nếu nó là con anh, tại sao anh lại bỏ Tiểu Vũ"

"Anh không bỏ nó, anh chỉ đưa Tiểu Vũ tới ở cùng với mẹ"

"Đừng hồ nháo, tôi từ khi nào sinh con? Tiểu Vũ là tôi nhận nuôi"

"Tiểu Vũ là con trai của chúng ta, nếu em không tin có thể đi kiểm định ADN"

Hắn nói như vậy, Tiểu Vũ là con trai của Lục Mặc Vũ và cô!!! Không biết cậu có thật là con ruột của cô hay không nhưng dù sao vẫn là gọi cô một tiếng mẹ, Diệp Vi Nhã như ngỡ ra một chân lí chấn động, cơ thể bất thình lình đông cứng lại, cô thật sự là nuôi con của nam chủ? Vậy nữ chủ thì sao, cô rõ ràng đã cố ý rời khỏi nước để tránh cốt truyện bị lệch lạc.

Bây giờ thì hay rồi, cốt truyện không những bị lệch lạc mà nam chính lại còn có con với nữ phụ phản diện, cái quái gì vậy? Người sinh con đẻ cái cho hắn là Thẩm Vân Linh mới đúng, sao lại thành ra thế này.

Diệp Vi Nhã bất lực ngồi xuống xoa xoa hai bên thánh dương, thông tin này quá đỗi là khó tin cô vẫn không thể chấp nhận, đành tạm thời gạt qua một bên, trước tiên phải đưa Tiểu Vũ trở về đã, cô hít hơi sâu cùng hắn nghiêm túc nói chuyện.

"Tiểu Vũ từ nhỏ là được tôi nuôi lớn, nó chắc cũng không cần một người ba bỏ rơi nó đâu, tôi sẽ đưa nó về và lần sau hi vọng anh không tới gặp nó nữa"

"Em nên nhớ, anh có đủ điều kiện để dành được quyền nuôi con, em muốn cùng anh nuôi Tiểu Vũ hay là sau này sẽ không thể bên cạnh nó nữa"

"Nhưng rõ ràng ban đầu anh không cần Tiểu Vũ, anh thẳng tay vứt bỏ một đứa trẻ sơ sinh chỉ mới một tháng tuổi, anh không xứng đáng làm ba nó"

Nhìn thái độ bức xúc của cô, hắn vô thức sinh ra chạnh lòng, cô ấy nói không sai, là ban đầu chính hắn đã không để tâm gì đến đứa bé nhưng để nó ở lại, có thể sẽ phải đảm nhiệm sự dạy dỗ nghiêm khắc, tuổi thơ của một đứa trẻ sẽ bị chôn vùi bởi trọng trách thừa kế, nhưng chung quy lại hắn quả thật có lỗi với Tiểu Vũ.

"Bởi vì thế anh muốn từ bây giờ sẽ bù đắp cho nó"

"Tiểu Vũ có lẽ sẽ không cần, một mình tôi vẫn có thể cho nó một sống tốt không kém gì người khác"

"Tại sao em không thử hỏi ý kiến của con nhỉ"

Tiểu Vũ tuy hơi nghịch ngợm nhưng từ nhỏ đã hiểu chuyện, trước giờ lớn lên đều không có ba bên cạnh cậu cũng tự hiểu nên không bao giờ nhắc ba trước mặt cô, vì lẽ đó mà cô chưa từng nghĩ tới chuyện cậu có cần ba hay không, Diệp Vi Nhã rơi vào trầm tư! Tiếng dép lạch xạch từ trên lầu vọng xuống.

"Mẹ! "

Tiểu Vũ đôi mắt còn lơ mơ ngái ngủ, cậu theo thói quen xà vào lòng mẹ, dụi dụi chui đầu nhỏ vào trong ngực như đang tìm kiếm hơi thở quen thuộc.

Cô nhẹ nhàng vỗ về song đưa mắt tới Lục Mặc Vũ lạnh lùng nói chuyện trên khuôn mặt không bố thí cho hắn một cái cảm xúc nào.

"Tôi đưa Tiểu Vũ về trước, chuyện này để hôm khác nói sau"

Diệp Vi Nhã ôm Tiểu Vũ đi thẳng ra ngoài hắn không cho người ngăn cản chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn theo, dù sao thì sau này vẫn gặp lại nhau dài dài, tính cách của cô vốn ngang ngược như cua bây giờ muốn giữ lại chỉ tổ làm cô thêm thiện cảm đối với hắn.

Cô đưa Tiểu Vũ vào xe, tâm trạng trừu tuệ vuốt v e mái tóc ngắn của cậu nhóc, cảm giác kì lạ trực trào trong lòng, cô chưa bao giờ nghĩ tới Tiểu Vũ là con ruột của mình, chuyện hôm nay cô khó thể tin được nó còn hoang đường hơn cả chuyện cô xuyên thư, cô rõ là cùng hắn chưa đụng chạm gì sao có thể sinh ra được Tiểu Vũ, lời của hắn cứ mơ hồ ảo ảo làm cô không thể hình dung ra được.